Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 67




“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Trần Mộc Miên ngạc nhiên, muốn bước xuống

giường để nhìn rõ.

Đàm Thuần Chi liếc về phía giường, ánh mắt trở nên nguy hiểm: “Lúc này mà

em còn muốn ngắm người đàn ông khác à?”

Trần Mộc Miên bị anh ôm chặt, mắt vẫn dán vào người nằm trên giường, không

nhận ra sự thay đổi đáng sợ của Đàm Thuần Chi: “Em chỉ tò mò sao anh ấy

giống anh như đúc. Hai người có quan hệ gì vậy?”

“Em thật sự nghĩ bọn anh giống nhau à?”

Trần Mộc Miên khựng lại: “Ngoại hình nhìn không khác gì cả.”

Chỉ một câu nói đã làm Đàm Thuần Chi nổi giận. Anh đột ngột ném cô lên

giường, suýt nữa cô đập trúng Đàm Chí Văn nếu giường không đủ rộng.

“Ai da, đau quá! Anh làm gì vậy…”

Chớp mắt, Đàm Thuần Chi đã giữ chặt cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào Đàm Chí

Văn: “Cô bé, anh cho em thêm một cơ hội, nhìn kỹ xem bọn anh có thật sự

giống nhau không.”

Người nằm trên giường, tức Đàm Chí Vănm cơ thể không động đậy, ngực

không phập phồng trông như đã chết. Trần Mộc Miên run rẩy đưa tay lên kiểm

tra hơi thở, giật mình suýt hét lên: “Chết… chết rồi, anh ta chết rồi?”

Đàm Thuần Chi kề sát bên tai cô, giọng đầy đe dọa: “Đúng thế, cậu ta đã chết từ

lâu.”

Trần Mộc Miên sợ hãi rúc vào lòng Đàm Thuần Chi: “Phải làm sao đây? Anh ta

chết rồi, em… em sống sao đây?”

Đàm Thuần Chi rất thích việc cô trốn vào lòng mình, nhưng lại không thích

những lời cô nói: “Có gì phải lo lắng? Cậu ta không phải chồng em, chết cũng

không liên quan gì đến em.”

Nghe vậy, Trần Mộc Miên nhìn anh, tức giận: “Tất cả là do anh! Nói rằng sẽ

bảo vệ em, cứ yên tâm mà lấy chồng, bây giờ chồng chết rồi, ngày mai em có bị

ép đi theo chồng không?”

Hôn nhân này vốn là để giải xui, nhưng nếu chồng chết ngay đêm tân hôn,

người ta sẽ coi cô là người mang số sát phu. Cô đã nghe kể về những phong tục

ở nông thôn, phụ nữ mới cưới mà chồng chết phải bị chôn theo, hoặc phải sống

góa bụa cả đời, chịu sự ngược đãi của gia đình chồng.

Thấy cô sắp khóc, Đàm Thuần Chi mới ngừng đùa cợt: “Được rồi, đừng khóc

nữa. Anh đã bảo mọi việc có anh lo mà.”

Trần Mộc Miên nhìn gương mặt ma quỷ trước mắt, không nhịn được mà hỏi:

“Anh có thể làm anh ấy sống lại không?”

Đàm Thuần Chi cười: “Sao vậy? Em muốn có người khác làm chồng à?”

Trần Mộc Miên trừng mắt: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

“Cô bé à, thực ra cậu ta chết từ hôm qua rồi. Anh đã phải dày công chờ đợi thân

xác này.”

Trần Mộc Miên vẫn không hiểu, ngơ ngác nhìn anh.

Đàm Thuần Chi lau đi nước mắt của cô, cười nói: “Em chỉ cần biết rằng, cậu ta

chết rồi thì anh mới có thể làm chồng em. Chỉ cần có anh ở đây, em sẽ không

phải lo chuyện bị ép chết theo chồng.”

Trần Mộc Miên còn định hỏi thêm, nhưng bàn tay của Đàm Thuần Chi bắt đầu

không yên phận, áo của cô bị cởi ra, để lộ làn da trắng ngần trước ngực.

Trên đó vẫn còn lưu lại dấu vết của những đêm hoan lạc trước đó.

“Giờ phút này em còn nghĩ đến chuyện khác sao?” Trần Mộc Miên đang buồn

bã lo lắng, thì tên kia đã đầy dục vọng, nghĩ đến thế mà tức.

“Cô bé à, đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Tuy không hoàn hảo nhưng đây là thời

khắc anh đã chờ đợi từ lâu.” Đôi mắt đào hoa của Đàm Thuần Chi rực lên dục

vọng, nhưng ánh nhìn dành cho Trần Mộc Miên lại tràn đầy sự dịu dàng, như

thể cô là báu vật quý giá nhất trên thế gian.

Chỉ trong nháy mắt, cả hai đều đã không còn mảnh vải trên người. Đàm Thuần

Chi cúi xuống, bắt đầu hôn say đắm đôi gò bồng của cô.

Trần Mộc Miên quay mặt đi, nhưng rồi vô tình nhìn thấy xác chết bên cạnh,

toàn thân run bắn lên: “Không được! Vẫn còn xác chết ở đây, em sợ lắm!”

Đàm Thuần Chi cười: “Vợ à, em không thấy kích thích khi làm chuyện này sau

lưng chồng sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.