Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 73




Trần Mộc Miên giật mình đẩy anh ra, nhìn quanh quất thấy không có ai, cô thở

phào trách: “Anh làm em sợ muốn chết. Ban ngày ban mặt mà ôm ấp thế này, lỡ

ai thấy thì em còn mặt mũi nào?”

Đàm Thuần Chi bật cười, lấy ngón tay cốc nhẹ lên mũi cô: “Đúng là cô bé cứng

nhắc, chẳng thay đổi chút nào. Ngoài trời không được, về phòng thì được chứ

gì.”

Trần Mộc Miên định từ chối, nhưng Đàm Thuần Chi đã kéo cô đi. Dọc đường

bọn hầu thấy vậy đều cúi đầu né tránh, chỉ chờ hai người đi qua rồi rì rầm bàn

tán.

Trần Mộc Miên nghe rõ họ bàn tán những chuyện mờ ám, khiến cô đỏ bừng mặt

khi bước vào phòng.

“Sao anh lại như vậy? Đám người hầu đều đang bàn tán về mình rồi.”

Đàm Thuần Chi ôm cô vào lòng, dựa vào giường: “Kệ họ, chúng ta là vợ chồng

chuyện gần gũi là hiển nhiên mà.”

Nghe hai từ “vợ chồng”, Trần Mộc Miên vẫn chưa thể tin. Mới vài hôm trước,

cô còn là một cô gái bất hạnh đi tìm cha ở Thượng Hải, bị cha lạnh nhạt, bị dì

ghẻ áp bức đến mức phải bỏ nhà ra đi. Vậy mà chỉ mấy ngày sau, cô đã trở

thành mợ cả trong gia đình giàu có, được mọi người kính nể.

Nghĩ đến đây, Trần Mộc Miên bất giác hỏi: “Anh chiếm lấy thân xác của người

kia, vậy anh ta có phải đã đi đầu thai rồi không?”

Đàm Thuần Chi nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, thấy vẫn chưa đủ, anh nâng

lên hôn nhẹ: “Cậu ta đã đi đầu thai, em không cần phải lo đâu, chỉ cần sống yên

bên anh là được.”

Trần Mộc Miên cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng Đàm Thuần Chi không chịu

nói, chẳng ai có thể buộc anh mở miệng.

Để ngăn cô tiếp tục hỏi, anh nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cô, ngay giữa ban

ngày trong phòng làm chuyện vợ chồng.

Trần Mộc Miên giận lắm, nhưng không thể chống cự, chỉ biết cắn răng chịu

đựng cố không để tiếng rên lọt ra ngoài.

Trong gian nhà khác, bà Đàm nghe thầy thuốc báo tin mà cười tươi không ngớt.

Sau khi tiễn thầy thuốc, bà liên tục nói với ông Đàm: “Nhờ ơn Bồ Tát, bao

nhiêu năm tìm kiếm giờ mới tìm được người có bát tự hợp với con mình. Vậy là

Chí Văn nhà mình sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Ông Đàm cũng vui mừng, tuy nhiên trong lòng vẫn có chút lo lắng: “Nhưng rõ

ràng hôm đó Chí Văn đã tắt thở, vậy mà thầy thuốc nói giờ nó khỏe mạnh hơn

xưa, còn không cần dùng thuốc. Bà có thấy chuyện này hơi kỳ quái không?”

Bà Đàm trợn mắt: “Xì, con khỏe mạnh mà ông còn không vui, có cha má nào

như ông không?”

Ông Đàm vội vàng xin lỗi: “Tôi chỉ lo lắng thôi mà. Đêm qua, theo lời pháp sư

thì sau khi bái đường chúng ta không được đến gần viện của Chí Văn. Đêm qua

đã xảy ra chuyện gì chúng ta không biết. Tôi thấy con dâu không có vẻ gì là biết

cả, bà nghĩ xem, chẳng lẽ nó không thấy Chí Văn nằm trên giường sao?”

Bà Đàm cũng thấy lạ, nhưng hôm nay nhìn Trần Mộc Miên, cô không những

không sợ hãi mà còn thẹn thùng như một người vừa trở thành vợ. Thêm vào đó,

bà vú cũng đưa ra chiếc khăn trải giường. Dù nghĩ thế nào, cô dâu cũng không

có vẻ gì là biết chuyện.

“Nó chắc chắn không biết. Tối qua, bà vú có nghe ngóng, chỉ nghe thấy động

tĩnh của vợ chồng họ thôi.”

Nghĩ đến đây, sắc mặt bà Đàm lập tức sa sầm: “Dù nó có biết hay không, thì giờ

cũng đã là dâu họ Đàm, dù có chết vẫn phải ở bên cạnh Chí Văn.”

Ông Đàm gật đầu: “Tôi đã bảo quản gia lo liệu, những ai biết chuyện này đều

phải cho nghỉ việc, không ai được ở lại. Nếu ai dám hé môi trước mặt con dâu,

đừng trách tôi độc ác.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.