Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 16: “Tôi chỉ hy vọng chuyến đi này của anh đáng giá.”




Lục Thần Phong rút điếu thuốc đang cầm trên tay về, bước qua con đường lát đá đến cạnh Lâm Triều Sinh, rồi cùng y trở về homestay.

Lâm Triều Sinh siết chặt tay, mu bàn tay hằn cả gân xanh, nhịp tim vừa ổn định vừa rồi lại rối tung hết cả lên, song vẫn sắc mặt vẫn vờ như bình tĩnh.

“Sao thế này, anh không đi à?” Yết hầu trượt một cái, Lâm Triều Sinh thoáng ngập ngừng, âm cuối như cao hơn thường ngày, suýt nữa đã lộ mất tâm trạng mừng rỡ trong lòng.

“Về cũng chỉ làm thiết kế, chỗ nào cũng như nhau cả thôi.” Mấy phút trước Lục Thần Phong vừa hút xong điếu thuốc, anh móc hộp kẹo bạc hà từ đâu ra, đưa một viên cho Lâm Triều Sinh trước, “Ở đây phong cảnh đẹp thế này, có lẽ sẽ tìm được nhiều linh cảm hơn.”

Một cử chỉ, một lời nói, đủ để cả hai khéo léo ngầm hiểu ý nhau. Lâm Triều Sinh đảo viên kẹo to bằng hạt đậu trong miệng mình, trong lòng như cũng thoáng ứ đầy vị ngọt: “Anh đã bắt đầu làm tiếp công việc của mình rồi nhỉ?”

Ánh chiều tà tràn ngập khắp con đường, một tuần mới bắt đầu. Để tiến gần thêm một bước, Lục Thần Phong cho rằng vài lời giới thiệu bản thân tỉ mỉ là việc rất cần thiết: “Nghề đầu tiên của tôi là kinh doanh đá quý, năm năm trước bắt tay vào thiết kế trang sức. Bây giờ thì tôi đang chuẩn bị cho một cuộc thi thiết kế.”

Lâm Triều Sinh mở to mắt: “Kinh doanh đá quý?”

“Ừm.” Lục Thần Phong cười nói, “Nhìn biểu cảm của cậu kìa? Bất ngờ lắm à?”

“Bởi vì nghề này khá hiếm thấy.” Lâm Triều Sinh di di tay trên mũi mình, “Ít nhất đây là lần đầu tiên tôi nghe nói.”

“Ấy? Có gì hơi lộn rồi này.” Lúc này y mới phản ứng, “Không phải anh nói muốn tôi đoán à? Sao lại đổi thành anh tự giới thiệu rồi?”

Hai người rẽ vào sân trước, Lâm Triều Sinh dựng xe điện của Giản Y vào sát góc trường. Lục Thần Phong trả lời: “Cũng không phải nghề nghiệp gì đặc biệt, giấu quá lâu tôi có cảm giác như mình đang cố ra vẻ bí ẩn.”

Đương nhiên, ý nghĩa của việc “tự giới thiệu” này cũng khác.

Đẩy cửa bước vào sảnh, Giản Y đang ở phía sau quầy nhảy phắt ra kéo Lâm Triều Sinh sang, rỉ tai anh nói: “Anh anh, bữa giờ em cứ hỏi sao anh cứ tự phục vụ anh Lục, thì ra mắt anh còn sáng hơn cả đuốc. Anh Lục muốn ở đây nữa, mà cứ theo cái đà này, không chừng có thể ở đây thêm nửa tháng nữa cho xem…”

Lâm Triều Sinh ngắt lời Giản Y bắt đầu nói bậy: “Từ giờ trở đi, phòng của anh Lục sẽ được tính theo giá phòng tiêu chuẩn.”

“Cái gì!?” Giản Y đơ cả người, “Thế này thì hơi… thiệt nhiều chút ý?”

Lâm Triều Sinh đưa tay vỗ đầu cậu: “Anh còn không hiểu em rõ quá, phần trăm không thay đổi.”

Nghe được đảm bảo từ Lâm Triều Sinh, Giản Y đắc ý quay về quầy, huơ tay huơ chân nói nhỏ: “Anh của em tốt với em thật đó.”

Lâm Triều Sinh nhìn thiếu niên mặt mày rạng rỡ đang toe toét cười, lúc nhếch môi, chợt nhìn thấy Lục Thần Phong đang nhìn về phía mình. Y thản nhiên đón lấy ánh mắt anh, quang cảnh núi đồi phía sau cánh cửa đúng lúc này bỗng ảm đạm.

Bữa tối có canh gà, Lâm Triều Sinh còn xào một dĩa nấm rừng thịt bằm. Cơm nước no say, Lục Thần Phong cầm tập giấy vẽ ngồi trên đài quan sát, tay cầm tập giấy vẽ, bầu bạn với ánh trăng suy nghĩ về bản thiết kế.

Rất ít ai đến đây vào ban tối, cho nên khi phía sau có tiếng cửa mở, Lục Thần Phong không cần đoán cũng biết chắc là Lâm Triều Sinh.

Mỗi người cầm một cốc trà quýt, Lục Thần Phong nhâm nhi một ngụm, dạ dày no đủ ấm áp, tâm trạng như thư thả dễ chịu hơn khi được ở cạnh Lâm Triều Sinh giữa trời đêm tĩnh lặng. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, hỏi: “Không phải bình thường tầm giờ này cậu ngủ rồi à?”

“Hôm nay chắc sẽ hơi muộn.” Lâm Triều Sinh ôm cốc trà bằng cả hay tay, lòng bàn tay trắng trẻo, đầu ngón tay vì hơi nóng mà thoáng ửng đỏ lên, “Thực sự không buồn ngủ chút nào.”

Lục Thần Phong nói: “Cậu luôn giữ thói quen ngủ sớm dậy sớm nhỉ?”

“Hai năm gần đây mới có, trước đây tôi là cú đêm đó.” Lâm Triều Sinh đáp, “Có đôi lúc vì đẩy nhanh tiến độ mà ba, bốn ngày không ngủ.”

Đẩy nhanh tiến độ? Lục Thần Phong tạm dẹp thắc mắc của mình sang một bên, bút chì lướt hai vòng theo chuyển động của ngón tay, “Sau khi mở homestay thì điều chỉnh đồng hồ sinh học?”

Lâm Triều Sinh “ừ” một tiếng: “Không thể ỷ vào mình còn sẻ hay vì sự nghiệp mà liều mạng được, vẫn nên chăm sóc bản thân nhiều hơn một chút.”

Đuôi bút quẹt trên bản vẽ hai lần, Lục Thần Phong cố tỏ ra tự nhiên để tiếp tục: “Trừ Vân Nam, ông chủ Lâm đã đi qua tỉnh thành nào khác chưa?”

Lâm Triều Sinh trả lời rất thành thật: “Nếu tính cả đi công tác thì, cũng gần như được cả nước rồi.”

Lục Thần Phong chú ý đến biểu cảm của Lâm Triều Sinh: “Bắc Kinh thì sao?”

Nghe vậy, Lâm Triều Sinh rủ mi, nhưng cũng nhanh chóng trở về trạng thái cũ: “Tôi ở đó tầm hai tháng.”

Lục Thần Phong: “Cũng là đi công tác?”

Lâm Triều Sinh lắc đầu: “Không phải.”

Lục Thần Phong giao tiếp quanh năm, nghe lời đoán ý là năng lực cơ bản nhất của cái nghề này. Lúc đi thương lượng giá cả đá quý ở nước ngoài, anh thường phải cẩn thận dựa theo biến đổi sắc mặt dù là nhỏ nhất của đối phương để đưa ra phán đoán giá của viên đá này còn có khả năng cao hay thấp hơn. Khi anh bắt được ánh mắt Lâm Triều Sinh như ảm đạm đi, lập tức biết rõ mình không nên tiếp tục chủ đề này.

Lâm Triều Sinh chỉ chỉ bản vẽ của Lục Thần Phong: “Tôi có thể nhìn thiết kế của anh không?”

“Những người khác thì chắc là không tiện.” Lục Thần Phong mở trang đầu tiên ra, đưa tập giấy cho y, “Còn cậu, đương nhiên có thể.”

Câu trả lời này khiến Lâm Triều Sinh có cảm giác như buổi chiều đầu tiên Lục Thần Phong dừng chân tại Giai Tịch, hỏi “Homestay cho phép hút thuốc không”, và y đã đáp, “Lúc này cho phép” vậy. Đều là vinh hạnh được người kia “đối xử đặc biệt”.

Nương theo ánh đèn trong sảnh, Lâm Triều Sinh cầm lấy tập giấy vẽ, vừa nhìn thấy tác phẩm của anh đã không nhịn được cảm thán: “Làm sao anh nghĩ ra những mẫu thiết kế đặc biệt thế này?”

Lục Thần Phong bình thản cười cười: “Trong công việc này thì không tính là đặc biệt, nhiều lắm cũng chỉ xem như “nhìn được”.”

Lâm Triều Sinh ngạc nhiên: “Tiêu chuẩn của nghề các anh khắt khe như vậy?”

Ánh mắt ấy bỗng trở nên trong veo tinh khiết quá mức, Lục Thần Phong khựng lại: “Không phải khắt khe, là bản thân tôi còn rất kém.”

Lâm Triều Sinh thưởng thức mặt dây chuyền hình cành san hô đỏ tráng men, thuận miệng hỏi: “Có khi nào anh bị mất cảm hứng không?”

“Thực ra nguồn cảm hứng có ở rất nhiều nơi. Nó bao gồm mọi thứ trên đời này, chẳng hạn như khung cảnh trước mắt tôi và cậu đây, hay tòa nhà phía sau chúng ta, thậm chí cả những ánh đèn con thuyền bên bờ, ánh trăng giờ khắc này, và cả… đôi mắt cậu.” Lục Thần thẳng thắn đáp, “Sự vật có thể mang đến cảm hứng trải dài vô tận, còn việc sử dụng nó thế nào, thì phải dựa vào khả năng và bản lĩnh của một nhà thiết kế.”

Đôi mắt cậu. Lúc nghe thấy ba chữ này, Lâm Triều Sinh lập tức trốn tránh tầm nhìn của Lục Thần Phong theo phản xạ, rồi lại vờ như bình tĩnh mà nhìn trở về.

Gương mặt Lục Thần Phong toát lên ý cười nhạt nhẽo, giọng điệu lại mang vẻ tự giễu: “Tôi không dối gạt gì cậu, bây giờ kể cả một chút bản lĩnh tôi cũng không có.”

Mảng sáng dịu nhẹ thoắt ẩn hiện nơi làn khói mờ trên cốc trà ấm nóng, Lâm Triều Sinh gập tập giấy vẽ lại, trân trọng vuốt ve nó ở nơi Lục Thần Phong không nhìn thấy, sau đó mới trả về, ngẫm nghĩ nói: “Chuyện liên quan đến thiết kế một chữ bẻ đôi tôi cũng không biết. Nhưng tôi có thể đứng ở góc nhìn của người qua đường này, cho anh một chút linh cảm ở những phương diện khác.”

Lục Thần Phong hứng thú nghiêng đầu: “Chăm chú lắng nghe đây.”

Lâm Triều Sinh giơ cánh tay mình lên, siết thành nắm đấm rồi đưa ra trước mặt, màn đêm như khiến cảm xúc trong giọng nói y càng thêm phần mềm mại: “Tôi cho rằng, ý nghĩa của những chuyến đi nằm ở việc tìm thấy chủ nghĩa lãng mạn cho riêng mình.”

Y chỉ nói một câu này, nhưng sau khoảng thời gian trống rỗng rất dài, hai người vẫn im hơi lặng tiếng.

Chủ nghĩa lãng mạn… ư? Lục Thần Phong chạm đầu ngón tay lên thành ly, cau mày suy tư.

“Anh vừa nói rằng khác biệt giữa những cảm hứng đến từ điều anh nắm bắt được.” Lâm Triều Sinh nói tiếp, “Vậy anh cứ thử nghe theo những gì trái tim mình mách bảo và giãi bày đi, xem liệu mọi thứ có tốt hơn chút ít nào không?”

Không thể phủ nhận, rằng những lời Lâm Triều Sinh thật sự đã khiến Lục Thần Phong muốn nhìn lại tác phẩm của mình. Anh cẩn thận lấy giấy bút lại, nâng ly trà lên, chạm vào ly của Lâm Triều Sinh: “Hình như mỗi lần nói chuyện với cậu, tôi luôn nhận được một điều gì đó.”

“Vậy sao, thế thì tốt quá.” Lâm Triều Sinh dừng mắt trên tay Lục Thần Phong vài giây, cũng nâng ly lên, cụp mắt nhìn mặt nước sóng sánh, đoạn dịu giọng nói, “Dù thế nào đi chăng nữa, tôi chỉ hy vọng chuyến đi này của anh đáng giá.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.