Đèn đuốc sáng trưng, người người ca múa ầm ĩ, mùi rượu lan khắp nơi. Là tiệc rượu tổ chức để mừng Tộc Quân cùng Tộc Quân phu nhân. Hiểu Tinh Trần đã bị chuốc rượu đến say chẳng biết trời đất, từ chối thế nào cũng không được. Tiết Dương còn chẳng hề có ý cản giúp y một chút.
Người xung quanh đã ngả nghiêng, nằm vật vã khắp nơi, Tiết Dương dùng mấy mánh khóe, nên vẫn còn tỉnh táo. Thấy có kẻ vẫn còn ý đến chúc rượu, Tiết Dương nhanh chóng giả bộ lảo đảo mấy bước, đi về phía Hiểu Tinh Trần, ôm y lên, không tỉnh táo nói:
- Các vị... Ta...hợ...ta đưa y về trước. Y say rồi.
Cũng chẳng còn mấy người bước đi được, không một ai cản hắn. Tiết Dương cười xòa, ôm Hiểu Tinh Trần gần như đã bất tỉnh về. Y miệng cứ không ngừng lẩm bẩm linh tinh, rồi mơ màng tự cười ngây ngốc, khiến Tiết Dương cũng chẳng biết làm sao. Hình như là những chuyện khi y còn ở trên núi tu tâm học đạo...
Tống Lam chưa tìm được nơi A Tinh bị giam, chỉ có thể tạm xem tình hình mà tìm chỗ nghỉ. Nhìn thấy Tiết Dương ôm Hiểu Tinh Trần trở về, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Gã cũng không biết vì sao Tiết Dương còn sống, lại ở bên Hiểu Tinh Trần, mà y lại cứ như không biết đến. Hơn nữa, hôm nay... Tống Lam sợ Tiết Dương nhất định đã bày trò gì đó mới khiến y trở nên như vậy, nên không dám hành động lỗ mãng. Gã không còn cảm nhận được linh lực từ Hiểu Tinh Trần, trong khi địa vị của Tiết Dương ở nơi này không nhỏ, nên dù cơ hội ra tay khi Tiết Dương “say” khá tốt, vẫn là không hành động. Ngộ nhỡ mang được Hiểu Tinh Trần đi, nhưng không cứu được y về phương diện khác, đó vốn là hại y mới đúng. Tống Lam thở dài một hơi, phất phất tay áo, ẩn giấu khí tức mà theo dõi hai người đang trở về hoa các.
Tiết Dương trời sinh nhanh nhạy, sao có thể không phát hiện ra? Hắn giả say, như vậy mới khiến Tống đạo trưởng nào đó bớt thêm chút hoài nghi cảnh giác. Lúc này hắn đang bị thương, lại thêm Hiểu Tinh Trần ở đây, trực diện xung đột không phải cách hay. Minh tộc giờ có thể xem như hắn đứng đầu, bỏ qua lần này, còn sợ thiếu cơ hội bắt Tống Lam lại hay sao? Để Tống đạo trưởng nhìn một chút, xem hắn và y hiện tại có bao nhiêu “ân ái” đi! Xem xem Hiểu Tinh Trần giờ đối với Tiết Dương lại là cái dạng gì rồi!
Tiết Dương thắp lên mấy ngọn nến trong phòng, khẽ đặt Hiểu Tinh Trần xuống. Y không biết lại đang lảm nhảm chuyện gì, môi hơi chu lên, biểu cảm hiện vẻ ngây ngô hiếm thấy. Tiết Dương thoáng thơ thẩn, vô thức mà ôn nhu cười nhẹ, đưa ngón tay chạm đến cánh môi mỏng của y, khẽ vuốt. Mi tâm Hiểu Tinh Trần liền nhăn lại, xoay người sang hướng khác. Tiết Dương nhẹ lắc đầu, muốn đi lấy y phục khác giúp Hiểu Tinh Trần.
- A Dương...
Chợt, tay hắn bị một bàn tay khác giữ chặt lấy, cảm giác vừa mềm mại, vừa ấm áp. Tiết Dương kinh ngạc, khẽ xoay đầu lại. Hiểu Tinh Trần vẫn mê man, nhưng tay lại không chịu buông ra, mà càng siết chặt hơn.
Hiểu Tinh Trần thực sự say rồi, giọng nói cũng mơ màng, khàn khàn chẳng rõ:
- A Dương...
Tiết Dương hết cách, đành ngồi xuống bên mép giường, xoay người Hiểu Tinh Trần lại đối diện với hắn. Mặt y đỏ đỏ hồng hồng, nóng lên vì men rượu, chẳng biết mơ thấy gì, vẫn cứ luôn gọi “A Dương...”. Có lẽ chỉ lúc này, Hiểu Tinh Trần mới ôn nhu với Tiết Dương như thế thôi... Trong giấc mơ của y xuất hiện hình bóng của hắn, không phải ai khác, thật tốt...
Tiết Dương nghiêng đầu, mặt càng lúc càng áp sát Hiểu Tinh Trần, cuối cùng khẽ hôn lên môi y. Nụ hôn ấy, không mang chút dục niệm, trêu chọc...
Hiểu Tinh Trần chợt cảm giác có thứ gì vướng vướng trên môi, mi mắt thoáng động, theo bản năng vươn lưỡi liếm thử một chút. Tiết Dương bỗng thấy toàn thân nóng lên, lại bị chút kích thích kia, thuận thế “chiều” theo ý Hiểu Tinh Trần. Môi lưỡi quấn quýt, một người vô tình, một kẻ hữu ý...
“ Ưm...”
Tiếng than khẽ vang lên, khiến Tiết Dương càng trầm mê sâu hơn. Đến khi hắn nghe bên ngoài có tiếng cành cây nhỏ bị bẻ gãy, mới buông tha Hiểu Tinh Trần chút. Hiểu Tinh Trần thoáng chốc cảm thấy trống rỗng, cơ thể lại nóng nóng, vô thức đưa tay gạt y phục, khiến một phần da thịt trước ngực lộ ra. Tiết Dương cắn răng, thầm rủa:
- Đáng chết! Rõ ràng muốn câu dẫn ta!
Nói rồi, Tiết Dương chậm rãi tháo đai y phục, áo khoác ngoài đều bị hắn vứt xuống đất. Hắn cứ thế leo lên giường, vươn tay cởi toàn bộ y phục còn lại trên người Hiểu Tinh Trần, tay không ngừng di chuyển khắp cơ thể y. Bóng hai người quấn quýt in lên cửa sổ, khiến người bên ngoài cơn giận càng lên cao. Tiết Dương biết Tống Lam không dám hành động lúc này, nên càng quá đáng hơn. Để gã thấy, so với gã, hắn và y vốn “thân thiết” hơn nhiều.
Tống Lam không phải người trong cuộc như Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần, đương nhiên không hiểu được hắn đối với y có bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu bảo vệ, bao nhiêu trân trọng. Có thể gã sợ nếu lúc này hành động, kẻ tàn nhẫn như Tiết Dương sẽ một kiếm giết chết Hiểu Tinh Trần, khiến Tống Lam hối hận cả đời. Vậy nên mới nhẫn nhịn. Nhưng cũng nhờ suy nghĩ này của Tống Lam mà Tiết Dương có thể dễ dàng khiến gã mắc bẫy hơn rồi.
Nhìn hảo hữu của mình bị kẻ thù “hạ nhục” mà chẳng thể làm gì khác, thật chẳng dễ chịu gì. Tiếng bước chân người từ vị trí cao chạm xuống đất không lớn không nhỏ, song lại mang theo cơn giận mà rời đi khiến Tiết Dương cười nhạt khinh thường. Tống Lam không vào cản “chuyện tốt” của hai người, vốn là gã suy nghĩ chu toàn cho cả Hiểu Tinh Trần và A Tinh thôi...