Minh tộc thật sự rất coi trọng chuyện Tộc Quân gì đó, trang hoàng vô cùng cầu kì tinh tế. Lụa đỏ giăng khắp, tú cầu hoa treo từng hàng dài, trông rất giống với lễ đường thành thân, có lẽ chỉ thiếu cao đường mà thôi.
Hiểu Tinh Trần ngồi giữa võ đài, trước mặt là một bàn gồm những loại hoa hôm đó. Tay y để phía dưới bất giác run rẩy, vô thức nắm nhàu một góc y phục. Mong rằng Tiết Dương sẽ chọn đúng, nếu không... Hiểu Tinh Trần lúc này, làm sao đủ dũng khí nói một câu: Y muốn cùng hắn đời đời kiếp kiếp. Hoặc y nguyện cùng hắn kết thành một đôi...
Tiết Dương chỉnh lại y phục cùng tóc tai, song thở sâu một hơi, mới bước lên đài cao, hướng phía Hiểu Tinh Trần đến, ánh mắt dường như lóe lên chút ôn nhu, rồi cũng nhanh chóng vụt tắt. Hiểu Tinh Trần ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về phía hắn, chỉ nghe thấy xung quanh không hiểu sao vô cùng náo nhiệt mà hô to hô nhỏ. Là tiếng Minh tộc, y không hiểu lắm...
Gió nhẹ khẽ thổi qua, khiến tóc Hiểu Tinh Trần tán loạn vài sợi, chẳng biết Tiết Dương từ lúc nào đã đứng bên cạnh, khẽ cầm lấy tay y, dìu y đứng lên, rời khỏi vị trí ban đầu. Hiểu Tinh Trần ma xui quỷ khiến thế nào lại không suy nghĩ được gì khác lúc này, cứ theo những điều hắn chỉ dẫn mà đi. Cứ như giữa hai người chưa từng có xích mích, chưa từng cãi vã, cũng chưa từng có thù sâu oán nặng...
Khuôn mặt Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần gần trong gang tấc, ánh mắt hắn nhìn y vô cùng ôn nhu, cho dù là chân tâm hay giả ý đi nữa... Tay Hiểu Tinh Trần được Tiết Dương nắm lấy, nhẹ lướt qua một hàng hoa tươi. Song, hắn chợt dừng lại trước một bông hoa trắng, từng cánh nở rộ vô cùng đẹp đẽ, thuần khiết mà trong sáng. Tựa liên hoa, nhưng cũng không phải liên hoa... Thật giống Hiểu Tinh Trần.
Tiết Dương cứ như thế chọn bông hoa kia, bên dưới càng thêm ồn ào. Hiểu Tinh Trần cảm giác không đúng lắm... Quả thực như vậy.
Người đưa hoa khẽ lắc đầu, tiếc nuối nói:
- Không đúng rồi.
Hơn ai hết, Hiểu Tinh Trần lúc này vô cùng khẩn trương. Không đúng?! Vậy chẳng phải y phải nói với hắn mấy câu giả dối kia hay sao?! Đừng đùa chứ... Tiết Dương lòng thoáng trầm xuống, song lại cười cười, thấp giọng:
- Hiểu đạo trưởng, phiền ngươi phối hợp.
Tiết Dương dắt Hiểu Tinh Trần rời xa bàn hoa kia một chút, đến chính giữa võ đài, giúp y chỉnh lại vị trí đứng, từ đầu đến cuối tay hai người vẫn chưa từng buông ra. Tim Hiểu Tinh Trần đập loạn không ngừng, sắc mặt phiếm hồng, dù chuyện xảy ra tiếp theo mới thực sự khiến y xấu hổ.
Không khí dần lắng xuống, lời bàn tán cũng ít đi, rồi im hẳn. Lúc này chỉ chờ xem Tiết Dương với Hiểu Tinh Trần sẽ thế nào mà thôi. Tiết Dương cười khẽ, dù có thể chỉ là diễn trò cho thiên hạ xem, nhưng hắn lại vô cùng để tâm, vô cùng trân trọng thời khắc này... Vì Hiểu Tinh Trần có lẽ sẽ không kháng cự đâu... Y còn muốn rời khỏi, còn muốn cứu A Tinh, còn muốn đi tìm Tống Lam mà...
Nghĩ đến đây, bi thương trong lòng Tiết Dương nổi lên, lại bị hắn đè xuống nhanh chóng. Hắn không đùa cợt, không châm chọc mỉa mai, mà dùng toàn bộ chân tình để nói:
- Hiểu Tinh Trần, ta thích ngươi! Ta biết ta có lẽ không phải người gặp ngươi sớm nhất, cũng không phải người quan trọng nhất với ngươi... Nhưng mà sau này, sau này ta có thể ở bên cạnh ngươi, chăm sóc ngươi, làm đôi mắt của ngươi, thay ngươi nhìn thấu thế sự hồng trần. Thay ngươi gánh chịu mọi thương đau, đứng phía trước ngươi, thay ngươi che mưa chắn gió, là nhà của ngươi, là nơi bình yên nhất để ngươi an tâm dựa vào... Dành hết tình cảm tốt đẹp nhất cho ngươi, tuyệt không thay lòng!...
Tiết Dương nói thật nhiều, nhưng Hiểu Tinh Trần dường như không còn nghe rõ nữa. Tay cứ như thế vô thức đan chặt tay hắn hơn, lặng người đi. Dẫu biết lời hắn nói chẳng có mấy phần đáng tin, nhưng y lúc này bị sao thế...?! Vì sao lại lóe lên suy nghĩ, hắn là đang bày tỏ hết những lời thật lòng với y? Còn hi vọng nữa... Thật nực cười...
Đầu Hiểu Tinh Trần hơi cúi thấp xuống, khóe miệng run rẩy, đầu hơi nghiêng đi. Tiết Dương không cho y cơ hội trốn tránh, dùng tay nâng cằm Hiểu Tinh Trần, để y cùng hắn đối diện. Giọng hắn so với khi nãy vang hơn một chút:
- Hiểu Tinh Trần, theo ta có được không?
Lời vừa dứt, một loạt tiếng hô hào bên dưới đã vang lên, rõ ràng muốn Hiểu Tinh Trần đồng ý, khiến sắc mặt y càng ngượng ngùng hơn. Tiết Dương ra hiệu cho mọi người im lặng, ánh mắt si mê tham luyến nhìn người trước mắt. Chỉ chờ y nói một câu, hoặc một chữ “Được...”, hắn sẽ bất chấp tin đó là sự thật... Mượn chuyện này để nói ra những lời hắn cất giấu hơn tám năm qua, dù thế nào, trong lòng vẫn nhẹ nhõm chút. Nói ra trong hoàn cảnh này, có thể giống một màn kịch hai người phối hợp diễn với nhau, nhưng lời thoại, lại là lời trong tim... Không phải giả tạo... Ít ra, Hiểu Tinh Trần sẽ không phũ tình của hắn hiện tại. Và có lẽ cũng như vậy, mới khiến y chấp thuận thôi...
Hiểu Tinh Trần thở sâu một hơi, tạm gạt đi hết suy nghĩ, hết những ân oán cùng những sự việc xảy ra mấy ngày qua, nhẹ nhàng nói:
- Được...
Khóe môi Tiết Dương cong lên, hỏi tiếp:
- Được chuyện gì?
Dừng một lúc, Hiểu Tinh Trần tiếp tục nói:
- Hiểu Tinh Trần ta nguyện ý cùng Tiết Dương không xa không rời! Ngươi chính là nhà của ta, là người duy nhất cho ta cảm giác bình yên, cũng là...
Ba từ cuối, Hiểu Tinh Trần nói nhỏ vô cùng, bên dưới lại không ngừng vỗ tay hò hét, khiến Tiết Dương không thể nghe rõ. Tú cầu từng hàng nổ tung, khiến xung quanh tạo thành một trận mưa hoa. Tiết Dương cúi người, bế Hiểu Tinh Trần lên, ý cười nơi khóe mắt chẳng hề che giấu. Hiểu Tinh Trần kinh ngạc, lại không thể làm gì, mặt mỗi lúc một đỏ lên, khẽ úp vào ngực hắn.
Khóe môi Tiết Dương chợt lướt qua trán Hiểu Tinh Trần, hôn phớt, bế y từng bước rời khỏi võ đài, hướng phía hoa các đi đến.
“ Hiểu Tinh Trần, đoạn tình duyên của ta và ngươi dù không được thiên địa chúc phúc, nhưng mà... đối với ta vẫn là đẹp nhất. Vì ta không tin trời, không tin đất, chỉ tin ta và ngươi... Nguyện đời này, bên cạnh chỉ có ngươi...”
Thiên địa có là gì chứ? Tình duyên của hắn, chỉ cần hắn tự mình giành lấy, tự mình chúc phúc, cũng tự vui vẻ cùng y là được rồi... Dẫu biết thời khắc này, vốn sẽ chẳng kéo dài lâu đâu...
Ánh mắt Tiết Dương lướt qua thân ảnh đạo bào huyền sắc đang xoay người rời khỏi đám đông, nhàn nhạt cười một cái. Không biết người kia nhìn thấy cảnh này, sẽ là biểu cảm gì đây? Nếu đã đến rồi, sao hắn có thể để người ta dễ dàng thoát khỏi như thế.