Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 71




Đàm Thuần Chi tiến gần lại, tay đặt lên xương quai xanh của Trần Mộc Miên,

ngón tay dài thon từ từ trượt xuống, dừng ngay trước ngực cô.

Bầu ngực trắng ngần theo nhịp thở khẽ nhô lên, mồ hôi rịn ra, lăn dọc theo cơ

thể đến khe ngực. Đàm Thuần Chi nắm lấy một bên ngực cô, ngón cái mơn trớn

đầu nhũ hoa, khiến Trần Mộc Miên rùng mình vì khoái cảm, không kiềm được

mà rên khẽ.

Cô hoảng hốt giữ tay Đàm Thuần Chi, ép chặt lên ngực hòng ngăn anh lại:

“Anh… anh mau nói đi, bệnh của em phải chữa thế nào?”

Ánh mắt Đàm Thuần Chi trở nên sâu hơn, lóe lên chút đắc ý, anh nói: “Thật ra

cũng đơn giản, khi phát bệnh, em không cần phải kiềm chế dục vọng của mình.”

“Không kiềm chế?” Trần Mộc Miên không hiểu, chuyện này mà không kiềm

chế thì chẳng phải buông thả sao?

“Đúng, cứ buông thả, nhưng buông thả trên người anh là được.” Giọng Đàm

Thuần Chi vang lên với một thứ ma lực lạ thường, quyến rũ Trần Mộc Miên.

Anh thì thầm bên tai cô: “Khi nào em muốn, cứ đến tìm anh, chồng em sẽ thỏa

mãn cho em đến cùng.”

Trần Mộc Miên cảm thấy có điều gì đó không đúng, bối rối: “Nhưng nữ tắc dạy

rằng phụ nữ không được đắm chìm trong chuyện này… đây là hành vi của hạng

gái thiếu đứng đắn.”

Đàm Thuần Chi bật cười, liếm nhẹ vào tai cô: “Cô bé ngốc, đó chỉ dành cho đàn

bà chưa có chồng. Đàn bà có chồng thì phải biết buông thả trên người chồng

mình. Dục vọng của em mạnh hơn người khác, nếu anh không làm em thỏa mãn

đến mức không thể khép chân, em sẽ đi tìm đàn ông khác. Khi đó, em mới thực

sự trở thành kẻ phóng đãng.”

Anh tiếp tục thì thầm: “Em muốn chồng em thỏa mãn, hay là để người khác

làm?”

Câu hỏi này không cần suy nghĩ, Trần Mộc Miên đáp nhanh: “Tất nhiên là

chồng em.”

Đàm Thuần Chi hài lòng, kéo chân cô ra, đưa dương v*t cứng rắn vào, nhưng

động tác lại chậm rãi: “Còn một điều nữa, em phải nhớ.”

“Điều gì… á… ưm…” Trần Mộc Miên không dám mở miệng, nhưng cảm giác

mạnh mẽ khiến cô không thể nhịn được.

Đàm Thuần Chi nắm lấy tay cô, để cô thả lỏng: “Nhớ kỹ, gặp đàn ông khác, em

sẽ bị kích thích. Vì vậy, từ nay phải tránh xa họ, không được ở riêng, cũng

không được trò chuyện thân mật. Hiểu chưa?”

Trong lòng Trần Mộc Miên đầy lo lắng, sợ mình sẽ biến thành kẻ phóng đãng

như Sơn m công chúa, nên vội vàng đồng ý.

Đàm Thuần Chi cười nham hiểm, tăng tốc mạnh hơn rồi bế cô lên, hai người

đối diện nhau. Anh ôm chặt cô trong lòng, vừa thúc mạnh, vừa nhẹ nhàng dỗ

ngọt: “Nhớ kỹ lời hứa hôm nay, nếu sau này lỡ đến gần đàn ông khác mà phát

bệnh, đừng trách anh trừng phạt không nương tay.”

Trần Mộc Miên quấn lấy cổ anh, khoái cảm dâng trào không ngừng, cô chẳng

còn sức suy nghĩ, chỉ biết gật đầu theo lời anh.

Ham muốn mãnh liệt khiến cô cảm thấy đôi ngực trống rỗng, cô không kiềm

được mà tự bóp ngực mình, nhưng nhanh chóng bị Đàm Thuần Chi kéo tay ra.

Cô hờn dỗi nhìn anh, đôi mắt đầy oán trách. Đàm Thuần Chi bật cười, cúi

xuống ngậm lấy nhũ hoa cô, mút mạnh.

“Á… không… đừng mà…”

Anh đáp với giọng lạnh lùng: “Quên rồi sao? Buông thả dục vọng đi, khi thỏa

mãn rồi, em sẽ không còn khó chịu nữa.”

Dù xấu hổ tột cùng, Trần Mộc Miên không thể cưỡng lại ham muốn, cuối cùng

cô nhấc mông lên, chủ động cầu xin: “Chồng ơi, mạnh lên… em muốn…”

Đàm Thuần Chi cười mãn nguyện, đè cô xuống dập mạnh hơn. Hai bầu ngực

mềm mại bị nhào nặn trong tay anh, lỗ nhỏ căng đầy nhưng cô vẫn thấy thiếu.

Nhìn môi anh, Trần Mộc Miên không thể cưỡng lại, kéo anh xuống, môi cô tìm

đến môi anh, hai lưỡi quấn lấy nhau. Nụ hôn mãnh liệt đưa cô đến đỉnh điểm

của khoái lạc.

Trần Mộc Miên cảm thấy mình đã phát điên. Đêm tân hôn, cô buông thả như

một kẻ phóng đãng, đắm chìm trong hoan lạc cùng Đàm Thuần Chi. Mỗi lần

anh chiếm đoạt, cô không ngần ngại đón nhận tất cả.

Cô trải qua khoái cảm chưa từng có, chỉ muốn tiếp tục buông thả. Tiếng rên rỉ

vang khắp phòng, cơ thể cô lắc lư như một con chó cái, quỳ trước mặt anh, van

nài được thỏa mãn.

Suốt đêm, cô không được nghỉ ngơi chút nào.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, ánh mặt trời đã chiếu rọi vào giường. Cô muốn nói

nhưng giọng khàn đặc, cổ họng đau rát. Cả người rã rời, nhưng khoái cảm đêm

qua vẫn ám ảnh như một giấc mơ.

Trần Mộc Miên từ từ ngồi dậy, thấy Đàm Thuần Chi đã không còn ở bên cạnh.

Giường chiếu cũng không còn dấu vết của Đàm Chí Văn.

Cô cảm thấy bất an, toan bước xuống giường thì cửa phòng bật mở.

Người bước vào, bóng dài trên sàn, khiến cô phân vân không biết nên gọi anh là

Đàm Thuần Chi hay Đàm Chí Văn.

Cô kéo chăn quấn chặt lấy mình, ánh mắt đầy cảnh giác.

Anh mỉm cười, ánh mắt chứa đựng sự cưng chiều: “Em dậy rồi sao?”

Giọng cô khàn đặc: “Anh…”

Anh bước tới, đưa cho cô ly nước mật ong. Cô uống vào, cảm thấy cổ họng dễ

chịu hẳn.

Anh nhìn những dấu hôn trên ngực cô, ánh mắt dừng lại ở khe ngực lấp ló sau

tấm chăn. Anh cười hỏi: “Cô bé ngốc, đêm qua có vui không?”

Trần Mộc Miên đỏ mặt, trừng mắt: “Anh… rốt cuộc anh là Đàm Thuần Chi hay

Đàm Chí Văn?”

Anh giữ cằm cô hôn nhẹ, rồi đưa tay vào trong chăn nắn lấy ngực cô: “Trước

mặt người ngoài, em gọi anh là chồng. Riêng tư, gọi anh là Thuần Chi. Còn tên

Chí Văn, đừng để anh nghe thấy từ miệng em.”

Cô gật đầu, rồi hỏi: “Nhưng đêm qua là anh hay là Chí Văn?”

Cô nhớ rất rõ, khi uống rượu giao bôi, Đàm Chí Văn lạnh nhạt và khinh bỉ cô.

Đàm Thuần Chi hiểu ý cô, khẽ cười: “Lúc đó, anh vừa nhập vào thân xác cậu,

chút hồn phách của cậu ta còn sót lại. Giờ anh đã hoàn toàn kiểm soát, em

không cần lo.”

Trần Mộc Miên ngơ ngác hỏi tiếp: “Em còn phải dậy ra mắt cha má chồng.

Theo lễ dâu mới phải làm vậy.”

Nghe cô nói, sắc mặt Đàm Thuần Chi thoáng tối lại, anh siết mạnh ngực cô.

“Á! Nhẹ thôi, đau…” Cô cố vùng ra, ánh mắt đầy lo lắng.

Anh cười bỉ ổi: “Đêm qua chẳng phải em còn xin anh mạnh tay hơn sao?”

Trần Mộc Miên đỏ bừng mặt, khi lấy lại được sự tỉnh táo, càng nghĩ càng cảm

thấy không ổn. Đàm Thuần Chi đầy dục vọng, lại am hiểu mê thuật, đêm qua

không biết anh đã dùng thủ đoạn gì khiến cô trở thành một kẻ phóng đãng, còn

ngoan ngoãn phối hợp với anh thực hiện những hành động đầy xấu hổ và dâm

đãng đó.

Phải rồi, chắc chắn là như vậy, cô không phải loại người phóng đãng, cũng

chẳng có bệnh gì.

Cô cúi mặt xấu hổ, không dám nhìn Đàm Thuần Chi: “Anh đừng nói những lời

như vậy, lỡ ai nghe thấy thì sao?”

Đàm Thuần Chi ghé sát tai cô, cười đầy ý nhị: “Vậy thì anh sẽ nói nhỏ vào tai

em, nhất định không ai nghe thấy. Này, vợ yêu, chồng lại muốn em rồi.”

Trần Mộc Miên hoảng hốt kéo chăn, quấn chặt lấy mình: “Không được, lát nữa

em còn phải đi gặp cha má chồng, đã trễ rồi, họ sẽ trách phạt mất.”

Thấy cô hoảng sợ như chim sợ cành cong, Đàm Thuần Chi không trêu đùa thêm

nữa. Đêm qua anh đã thỏa mãn, nhưng thân thể cô vẫn còn quá non nớt, đợi anh

từ từ huấn luyện thêm một thời gian, nhất định sẽ khiến cô ba ngày ba đêm

không thể xuống giường.

“Đừng lo, em cứ từ từ mà chuẩn bị. Họ yêu quý em còn không kịp, làm sao

trách mắng được.”

Ban đầu Trần Mộc Miên không tin, nhưng khi cô mặc trang phục chỉnh tề, bước

vào phòng khách thì mới biết, bà Đàm thật sự rất thích cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.