Giọng Lục Thần Phong như đang lừa con nít, Lâm Triều Sinh cong môi, lắc đầu: “Không tin.”
“Em chọn vị trí rất tốt.” Lục Thần Phong vừa nói vừa lấy một viên đá thuần trắng trong túi áo khoác ra, đặt vào tay Lâm Triều Sinh rồi canh chỉnh góc độ: “Hướng vào ánh trăng một chút, nhìn kỹ nhé.”
Lâm Triều Sinh nửa tin nửa ngờ cử động cổ tay, đoạn giật mình mở to mắt. Viên đá trong lòng bàn tay trông như một đám mây đặc quánh, dưới ánh sáng chiếu rọi, có thể nhìn thấy rõ ràng tia sắc bảy màu mờ ảo ẩn hiện bên trong.
Giữa không gian mờ tối, Lâm Triều Sinh nâng một đám “mây ngũ sắc” trong tay, Lục Thần Phong nói: “Hai năm trước, tôi quyết định dùng đá mặt trăng[1] để sáng lập thương hiệu trang sức của mình. Tuy đá mặt trăng không nổi tiếng, song lửa đá quý[2] của nó rất đẹp, rất được lòng các nhà thiết kế.”
[1], [2]
Lâm Triều Sinh thoáng hé môi rồi lại thôi, Lục Thần Phong hỏi: “Em muốn nói gì?”
“Chỉ là tôi cảm thấy…” Lâm Triều Sinh rất thích thú với viên đá này, y ngước mắt nhìn Lục Thần Phong, “Cũng lãng mạn thật.”
“Theo suy nghĩ chủ quan đi, tôi luôn cho rằng đá quý là món quà tuyệt vời nhất mà thiên nhiên ban tặng cho nhân loại.” Lục Thần Phong cầm bình giữ nhiệt, đổ một chút nước nóng vào ly của Lâm Triều Sinh, mấy lá trà phổ nhĩ lại nổi lềnh bềnh trên mặt nước, “Bản thân sự tồn tại của chúng đã là một loại lãng mạn.”
Lục Thần Phong bẻ câu chuyện sang một hướng khác: “Tôi ra ngoài kiếm cái ly giấy.”
Lâm Triều Sinh kéo tay anh lại: “Anh ghét bỏ tôi à?”
“Là sợ em ghét bỏ tôi mới đúng.” Lục Thần Phong ngượng ngùng cười cười, kề miệng ly vào môi Lâm Triều Sinh, “Vậy em uống trước đã.”
Một ly trà nóng chuyền qua lại giữa tay hai người, Lâm Triều Sinh quan sát viên đá thật tỉ mỉ rồi chợt phát hiện, mỗi góc độ lại cho một lửa đá quý khác nhau. Mân mê thưởng thức một hồi lâu, y mới mơ hồ nhận ra có chỗ không đúng, nên ngẫm nghĩ đôi chút rồi nhìn anh: “Mặc dù đá mặt trăng có ý nghĩa khá đặc biệt với anh, nhưng cũng đến mức mang theo bên người thế này nhỉ?”
Lâm Triều Sinh dịch sang một chút, dựa vai mình vào Lục Thần Phong, suy đoán: “Có phải viên đá này có câu chuyện nào không?”
Lục Thần Phong nhấc một bên đầu gối, tựa cánh tay lên: “Muốn nghe không?”
Lâm Triều Sinh thẳng lưng ngồi xếp bằng, chờ đợi nói: “Chuyện liên quan đến anh tôi đều muốn nghe cả.”
Dừng lại vài phút, Lục Thần Phong chậm rãi rơi vào hồi ức, vắn tắt kể cho Lâm Triều Sinh nghe những gì mình đã trải qua: “Năm 2008, sau khi bảo vệ luận án tốt nghiệp xong xuôi, tôi từ chối đề nghị của giáo sư, từ chối đến tạp chí “Giám định đá quý” phỏng vấn. Tôi lấy tất cả số tiền mình dành dụm được một mình đến Sri Lanka[3] để mua ruby và sapphire[4] từ các mỏ địa phương.”
[3] [4]
“Sau đó tôi quen với ông chủ mỏ, mở mối hàng này và thành lập phòng làm việc riêng. Tôi bắt đầu cung cấp đá quý cho các thương hiệu trang sức trong nước, dần dần có thu nhập khả quan.”
“Nhưng tôi quên rằng, thâm nhập vào thị trường các quốc gia Đông và Nam Á luôn tiềm ẩn nguy hiểm.” Giọng Lục Thần Phong dần trầm xuống, “Dù sao tình hình xã hội của Sri Lanka lẫn các quốc gia Đông và Nam Á mười năm trước không ổn định, đột ngột nảy sinh vấn đề là chuyện rất bình thường.”
Lâm Triều Sinh lo lắng cau mày.
Lục Thần Phong nói: “Tháng 4 năm 2009, tôi thương lượng xong một đơn sapphire, chuẩn bị bay về Bắc Kinh từ Colombo. Trước khi đi, tôi nhận lời mời ăn bữa cơm trưa tại nhà ông chủ mỏ, đang chuẩn bị rời đi thì con gái nhỏ ông ấy —— Danya, vừa tròn mười tuổi chặn tôi ở cửa, ép tôi mua viên đá quý của cô bé cho bằng được.”
Colombo: Thành phố lớn nhất và là thủ đô thương mại của Sri Lanka.
Lâm Triều Sinh như dự cảm được gì: “Là viên đá này phải không?”
“Phải.” Lục Thần Phong gật đầu, “Lý do đúng là không biết nên khóc hay cười, bởi vì cha Danya không cho cô bé dư tiền tiêu vặt nên không mua món đồ chơi mình thích được. Cô bé không còn cách nào khác mới phải tự mình bán buôn, no ấm sung túc.”
Đôi mắt Lâm Triều Sinh cong cong, y bật cười thành tiếng, vội hỏi: “Có đắt không? Cô bé có lừa anh không đấy?”
“Sáu trăm Rupi, khoảng hai mươi nhân dân tệ, rất rẻ.” Lục Thần Phong nói, “Lúc tôi mua lại nó xong, Danya còn lén lút nói cho tôi biết cô bé đã hóa phép viên đá này rồi, nhất định sẽ mang lại may mắn cho tôi.”
Lời trẻ em thơ ngây hồn nhiên, giống như một phép thuật thực sự vậy. Khi ấy lòng Lục Thần Phong như ấm lên, anh xoa xoa tóc Danya, hy vọng cô bé sẽ trưởng thành thật khỏe mạnh và vui vẻ.
Lục Thần Phong khẽ nhấp một ngụm trà ấm, đưa mắt nhìn Lâm Triều Sinh, đột nhiên trầm trọng: “Ai ngờ rằng, câu nói ấy ứng nghiệm rất nhanh.”
“Trên đường đến sân bay, Colombo bất ngờ xảy ra xung đột vũ trang, không có dấu hiệu báo trước, đường phố tắc nghẹt, xe cộ nhất thời không thể di chuyển. Ngoài cửa xe ngập khói những khói, đôi lúc còn nghe thấy tiếng súng.”
Lục Thần Phong vờ như thoải mái: “Sợ làm em chê cười rồi, tôi sợ đến mức chân cứng cả lại.”
Khi ấy Lục Thần Phong chỉ vừa hơn hai mươi tuổi. Trong bóng đêm ảm đạm tịch mịch, Lâm Triều Sinh nắm lấy tay Lục Thần Phong, siết chặt lấy, giọng nói ôn dịu mang theo niềm ủi an rất lớn, “Sau đó thì thế nào?”
Lục Thần Phong tiếp tục: “Chỗ lánh nạn gần đó nhất là nhà thờ thánh Antonio. Tôi vật vã che kín đầu theo đám đông tránh khỏi vụ xả súng, giữa chừng viên đá được nhét trong balo bị rơi ra, men theo con dốc lăn xuống đường đối diện.”
“Không kịp nghĩ nhiều, đầu óc tinh rối mù vội đuổi theo, sốt ruột muốn tìm nó về.” Lục Thần Phong đáp, “Nhưng trong tình trạng đó, hành động tách khỏi đám đông này là quá ngu xuẩn.”
“Sau khi nhặt được rồi, tôi không dám lỡ lên giây nào nữa, quay người chạy thẳng vào nhà thờ.” Đến bây giờ khi nhớ lại, Lục Thần Phong vẫn không khỏi cảm thán, “… Tiếng nổ ấy có thể nổ rách cả màng nhĩ được.”
Lâm Triều Sinh bất giác ngưng thở, nghe thấy Lục Thần Phong nói: “Nhà thờ bốc cháy ngay trước mắt, tôi cách đó một khoảng rất gần thôi.”
Cuộc sống là sự kết hợp giữa bình yên dài lâu và vô số bất ngờ đổ ập đến, dù nhạt nhẽo nhàm chán hay gay cấn giật gân, tất cả cũng đều đã trở thành chuyện ta từng trải qua.
Câu chuyện rõ ràng sau vài lời kể, Lục Thần Phong nhìn xuyên qua lớp lều trong suốt, tận hưởng giờ khắc thư thả dễ chịu này.
Trăm hoa đua nở sâu trong dãy Thương Sơn hùng vĩ bạt ngàn, bãi Hoa Điện vắng lặng, một lúc thật lâu sau, Lâm Triều Sinh thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Anh đã gặp lại Danya chưa?”
Lục Thần Phong cười cười: “Năm trước đến Sri Lanka cô bé ấy báo tin vui thi đậu đại học Pennsylvania[5]. Lúc cùng uống một ly trong bữa tiệc, tôi đưa cho Danya một chiếc vòng mã não Nam Hồng[6], rồi lén lút nói đã hóa phép rồi, chắc chắn cô bé sẽ có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.”
[5] [6]
Câu chuyện vẽ nên một vòng tròn hoàn chỉnh, Lâm Triều Sinh cúi đầu vuốt ve viên đá may mắn của Lục Thần Phong, nhiều cảm xúc hỗn độn như đan vào nhau. Y bất chợt cảm thấy chút gì, nghiêm túc hỏi: “Hàng năm anh đều đi Sri Lanka đúng không?”
Lục Thần Phong nói: “Nguồn thu nhập chủ yếu của phòng làm việc đến từ ruby và sapphire nên mỗi năm sẽ đi ít nhất một chuyến.”
Lâm Triều Sinh hỏi: “Vậy năm nay thì sao?”
Lục Thần Phong khựng lại: “… Có chút vấn đề trì hoãn.”
Lâm Triều Sinh hiểu rõ Lục Thần Phong, biết với anh không có gì quan trọng hơn công việc. Ánh sáng từ màn hình điện thoại rọi lên bạt, y mở vòng bạn bè của Lục Thần Phong lên, lướt xem nội dung bên trong.
Tháng 6 năm 2014, Lục Thần Phong đến Galle, một thành phố ven biển ở Sri Lanka. Anh học thiết kế trang sức bạc truyền thống của một thợ thủ công người Nepal đã sống lâu năm tại đây.
Tháng 10 năm 2015, Lục Thần Phong tham dự một sự kiện trao đổi kinh doanh độc lập ở Kandy, thủ đô cũ của Sri Lanka, hợp tác với một thương nhân đá quý người Ấn Độ.
Tháng 8 năm 2016, Lục Thần Phong tham gia lễ khai mạc Triển lãm trang sức quốc tế tại Colombo, thủ đô thương mại của Sri Lanka.
Tháng 12 năm 2017, anh chỉ đăng một bức ảnh chụp lối vào phòng làm việc LANME vào một ngày cuối năm.
Lâm Triều Sinh lướt lên, không còn bài viết hay ảnh gì thêm. Không khó đoán, hẳn Lục Thần Phong đã gặp biến cố vào năm 2017.
Lâm Triều Sinh ngước mắt nhìn Lục Thần Phong, anh là một người có lòng nhiệt tình vô hạn với công việc, gần như không gì có thể cản chân hay khiến anh dừng bước.
Lục Thần Phong ngẩng đầu lên, nhìn ngắm vầng trên treo trên ngọn núi xa xôi.
Trong lòng Lâm Triều Sinh dâng lên nỗi bất an mãnh liệt —— Vì sao Lục Thần Phong lại đến Đại Lý? Cuộc sống ngày trước bề bộn công việc không khắc nào ngơi nghỉ, tại sao lại có thời gian đi du lịch?
Màn hình tối đi, Lâm Triều Sinh chăm chú nhìn gò má Lục Thần Phong, ngần ngừ cất tiếng: “Tháng mười hai năm ngoái đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thấy được ánh mắt lo lắng của Lâm Triều Sinh, Lục Thần Phong dường như đã dự liệu câu hỏi này của y từ sớm.
Lúc vừa đặt chân đến Đại Lý, đáy lòng Lục Thần Phong chất đầy đau khổ và những bi quan, mọi thứ còn lại chỉ có tuyệt vọng và tuyệt vọng. Nhưng giờ đây, anh thản nhiên đưa tay chạm lên đôi mày cau chặt của Lâm Triều Sinh, nhẹ tênh nói: “Ừm, một tháng ấy đã khiến tôi mất tất cả.”