Tiết Gia Tiểu Nương Tử - Tiếu Giai Nhân

Chương 51: CHƯƠNG 49




Bóng đêm như nước, nửa vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm, chiếu sáng cả một góc phòng.

Trong phòng tây, Diệp Nha ôm chăn nằm trên giường đất lăn qua lăn lại. Một hồi thì thầm mắng Tiết Thụ là đồ đầu đất, chỉ biết ăn nói lung tung, một hồi lại nhớ đến ánh mắt nóng rực của đại ca hồi chiều, cả người như bị lửa đốt, về sau biết đối mặt với đại ca thế nào đây!

Còn ở phòng đông, Tiết Bách đã sớm đi vào giấc ngủ, Tiết Tùng lại trăn trở không ngủ được, gối hai tay lên đầu, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt. Hắn biết lòng nàng có hắn, nhưng không ngờ nàng thích hắn như vậy, lại dám nói cho nhị đệ nghe, cũng may nàng nói ra, hắn mới biết nhị đệ không có ý muốn độc chiếm mãnh liệt với nàng. Cũng không phải hắn muốn lợi dụng điều này để làm gì, nhưng ít nhiều nhờ biết được việc này mà làm cho áy náy trong lòng hắn giảm bớt rất nhiều. Đó giờ hắn vẫn sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến tình huynh đệ của bọn họ, nhưng bây giờ thì tốt rồi, mọi người có thể sống vui vẻ với nhau, hắn cảm thấy rất thỏa mãn.

Tiết Thụ nằm bên cạnh, hết xoay sang trái lại xoay sang phải, hắn đã quen ôm nương tử ngủ, đột nhiên bây giờ ngủ một mình, thực không quen chút nào. Hắn muốn ngửi mùi thơm trên người nương tử, muốn ôm thân thể mềm mại của nàng, nhớ đến cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào, hai luồng đẫy đà êm ái...Không được, hắn phải đi tìm nương tử.

“Đệ muốn làm gì? Nằm xuống cho ta, đệ muội đã ngủ, đệ không được qua làm phiền nàng!” Tiết Tùng nghe âm thanh lạo xạo muốn đứng dậy của hắn, nhỏ giọng khiển trách.

Giọng nói của đại ca uy nghiêm mạnh mẽ, lại mang theo chút tức giận, Tiết Thụ sợ không dám lộn xộn nữa, nhỏ giọng ủy khuất, oán hận: “Đều là tại đại ca hết, nếu ca không nhìn chằm chằm vào nương tử, đệ cũng sẽ không làm nàng tức giận.”

Tiết Tùng thấy hơi áy náy, thôi không mắng hắn nữa, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ngủ sớm đi, sáng mai sẽ tốt thôi, nàng sẽ không giận đệ nữa.”

Tiết Thụ bĩu môi, không tin, nhưng cũng không còn cách nào, đành nhắm mắt lại, thúc giục bản thân ngủ.

Không biết qua bao lâu, trong phòng vang lên tiếng thở đều đặn của ba người, còn việc bọn hắn có ngủ hay không, sợ rằng chỉ có chính bọn họ biết.

Mà ở một chỗ khác trong làng hồ lô, có một người vẫn thanh tỉnh.

Tống Hải đứng cô đơn dưới mái hiên, trong tay nắm chùm chìa khóa vừa trộm được, nhìn đau đáu về hướng phòng Hạ Hoa. Nàng nhất định đang lo lắng chờ đợi hắn phải không? Chờ hắn mang nàng đi gặp một nam nhân khác.

Hắn cười khổ, mà thôi, đây là lần cuối, ngày mai hắn sẽ đi, đi rất xa không quay về nữa.

Sợ tiếng chống gậy làm ồn, hắn để gậy trong phòng, đi từng bước từng bước chậm rãi về phía cửa phòng Hạ Hoa.

Vừa đến nơi, hắn đã nghe tiếng bước chân nhè nhẹ trong phòng, quả nhiên nàng rất sốt ruột!

Hắn lắc đầu, cầm chùm chìa khóa quan sát dưới ánh trăng. Đây là chùm chìa khóa của dượng, hầu như đều đã rỉ sét, chìa lớn nhất là để mở vườn trái cây, có một chìa rất mới, hẳn là của phòng này. Hắn bắt đầu tra chìa vào ổ khóa, xoay nhẹ một cái, khóa mở.

“Biểu huynh, huynh tới thật!” Hạ Hoa che miệng, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Tống Hải.

Tầm mắt Tống Hải rơi vào người Hạ Hoa. Nàng rõ ràng đã trang điểm kỹ càng, trên đầu cắm trâm hoa mai tinh xảo, bên tai lại mang đôi hoa tai ngọc bích đang khẽ đung đưa, quả thật rất xinh đẹp.

Trong mắt hắn tràn đầy không thể tin, hoa tai ngọc bích, nàng dám đeo lễ vật hắn tặng đi gặp Tiết Tùng! Hắn còn nhớ đôi hoa tai này là do hắn mua ở thị trấn, lúc đó hắn đã dùng hết số tiền trong người ra để mua nó. Đây chắc chắn là món trang sức quý giá nhất của nàng. Thì ra, vì muốn bày khuôn mặt đẹp nhất của mình trước Tiết Tùng, nàng thậm chí không quan tâm đến cảm xúc của hắn sao? Nàng xem hắn là người vô tâm, không biết đau lòng sao? Hay là nàng thấy đã giày vò hắn quen rồi, nên nghĩ rằng hắn sẽ không biết đau lòng, tức giận nữa?

Tống Hải rũ tầm mắt, ánh mắt cố ý lướt qua xiêm y của nàng. Trong bóng đêm, xiêm y của nàng trông có vẻ nhợt nhạt, hắn cũng không buồn nhìn xem nó là màu gì, mà chỉ chằm chằm vào bộ ngực phập phồng của nàng, mềm mại đầy đặn, tựa như đang đợi người đến vuốt ve.

Hắn thề, tuy rằng hắn rất thích sắc dục, nhưng trước giờ trong lòng hắn Hạ Hoa là bất đồng, hắn chưa từng có ý niệm dâm tà với nàng. Thế nhưng đêm nay, có lẽ là vì phẫn nộ, hắn đột nhiên nổi lên dục vọng với nàng, hắn muốn nàng, muốn hung hăng xé nát xiêm y của nàng, cưỡng ép tiến vào nàng, dù nàng khóc hận chết cũng được, xem nàng còn dám khinh thường không nhìn hắn hay không, xem nàng còn có tâm tư nhớ thương nam nhân khác hay không!

Bởi vì khát vọng quá mạnh mẽ, chỉ một thoáng, trong đầu hắn đã nảy ra một ý định.

Đường tới bây giờ, đi thế nào đều là nàng tự chọn. Nếu Hạ Hoa đã van cầu hắn giúp nàng, bỏ qua, giẫm đạp lên tấm chân tình của hắn, nếu đã vậy, thì sao hắn không lợi dụng cơ hội lần này, hưởng thụ thứ hắn đáng được hưởng chứ?

Hắn xem nàng như trân bảo, nhưng nàng không quý trọng, nàng muốn lòng của Tiết Tùng, vậy tối nay hắn sẽ thỏa mãn ước ao này của nàng. Hắn chẳng những giúp nàng đoạt được tình cảm của Tiết Tùng, còn đưa cả con người Tiết Tùng cho nàng, đây không phải điều nàng hằng khao khát sao?

Hắn mặt không biến sắc dẫn nàng ra cửa, bình tĩnh đi về phía đông làng, đó là đường đi đến Tiết gia, cũng là đường tắt đi băng qua vườn trái cây của dì dượng. Tống Hải còn nhớ, trong vườn trái cây có một túp lều để làm chỗ trú tạm mỗi khi tới mùa thu hoạch, mùa táo năm ngoái, dượng còn canh giữ cả đêm trong vườn trái cây.

Hạ Hoa thấp thỏm đi theo sau Tống Hải, bởi vì hắn đi đứng không tiện, nên bọn họ đi rất chậm rất chậm. Đi được chừng một khắc đồng hồ, hai người còn chưa ra tới đường lớn, nhưng Hạ Hoa cảm thấy khẩn trương vô cùng, nàng theo sát Tống Hải, sợ có người đột nhiên đi tới trông thấy bọn họ.

Tống Hải quay đầu nhìn nàng, nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, lúc này không có ai đâu.”

Hạ Hoa níu tay hắn lại, giọng nói có chút run rẩy: “Biểu huynh, lát nữa huynh đi gọi huynh ấy, đừng làm kinh động đến người khác được không?”

Tống Hải mặc nàng níu tay hắn, trầm giọng nói: “Ta sẽ cẩn thận, không để ai phát hiện. Có điều, vì an toàn, hai người vẫn nên tìm chỗ kín đáo để trò chuyện đi. Muội khó khăn lắm mới gặp được hắn ta, hẳn sẽ không chỉ nói một hai câu đã xong phải không? Tìm một chỗ kín đáo, huynh dẫn muội tới đó trước, sau đó mới gọi hắn ta tới, dù có bị người khác nhìn thấy, cũng không ảnh hưởng tới muội.”

Hạ Hoa gật đầu, nàng thật sự có rất nhiều lời muốn nói với Tiết Tùng, nhưng, nàng nhìn xung quanh, ánh trăng mờ ảo, mấy cành cây lao xao đung đưa trong gió đêm, xa xa lại là núi non trập trùng, nàng tiến lại gần Tống Hải một ít, “Vậy đi chỗ nào đây biểu huynh? Ở đây tối quá, muội sợ lắm.” Nàng sợ thật, nàng chưa từng ở bên ngoài lúc trời tối như vậy.

Chóp mũi bay tới mùi hoa lài nhè nhẹ, Tống Hải hít sâu một hơi, nhắm mắt lại rồi mở ra, nói: “Yên tâm đi, ta dẫn muội đến túp lều trong vườn trái cây, chỗ đó rất gần Tiết gia, muội ở trong đó đợi một lúc, ta sẽ nhanh chóng dẫn hắn ta tới, đừng sợ.”

Túp lều trong vườn trái cây?

Hạ Hoa thoáng yên lòng, khi còn bé nàng cũng thường vào đó chơi rồi ngủ quên, thỉnh thoảng Tống Hải cũng tới đó chơi với nàng, nàng không xa lạ gì chỗ đó. “Vậy còn huynh? Huynh sẽ đi đâu?”

“Ta? Ta không muốn quấy rầy hai người, dẫn hắn ta đến vườn trái cây rồi ta sẽ lập tức về phòng. Nhưng nếu muội muốn, ta có thể chờ muội bên ngoài, muội cần ta chờ không?”

Hạ Hoa cắn môi, cúi đầu nói: “Không cần, đã muộn rồi, huynh về phòng ngủ trước đi.” Khuya thế này rồi, chẳng lẽ Tiết Tùng sẽ không tiễn nàng về nhà?

Tống Hải không buồn nói nữa.

Hai người đi rất chậm, đi ngang qua ngôi nhà tranh của Tiết Tùng rồi đến trước cửa vườn trái cây, Tống Hải đích thân dẫn nàng vào lều, thấy nàng vào trong, trước khi đi lấy tấm ván gỗ che khuất lối vào, dặn dò: “Biểu muội, tuy muội thích hắn ta, nhưng muội sắp xuất giá rồi, ngàn vạn lần, tuyệt đối không được làm chuyện điên rồ, biết không?”

Túp lều bị cây cối trong vườn che khuất, ánh trăng không chiếu vào được bên trong. Trong bóng tối, Hạ Hoa không thấy rõ khuôn mặt của Tống Hải, Tống Hải cũng không nhìn thấy nàng, chỉ nghe nàng trả lời nhỏ một tiếng. Thật ra, lời cảnh báo cuối cùng của hắn chứa đựng ý vị sâu xa, không biết nàng có nghe hiểu không. Sau đó hắn xoay người đi, tiếng bước chân “loạt xọat” giẫm lên lá khô, ở ban đêm yên tĩnh thế này, nghe thấy rất rõ ràng.

Hạ Hoa ôm chân ngồi trên đệm mỏng, trong đầu hỗn loạn vô cùng. Lát nữa huynh ấy tới, nàng nên nói gì đây?

Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân khập khễnh của Tống Hải hoàn toàn biến mất, Hạ Hoa rất hoảng sợ, nàng thử khẽ gọi Tống Hải mấy tiếng, nhưng không ai trả lời, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang trong đêm. Nàng cười khổ, nàng thật ngốc mà, đêm hôm khuya khoắt, Tống Hải làm sao dám gây ra động tĩnh lớn đánh thức mọi người?

Nàng thấy hơi sợ, lui vào trong góc lều, không dám thở mạnh một tiếng.

“Hạ Hoa, nàng có ở bên trong không?” Bỗng nhiên, rừng cây tăm tối bên ngoài vang lên giọng nói lạnh lùng trầm ổn của nam nhân.

Là Tiết Tùng!

Hạ hoa mừng rỡ như điên, vội la lên: “Đại lang”, nàng muốn ra ngoài, lại sợ hắn thấy nàng nóng vội, đành ngồi xuống lần nữa.

Nam nhân yên lặng một lát, mới hỏi: “Tống Hải nói nàng có việc tìm ta, nàng nói đi, nói xong ta sẽ trở về.”

Nghe giọng nói lạnh lùng vô tình của hắn, Hạ Hoa lập tức nghẹn ngào, bụm mặt buồn bực, khóc không ra tiếng: “Đại lang, vì sao hai năm nay chàng luôn trốn tránh ta? Bọn họ đều nói chàng không thích ta, là thật sao?”

Nam nhân thở dài thật sâu, ngồi xuống cành gỗ bên ngoài, cả người đều ẩn trong bóng đêm, sau đó khẽ mở miệng: “Nàng tội gì phải như vậy? Dù ta có thích nàng thì sao? Phụ mẫu nàng không đồng ý, nàng lại sắp gả cho người khác, nếu không tránh nàng, ta còn có thể làm gì?”

Hạ Hoa kinh hỉ ngẩng đầu, “Nói vậy, chàng thật sự thích ta sao?”

“Ừ.”

“Vậy thì sao chàng không nhận hầu bao của ta?” Mừng rỡ trong giây lát, Hạ Hoa lấy hầu bao luôn mang theo bên mình ra, ủy khuất hỏi.

Nam nhân mặt không biến sắc đi vào lều: “Hầu bao nào?”

Hạ Hoa tự động đến gần hắn, ngồi xuống bên cạnh, nhét hầu bao vào ngực hắn: “Chính là cái này, ta nhờ nương tử Tiết Thụ chuyển cho chàng, nhưng nàng ta nói chàng sẽ không nhận, ta khóc cầu nàng ta, nàng ta mới miễn cưỡng bằng lòng giúp ta, nhưng, buổi sáng hôm sau, hầu bao này lại rơi vào trong tay của nương, nương biết ta thêu cho chàng, thì không cho ta ra ngoài tìm chàng nữa...” Đang nói chợt dừng lại, vì nam nhân nhận lấy hầu bao rồi đột ngột nắm lấy tay nàng, nàng ngơ ngác, trong lòng dâng lên ngọt ngào, nhưng ngại vì nữ tử không thể chủ động, đành giả vờ vùng vẫy một chút, thấy thế nam nhân càng nắm chặt tay, nàng mắc cở cúi đầu, tùy ý hắn nắm.

Bàn tay to của nam nhân khẽ vuốt ve tay nhỏ bé của nàng, giọng nói hết sức kinh ngạc: “Hạ Hoa, ta thực sự không biết chuyện này, nếu ta biết, chắc chắn đã nhận rồi. Nhưng bây giờ vẫn chưa muộn, đây là vật nàng tự tay làm cho ta, ta rất vui...Đáng tiếc, đây là lần cuối chúng ta có thể gặp nhau. Ta nghe nói nếu gả vào gia đình phú quý, nhà cao cửa rộng, nàng sẽ bị nhốt trong đó, không thể ra khỏi cửa, dù ta có đi thị trấn tìm nàng, cũng chưa chắc có thể bước vào. Hạ Hoa, Hạ Hoa, ta thật không đành lòng thấy nàng như vậy!”

Nam nhân đột nhiên mạnh mẽ xoay người, ôm chặt nữ nhân đang thầm khóc vào lòng: “Hạ Hoa, để ta ôm nàng một lát, nàng biết không, ta nằm mơ cũng muốn ôm nàng thế này, ta thật muốn nàng gả cho ta, làm thê tử của ta!”

Bị nam nhân mình thầm yêu sáu năm ôm vào lòng, nghe hắn thủ thỉ bên tai nói muốn lấy nàng làm thê tử, ủy khuất hai năm qua của Hạ Hoa trở thành những giọt nước mắt, cứ rơi xuống không ngừng, nàng cũng ôm lại nam nhân, khóc nức nở: “Đại lang, đại lang, ta thật xin lỗi chàng, chàng quên ta đi, về sau hãy cưới một cô nương tốt, đối tốt với chàng...A!”

Nam nhân một tay ôm eo, một tay đè gáy nàng, bá đạo ngăn chặn lời nói của nàng.

Hơi thở xa lạ của nam nhân như sóng biển tràn vào người nàng, không ngừng xâm chiếm tâm trí, Hạ Hoa giẫy giụa theo bản năng, nhưng động tác của nam nhân càng lúc càng thô bạo, bàn tay lớn cứ tuần tự tới lui trên người nàng, liên tiếp chạm vào những chỗ nhạy cảm, sự chống cự của nàng yếu dần, toàn thân mềm nhũn như nước, tùy ý nam nhân đặt nàng lên tấm đệm mỏng.

Nam nhân xoay thân đè lên người nàng, môi nóng bỏng không ngừng hôn hôn vào mặt, cổ, cuối cùng ngậm vành tai nàng, giọng nói khàn khàn, khẩn cầu: “Hạ Hoa, ta muốn nàng, cho ta, cho ta đi, được không?”

Hạ Hoa chợt tỉnh lại trong cơn mê, nàng không nói nên lời, nhưng từng giọt, từng giọt nước mắt nóng hổi của nam nhân phía trên cứ rớt xuống cổ nàng. Nàng nhớ tới, vừa rồi tay hắn đã luồn vào yếm nàng, nàng chìm đắm trong sự nóng nỏng nhiệt tình của hắn, nhưng hắn vẫn dừng lại hỏi nàng, có phải là vì, hắn không đành lòng cưỡng ép nàng không?

Đây là nam nhân nàng yêu sáu năm, hắn thích nàng, cho nên tôn trọng ý nguyện của nàng!

Hạ Hoa có nguyện ý không? Nàng đương nhiên nguyện ý, có nữ nhân nào không muốn trao lần đầu cho nam nhân mình yêu?

Nàng đã định trước không thể làm thê tử của hắn, nhưng nàng muốn trao lần đầu tiên của nàng cho hắn, đêm nay chính là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, mặc kệ ngày mai như thế nào, đêm nay, bọn họ là của nhau, Hạ Hoa, nàng, mãi mãi là nữ nhân của Tiết Tùng!

Nàng không muốn suy nghĩ hành động điên cuồng này sẽ gây ra hậu quả thế nào, nàng ôm cổ hắn, chủ động dâng lên môi anh đào: “Đại lang, đại lang, ta là của chàng, mãi mãi đều thuộc về chàng!”

Nam nhân phía trên bất ngờ dừng lại, hắn không hôn nàng nữa, tựa như nổi cơn điên, mạnh bạo lột quần áo của nàng ra, sau đó trong lúc nàng còn đang kinh ngạc, dùng cự vật cứng rắn nóng rực chỉa vào nơi mềm mại để lộ ra bên ngoài của nàng.

Hạ Hoa bị dọa, nàng chưa tưng trải qua chuyện nam nữ, không biết nam nhân động tình là như thế nào. Nhưng bây giờ, nam nhân trên người thở hổn hển, hắn tách chân hai chân nàng ra, cậy mạnh dùng sức đâm vào trong, nàng đau quá, thật sợ, khóc ôm đầu của hắn, khẩn cầu thút thít: “Nhẹ chút, nhẹ chút, chàng làm ta đau quá, hu hu...Đừng vậy mà...”

Có lẽ là lời cầu xin của nàng có tác dụng, động tác của nam nhân hơi dừng lại, sau đó từ từ buông chân nàng xuống, tiến sát lại, khẽ hôn mặt nàng, nước mắt của hắn chảy vào khóe miệng nàng, vị hơi mặn lại có chút cay đắng: “Hạ Hoa, Hạ Hoa, đời này của ta xem như rơi vào trong tay nàng rồi, rõ ràng đã quyết tâm quên nàng, vậy mà vẫn không nỡ làm nàng đau. Nàng đừng khóc, cũng đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng không làm đau nàng nữa, ta chỉ xin nàng một điều, đừng nói nữa, được không?”

Nước mắt của hắn lăn xuống má nàng, lời nói ẩn chứa sự tuyệt vọng, nụ hôn lại mang theo chút sủng nịch, Hạ Hoa rất đau lòng, nàng không nói nữa, khóc nức nở không ngừng, ôm nam nhân phía trên, liều mạng hôn trả lại hắn.

Nam nhân động tình, hai tay nhẹ nhàng mơn trớn khắp người nàng. Trong lúc nàng thở dốc đê mê, từng chút một xâm nhập vào bên trong nàng, mỗi khi vào một chút, hắn lại gọi một tiếng “Hạ Hoa”. Đôi nam nữ ôm nhau quấn quýt khẽ rên rĩ trong đêm tối.

Mùi hoa táo bay ngào ngạt trong vườn, quyện vào làn gió đêm tỏa khắp lều. Tuy nhiên, hai người đang điên cuồng bên trong lại hoàn toàn không ngửi thấy, ít nhất ở giờ phút thân mật này, nàng thật yêu nam nhân phía trên, nam nhân này cũng yêu nàng, nếu không yêu, hắn sẽ không ôn nhu như vậy.

Trải qua một đêm lưu luyến, ánh trăng đã biến mất, nam nhân săn sóc giúp nữ nhân đang hôn mê mặc lại xiêm y, sau đó hắn khụy người xuống, cưng chiều cõng nàng trên lưng.

Hạ Hoa không còn chút sức lực nào, nàng híp mắt ngoan ngoãn nằm trên lưng nam nhân, vùi vào hõm vai hắn ngủ say.

Tống Hải chịu đựng đau nhức ở chân, từng bước một, vững vàng cõng nàng về.

Hắn nghĩ, đời trước nhất định đã mắc nợ nàng, cho nên đời này phải trả lại cho nàng.

Sáng hôm sau, lúc Hạ Hoa tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.

Nàng mê man chớp chớp mắt, muốn xoay người, dưới thân bỗng truyền đến đau đớn khác thường.

Cảnh tượng điên cuồng đêm qua bỗng ập vào đầu, nàng lặng lẽ vén chăn, quần áo trên người đã được mặc vào đàng hoàng, nàng run rẩy cởi yếm và tiết khố ra, đập vào mắt là một mảnh xanh tím.

Nàng nhắm mắt lại, khóe mắt chảy xuống những giọt nước mắt hạnh phúc, ít ra, Tiết Tùng là người nàng yêu, nàng đã là người của hắn.

Yên lặng thầm khóc trong chốc lát, nàng chậm rãi ngồi dậy, tối hôm qua nhất định Tống Hải đã giúp đỡ, mới có thể đưa nàng về phòng, nàng muốn đi cảm ơn hắn, sẵn tiện cầu xin hắn giữ bí mật cho nàng.

Mà lúc nàng cố gắng chống đỡ thân thể suy yếu bước ra cửa, mới biết được tin tức từ đệ đệ là, Tống Hải đã ra đi từ lúc sáng sớm.

Nàng kinh ngạc trong chốc lát, xoay người trở về phòng.

Tiết gia.

Sáng sớm đợi Tiết Bách vừa bước đi, Diệp Nha bỏ mặc việc rửa chén liền chui về phòng, muốn lẩn trốn hai huynh đệ như hôm qua.

Tuy nhiên, nàng đã chậm một bước, chân trước vừa bước vào cửa, còn chưa xoay người đóng cửa, phía sau đã có một bóng người nhảy vào, chưa kịp nhìn rõ, đã bị nam nhân ôm vào ngực. Hơi thở trên người hắn không giống với Tiết Thụ, Tiết Thụ tựa như trung khyển ngu ngốc, ấm áp sạch sẽ, lúc hắn ôm nàng càng giống như làm nũng với nàng hơn. Còn người này, vòng tay mạnh mẽ bá đạo, nàng khẩn trương đến sắp không thở nổi, muốn đẩy hắn ra, sao hắn có thể như vậy, hai người như thế này, lỡ bị Tiết Thụ thấy thì phải làm sao?

“Đại ca, buông ra!”

“Không buông, ai bảo muội dám trốn ta, ta đã nói rồi!”

Tiết Tùng ôm người vào ngực, trong lòng rung động vô cùng. Không giống với đêm đó, lúc đó hắn ôm nàng, trong lòng là áy náy, nhưng bây giờ, được nhị đệ cho phép, lại có lý do quang minh chính đại ôm nàng vào lòng, lá gan của hắn lại lớn thêm một ít, rốt cuộc dám cảm nhận tiểu nữ nhân trong ngực.

Thân thể của nàng hệt như trong giấc mơ của hắn, yêu kiều mềm mại, eo nhỏ nhắn, nhỏ vô cùng, một cánh tay cũng có thể ôm hết. Trước ngực nàng, cảm giác y như đêm đó hắn vô tình đụng phải, đẫy đà mềm mại, bởi vì động tác vặn vẹo của nàng, trong nháy mắt đã đốt lửa trên người hắn.

Hơi thở của Tiết Tùng càng ngày càng nặng nề, vội vã đẩy người ra chút, đổi thành nắm bả vai, sợ nàng phát hiện sự khác thường của hắn.

Bày tay hắn vững vàng kiềm chặt thân thể nàng, khiến nàng không động đậy được, Diệp Nha vừa thẹn vừa ủy khuất, cắn răng giải thích: “Muội, muội cũng không phải chỉ trốn một mình huynh...”

“Ta không cần biết, ta chỉ biết muội đã trốn ta, vì vậy ta phải ôm muội. Đệ muội, lần sau đừng làm vậy nữa, biết không?”

Ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn thẳng vào nàng, trong đó tràn đầy sủng nịch ôn nhu, vậy mà lời nói còn vô lại hơn cả Tiết Thụ. Tiết Thụ vô lại, là vì hắn không hiểu, còn đại ca, huynh ấy là đại ca trầm ổn nghiêm nghị của nàng đó, sao huynh ấy lại có thể vô lại một cách đương nhiên như vậy được chứ?

Diệp Nha nghe xong thì không chịu nổi, nàng muốn sớm làm cho hắn thỏa mãn rồi buông tha nàng, đành phải gật đầu, mặt đỏ như hoa đào tháng ba, xinh đẹp vô cùng.

Tiết Tùng cảm thấy cổ họng khô rát, rất muốn, rất muốn hôn nàng một cái.

Nhưng tia lý trí cuối cùng đã ngăn hắn lại, hắn lưu luyến sờ sờ vai nàng, nhìn ánh mắt đầy kinh ngạc, lông mi mấp máy của nàng, mới nói: “Đệ muội, biết muội thích ta, ta thấy vui lắm, cho nên, muội không được trốn ta, chúng ta, chúng ta là người một nhà, hãy sống chung vui vẻ như trước đây được không?” Giọng nói trầm thấp du dương, tựa như tiếng nước chảy róc rách vào mùa đông. Vốn dĩ giọng nói của đại ca luôn lạnh như băng, nhưng khi hắn cố tình thả nhẹ giọng êm ái khẩn cầu nàng như thế, ngữ điệu đó, tựa như làn gió xuân thổi qua đáy lòng mềm yếu nhất của nàng, khiến nàng kìm lòng không đặng, cảm thấy rung động, trầm luân trong sự ôn nhu đó.

Diệp Nha không biết nên nói gì, trong đầu trống rỗng, bây giờ nàng chỉ biết một điều, đại ca thích nàng, huynh ấy đang vịn vai nàng, ôn nhu nói chuyện với nàng, còn huynh ấy nói gì, nàng thấy bối rối quá, không nghe được nữa. Nam nhân này tựa như băng tuyết ngàn năm, thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng giấu sâu trong tản băng đó là một đám lửa luôn cháy hừng hực, chỉ cần một chút kích động, có thể đốt cháy nàng thành tro.

Nàng không chịu nổi, tim đập như muốn bay ra ngoài, nếu còn vậy nữa, nàng sợ mình sẽ...

“Đại ca, muội, muội nhớ kỹ rồi, huynh mau đi đi, bị A Thụ thấy, muội...”

Tiết Tùng cũng khẩn trương không kém, nhưng vừa nghe nàng nhắc đến Tiết Thụ, hắn cúi đầu cười cười, buông nàng ra giải thích: “Đệ muội, muội yên tâm đi, nó lên núi hái hoa lấy lòng muội rồi. Một lát nữa nhị đệ về, muội nhất định không được bỏ mặc nó nữa, đêm qua, nó hầu như thức trắng cả đêm đó.”

Có lẽ vì được tự do, hoặc là nghe thấy Tiết Thụ không ở nhà, Diệp Nha cuối cùng cũng thả lỏng chút, nhưng nghe xong lời nói của Tiết Tùng, nàng bỗng lóe ra một ý nghĩ, nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn, mở miệng hỏi: “Đại ca, sao huynh biết cả đêm A Thụ không ngủ?”

Tiết Tùng sửng sốt, chờ hắn ý thức được đây là nàng đang trêu ghẹo hắn, trong lòng lập tức dâng lên vui vẻ và ngọt ngào, lá gan càng lớn lên, im lặng một lát, đột nhiên cúi đầu thì thầm vào tai nàng: “Bởi vì ta nhớ muội.” Nói xong, trên mặt nóng lên, không đợi nàng trả lời, đã vội lẻn đi ra ngoài.

Hắn đi rồi, Diệp Nha vẫn kinh ngạc đứng sững sờ ở đó, tựa như không dám tin tưởng nàng mới nghe được cái gì.

Nhưng, thứ cảm giác ngọt ngào đang dâng trào trong lòng nàng là thế nào đây?

Nàng lấy tay chạm nhẹ vào mặt mình, không phải nóng bình thường đâu...

Đang lúc nàng còn mơ màng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, một khắc sau, một nam nhân chạy vào, suýt chút nữa đụng ngã nàng, nhưng Tiết Thụ làm sao có thể để nương tử bảo bối của hắn té? Hắn ném đóa hoa còn đọng sương sớm kia xuống, duỗi cánh ta kéo nàng vào lòng, giọng nói lo lắng, kèm theo chút thở dốc: “Nương tử, ta có làm đau nàng không?”

Diệp Nha bị hắn đụng trúng, quả thật thấy hơi đau, nhưng nam nhân lo lắng hỏi han nàng như vậy, nàng nhớ lại đêm qua một mình khó ngủ. Dù sao đã ngủ chung lâu như vậy, nàng cũng không quen nằm một mình nữa, nàng nhớ vòng tay mạnh mẽ của hắn, lồng ngực ấm áp, thậm chí cái mông luôn kề sát vào bụng nàng, cũng làm nàng thấy nhớ.

Nàng tựa mình vào ngực hắn, sau đó ngẩng đầu lên, tức giận bóp mặt hắn: “Sau này không có lệnh của ta, không cho phép chàng ăn nói lung tung nữa, biết không?”

Tiết Thụ gật đầu như giã tỏi, ủy khuất mếu máo: “Ta không dám nữa, nương tử, nàng cho ta vào phòng ngủ đi!”

Diệp Nha không nói gì, cười trộm trong lòng hắn. Đại ca khi dễ nàng, nàng sẽ khi dễ lại A Thu, ai bảo bọn họ là huynh đệ làm chi!

Đóa hoa nho nhỏ lẳng lặng nằm dưới ghế, cũng không biết, nó có nghe hiểu lời tâm tình của nam nhân ngốc này không...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.