Tiết Gia Tiểu Nương Tử - Tiếu Giai Nhân

Chương 52: CHƯƠNG 50




Đầu tháng bảy Lâm thị sẽ lên thị trấn giao sản phẩm thêu thùa, trước khi đi bà ấy quyết định đến nhà cháu trai mình một chuyến.

Từ lúc trong nhà có thêm con dâu, Lâm thị và Xuân Hạnh đến chơi thường xuyên hơn, mối quan hệ giữa hai nhà cũng tốt hơn xưa, Tiết Tùng và Tiết Thụ không khách khí với bà nữa, từ xa gọi một tiếng nhị thẩm, rồi tiếp tục cắm cúi làm việc.

Diệp Nha đón tiếp nồng nhiệt, mời bà vào phòng ngồi, đem mấy món đồ nàng đã thêu mấy ngày nay ra.

Đây là lần đầu tiên Lâm thị nhìn thấy sản phẩm của cháu dâu, vừa nhìn đã yêu thích, ánh mắt sáng lên: “Cái này, cái này nữa, cái nào cũng thêu rất đẹp. Còn đẹp hơn cả món đồ thêu đẹp nhất trong cửa tiệm, không biết sẽ bán được bao nhiêu đây?” Lúc đầu bà cảm thấy kỹ năng thêu thùa của Xuân Hạnh đã tiến bộ lắm rồi, thật không ngờ rằng, nếu so với Diệp Nha, thì trình độ thêu thùa của khuê nữ nhà mình chỉ như tay mơ mới vào nghề, cùng lắm cũng chỉ đánh lừa được những người nông dân không am hiểu.

Nhắc tới việc thêu thùa, Diệp Nha có chút ngượng ngùng, nhớ trước đây sư phụ cũng từng định giá các sản phẩm của nàng, mới dè dặt nói: “Hầu bao và khăn tay có lẽ bán được một, hai lượng. Áo gối thì được chừng bốn lượng. Nhưng số vải này là do chưởng quầy đưa cho con, nếu có thể chia năm-năm cũng đã rất tốt rồi, nhưng có lẽ ít nhất cũng bị chia thành bốn-sáu, nếu chưởng quỹ không chịu, nhị thẩm người hãy nói với họ thử so sánh với chỗ khác rồi hãy định giá.” Đây là do nàng bán ở thị trấn nhỏ, nếu là ở thành phủ phồn hoa, chắc chắn giá sẽ cao hơn, nàng tin tưởng chưởng quỹ biết nhìn hàng, sẽ không ép giá nàng.

Lâm thị giật mình mở to hai mắt, giọng nói có chút run run: “Nói như con, có nghĩa là chỉ bằng ba thứ này, con đã kiếm được ba lượng bạc?”Trời ơi, bà cực khổ thêu một cái khăn tay chỉ có thể kiếm được hai văn tiền, vậy mà cháu dâu có thể dễ dàng kiếm hơn năm trăm văn tiền. Vậy nếu mỗi ngày đều thêu như vậy, một tháng có thể kiếm được biết bao nhiêu tiền!

Diệp Nha ngượng ngùng gật đầu, lại vội vàng giải thích: “Con chậm chạp, cả tháng cũng chỉ thêu được ba thứ này, mỗi thứ hai cái. Nếu khéo tay, năm sáu ngày đã có thể thêu được bao gối rồi, nhị thẩm người đừng hâm mộ con, con thấy Xuân Hạnh rất khéo tay, sau này lâu ngày muội ấy làm quen tay rồi, chắc chắn sẽ làm tốt hơn con.”

Nghe Diệp Nha nói như thế, dù Lâm thị có lạnh lùng, cũng không ức chế được khóe miệng khẽ giương lên, kéo tay Diệp Nha khen nức nở: “Lão nhị lấy được người vợ đảm đang như con đúng là phúc khí tám đời của nó, cả nhà ta cũng được hưởng lây may mắn của nó này. Được rồi, con chờ đi, nhị thẩm nhất định sẽ đưa ba lượng bạc cho con! Đúng rồi, tháng này con định thêu cái gì? Cần bao nhiêu vải?” Bà và chưởng quỹ đã quen biết mười năm, bà rất có lòng tin có thể lấy được giá tốt.

Diệp Nha suy nghĩ một chút, nói: “Bao gối, khăn tay, hầu bao, mỗi thứ hai cái ạ!” Mấy món lớn thì kiếm được nhiều hơn chút, nhưng hơi khó may, và mất thời gian hơn.

Chừng đó cũng kiếm được sáu lượng bạc rồi, Lâm thị khen ngợi gật đầu, lấy đồ xong, tinh thần phấn chấn rời khỏi.

Đến khi bà ấy trở về, cả nhà Diệp Nha đang dùng cơm trưa, Lâm thị khen ngợi Diệp Nha trước mặt hai huynh đệ Tiết Tùng, “...Chưởng quỹ còn nói, Diệp Nha thêu rất đẹp, ông ấy chỉ giữ tạm một lượng bạc làm thế chấp, sau này con lại đến giao hàng, ông ấy sẽ tính tiền công một lần luôn, còn nói nếu con muốn thì có thể thêu đồ lớn hơn tí, giá cả sẽ thương lượng! Lão đại, nhà các con quả thật đã nhặt được bảo vật mà, nương tử lão nhị giỏi như vậy, sau này những chuyện nặng nhọc, việc tưới tiêu làm đồng này nọ, các con hãy tự làm đi, tuyệt đối đừng làm nàng mệt mỏi.” Nói xong để lại hai lượng bạc và một bao vải thượng hạng, không để ý lời mời gọi của ba người, đi thẳng về nhà, không ở lại dùng cơm.

Tiễn Lâm thị đi xong, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên kỳ lạ.

Tiết Thụ nằm trên giường chơi đùa với xấp vải bóng loáng, rất tò mò nương tử mỗi ngày ngồi trên giường may quần áo thôi cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Còn đắt hơn cả chim trĩ, hắn và đại ca ca bắt được.

Tiết Tùng ngồi trên giường nhìn tiểu nữ nhân trốn bên cạnh Tiết Thụ, trầm giọng hỏi nàng: “Mấy bữa nay muội vẫn trốn trong phòng không ra khỏi cửa, chính là để thêu mấy thứ này sao?”

Giọng nói của hắn quá lạnh, mơ hồ còn mang theo tức giận, Diệp Nha cúi dầu không dám nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Cũng không phải luôn thêu thùa, chỉ là sau khi ăn xong rảnh rỗi mới thêu vài đường.”

Nàng thực sự rất rảnh mà, từ khi té xỉu tới giờ, Tiết Tùng không cho nàng làm bất cứ việc gì, việc đồng áng nói thế nào hắn cũng không chịu để nàng phụ giúp, có lần nàng bạo gan cố nài nỉ, liền bị hắn uy hiếp muốn ôm nàng, làm hại nàng chạy trối chết, không dám... năn nỉ hắn nữa. Lúc xây nhà, nàng muốn chạy tới giúp khiên tảng đá nhỏ, cũng bị hắn nghiêm mặt, đành chạy về, cả nghĩa vụ nàng dâu phải giặt quần áo, rửa chén cũng bị Tiết Thụ dành dàm, việc duy nhất bọn họ cho nàng làm chính là nấu cơm. Diệp Nha thậm chí cảm thấy, nếu không phải nàng nấu ngon hơn Tiết Thụ, sợ rằng hắn cũng không cho nàng nấu cơm. Một ngày hai ngày... ngày nào cũng nhàn rỗi như vậy, chẳng lẽ nàng không thể tìm chút chuyện cho bản thân làm?

Tiết Tùng lẳng lặng nhìn nàng, ở trong lòng thầm tính toán một chút, cuối cùng lạnh lùng nói: “Chúng ta xây nhà cộng hết lại cũng chưa dùng tới năm lượng, như vậy trong nhà còn dư hơn ba mươi hai lượng, sau mùa thu ta sẽ mua thêm hai mẩu đất, sau này cố gắng trồng trọt, cũng đủ ăn. Bình thường chúng ta cũng không tiêu xài bao nhiêu, sau này ta và nhị đệ sẽ lên núi săn thú, kiếm thêm được bao nhiêu thì cứ để dành. Hàng năm kiếm được mấy lượng bạc, đủ xài rồi, không cần muội làm việc nữa, lát nữa liền đem trả mấy thứ này cho nhị thẩm đi.”

Diệp Nha cắn môi, ngẩng đầu nhìn hắn: “Đại ca, muội thật sự không phải vì kiếm tiền, bây giờ muội thật sự rảnh rỗi lắm, sẵn như thế, tiện tay thêu mấy thứ thì có sao đâu?”

Tiết Tùng nhìn sang chỗ khác: “Thêu thùa hại mắt lắm, nếu muội thật sự không có việc gì làm thì đi tìm Xuân Hạnh tán gẫu đi.”

Thì ra là lo lắng cho ánh mắt của nàng, Diệp Nha không nhịn cười được, giọng nói cũng nhu hòa hơn: “Đại ca, huynh yên tâm, muội sẽ không để bản thân mệt mỏi đâu.”

Tiết Tùng không nói gì, lấy tay sờ sờ mấy tấm vải bóng Tiết Thụ đang cầm: “Sao lại nhiều như vậy?”

Diệp Nha cố nén mới không lộ ra thần sắc khác thường, mềm giọng nói: “Hết thảy chỉ có hai xấp vải, đâu có nhiều đâu?”

Tiết Tùng không để ý nàng, cầm một xấp vải, đứng dậy bỏ đi: “Hai xấp vải, vậy phải làm trong hai tháng, xấp vải này ta giữ dùm muội, tháng sau sẽ trả cho muội.” Một xấp vải cũng đủ nàng giết thời gian rồi.

Diệp Nha vội vàng đuổi theo, “Đại ca, sao huynh có thể như vậy, nhị thẩm đã nói với chưởng quỹ rồi, huynh...”

Nói đến phân nửa liền im bặt, bởi vì nam nhân mạnh xoay người lại, giang hai cánh tay với nàng.

Lại trò này!

Diệp Nha tức giận trừng mắt hắn, dỗi trở về phòng.

Nhìn rèm cửa đung đưa, trong lòng Tiết Tùng hơi động, nếu nàng kiếm được tiền, vậy phải mua thêm vài thứ cho nàng, chờ xây xong nhà, sẽ mua hết một lần.

Gian phòng mới của Tiết gia dần xây xong, chu vi một vòng xung quanh cũng đắp thành một tường đá cao. Lúc trò chuyện phiếm với các phụ nhân trong làng, Lâm thị luôn miệng khen Diệp Nha hiền lành, giỏi việc, tiếng lành càng đồn càng xa. Nghe được nàng chỉ cần thêu một cái khăn cũng kiếm được năm trăm văn tiền, rất nhiều người thường so sánh nàng với Hạ Hoa. Cuối cùng rút ra được kết luận là, nương tử Tiết Thụ chẳng những đẹp hơn Hạ Hoa, ngay cả việc thêu thùa cũng tốt hơn Hạ Hoa, nếu không phải nàng đã có phu quân, chỉ sợ sẽ thay thế Hạ Hoa, trở thành cô nương được yêu thích nhất làng. Người trong làng còn nói, từ sau khi Tiết Thụ cưới thê tử, ba huynh đệ làm ăn khắm khá hơn hẳn, có thể mua đất xây nhà, cuộc sống càng ngày càng tốt, chứng tỏ thê tử Tiết Thụ là số vượng phu, phúc tinh của Tiết gia.

Mấy lời đồn này dần dần truyền vào tai nương Hạ Hoa, cũng truyền đến tai Hạ Hoa.

Trong lòng Hạ Hoa thấy hơi khó chịu, trước đây tất cả mọi người đều khen nàng, nàng cũng không thấy gì, thậm chí có chút bực mình, những phụ nhân nhàn rỗi thường xuyên chỉ trỏ bình phẩm nàng từ đầu đến chân. Nhưng bây giờ, danh tiếng của nàng đột nhiên hạ thấp bởi người cố ý phá hoại chuyện của nàng và Tiết Tùng, nàng thấy rất bực bội. Tuy nhiên, vừa nghĩ tới Diệp Nha gả cho tên ngốc Tiết Thụ kia, nàng liền thấy bình thường lại, dù đối phương khéo tay thì thế nào, đời này của nàng ta đã định rồi, ngoại trừ việc mỗi ngày nàng ta có thể thấy Tiết Tùng làm cho nàng đố kỵ, thì những thứ khác, nàng ta đều thua nàng. Ít nhất, nàng có Tiết Tùng thích, mà nàng ta chỉ có một kẻ ngu ngốc để ý.

Diệp Nha không biết gì về những lời đồn bên ngoài. Bởi vì mỗi ngày ngoài việc thỉnh thoảng trò chuyện tán gẫu với Xuân Hạnh, nàng rất ít khi ra cửa, mỗi ngày đối mặt với hai huynh đệ Tiết Tùng, có lúc thì bị người khi dễ, có lúc lại khi dễ người, đến giờ cơm sẽ nghe Tiết Bách kể chút chuyện thú vị trong sách, một ngày trôi qua rất vui vẻ và yên bình.

Bất tri bất giác đã đến cuối tháng bảy, gian phòng mới gần như đã xây xong rồi. Cả nhà bắt đầu chuyển vào phòng mới, trước khi chuyển đồ, Tiết Tùng lên thị trấn một chuyến, đẩy về rất nhiều thứ. Có chiếu mới, vải bông xốp mềm mại đủ màu sắc xinh đẹp, còn mua hai con heo con mập mạp ở chợ, luôn miệng kêu éc éc.

Tiết Tùng bảo Tiết Thụ bắt heo vào chuồng, còn hắn thì ôm đống đồ mới mua vào phòng tây mới, trải chiếu dùm Diệp Nha, nhìn mặt đất rộng rãi nói: “Ta còn mua một rương đồ gia dụng mới cho muội, ngày mai sẽ chuyển tới, những đồ cũ cứ để ở góc kia, đừng dọn ra.”

Phải tốn biết bao nhiêu tiền, Diệp Nha không đành lòng xài nhiều tiền như vậy, nhịn không được hỏi hắn: “Phòng đông cũng mua đồ mới sao?”

“Không có, ta với tam đệ xài cái nào cũng được, hơn nữa, những thứ đó vốn nên là của muội.” Tiết Tùng có dụng ý riêng, không muốn để nàng có cơ hội than phiền, lập tức chỉ vào đống vải bông trên giường nói: “Muội không phải đã nói rảnh rỗi không có việc gì để làm sao? Vậy may trước cho muội với nhị đệ chăn bông mới đi, chăn cũ quá mỏng, phải thay cái mới. Đúng rồi, hết hè, trời sẽ bắt đầu chuyển lạnh, muội hãy may thêm cho mình mấy bộ xiêm y thu đông dự bị. Còn nữa, không được chỉ lo ở trong phòng thêu thùa, hai con heo đều dựa vào muội chăm sóc, cẩn thận đừng để chúng chết.”

Câu cuối cùng rõ ràng là trêu đùa nàng, Diệp Nha hiểu, hóa ra nàng kiếm được bao nhiều tiền, huynh ấy liền mua cho nàng bấy nhiêu! Còn không cho phép nàng kiếm thêm nữa chứ!

“Đại ca, thêu một chút thực sự không mệt đâu, muội...”

“Không mệt? Vậy mấy hôm trước sao muội lại dậy trễ?”

Mấy hôm trước?

Diệp Nha nhất thời thấy nóng mặt, cúi đầu vò tay áo không dám nói tiếp. Đêm đó, đêm đó Tiết Thụ dày vò nàng hai lần, lúc trời sắp sáng lại nháo nàng lần nữa, nàng không cẩn thận ngủ quên một lúc, đành phải nói dối là thêu thùa mệt mỏi quá, không nghĩ tới là “lấy đá đập chân mình”.

Thấy dáng vẻ thẹn thùng nghe lời của nàng, Tiết Tùng ngồi không yên, sãi bước ra ngoài.

Diệp Nha nhẹ thở ra, sờ sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, ngồi lên giường bắt đầu thu dọn đồ đạc, từ đống vải bông bên trong lăn ra một hộp nhỏ, mùi thơm thoang thoảng xông vào chóp mũi, nàng ngạc nhiên mở ra, không phải là son môi sao?

Không xong rồi, mặt nàng dường như sắp nóng cháy rồi...

Hôm sau, ba rương đồ Tiết Tùng đặt mua đều chuyển tới, ba huynh đệ đẩy vào, dời tất cả đồ đạc vào phòng mới.

Hai ngày sau, theo tập tục của làng, bọn họ mời nhị thúc qua đây ăn tân gia nhà mới.

Tuy nhiên, không ngờ buổi trưa, Lâm thị mang tới một tin cực kỳ ngoài ý muốn, cha mẹ Hạ Hoa chủ động từ hôn.

Diệp Nha giật mình, tính một chút, ngày mai là ngày Hạ Hoa xuất giá rồi, tại sao đột nhiên lại...

Nhưng buổi tối nàng lập tức sẽ biết, bởi vì cha mẹ Hạ Hoa tìm tới cửa, mặt còn đen hơn cả đáy nồi.

--------------------------------------------------------------------

/--*Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:--*/

Tặng cho mọi người tiểu kịch trường bồi tội:

Tương lai một ngày nào đó, cả ba huynh đệ tranh nhau ăn thịt.

Bảo bối rất đau đầu: Ba người đấu với nhau đi, ai thắng ta sẽ theo người đó.

Lão đại muốn so sức mạnh, lão nhị muốn so hái hoa, lão tam lại muốn so làm thơ tình, cạnh tranh đến trời tối, vẫn không có kết quả.

Cuối cùng lão tam nói: Hay chúng ta ra ngoài đánh một trận đi!

Lão đại và lão nhị mắt sáng rực, tranh nhau chạy ra ngoài, luận đánh nhau, chắc chắn sẽ là một trong hai người họ thắng, tam đệ đừng hòng mơ tưởng.

Chờ bọn hắn ra ngoài hết, lão tam bình tĩnh ung dung đi ra khóa cửa lại, vừa cởi áo tháo dây lưng, vừa xoay người nói: Bảo bối, ta tới đây...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.