Trần Mộc Miên biết rằng mình phải tìm một chỗ ở mới. Cô tính toán lại số tiền còn lại, rồi quyết định từ bỏ ý định ở khách sạn. Xem chừng người cha lạnh lùng kia chẳng có ý định đón cô về, cô cần tìm một chỗ ở lâu dài.
Tương Thông đang ngồi trong xe, buồn chán ngắm nhìn quang cảnh ngoài phố, bỗng nhiên anh ta thoáng thấy Trần Mộc Miên. Cô bé đang quay lưng về phía anh, chăm chú nhìn những mẩu quảng cáo cho thuê nhà dán trên tường.
“Dừng xe.” Anh ta bất ngờ kêu lên, tài xế vội phanh gấp, xe vừa dừng lại Tương Thông đã mở cửa bước xuống.
Tài xế vội hỏi: “Cậu cả, cậu đi đâu vậy?”
Tương Thông không đáp, quay người băng qua đường.
Trần Mộc Miên cảm nhận có người đứng cạnh mình, theo bản năng ngước lên nhìn, thấy một thanh niên mặc bộ vest đắt tiền, cười cười với vẻ gì đó khó hiểu. Cô nghĩ anh ta cũng đang xem phòng trọ, nên lùi lại một bước nhường chỗ cho anh ta.
Tương Thông từ nhỏ đã quen với sự ngưỡng mộ của phụ nữ, đi đến đâu cũng là trung tâm chú ý. Thế nhưng cô bé trước mặt, đừng nói là cười, ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng dành cho anh ta, khiến anh ra thấy mất mặt, trong khi anh còn nhớ tới cô bé này từ bấy lâu nay.
“Cô bé, không nhận ra anh hả?”
Trần Mộc Miên không thèm đáp, tiếp tục xem mấy mẩu tin cho thuê.
Tương Thông cảm thấy thú vị, cô bé này thật sự không thèm để ý tới anh ta. Anh ta giơ tay lên trước mặt cô mà vẫy vẫy: “Sao, thật sự không nhớ ra tôi? Hôm nọ ở trước cửa khách sạn, cô đã giúp tôi gạt đám người theo dõi, còn nhớ không?”
Trần Mộc Miên lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, mơ hồ nhớ ra chút gì đó. “Ồ, là anh à.”
Tương Thông bật cười, xem cái giọng điệu này, rõ ràng là cô chẳng nhớ gì về anh. Người như anh, ai gặp rồi có thể quên được, sao cô bé này lại chẳng nhớ gì cả?
“Cô bé, cô đang làm gì thế, không ở khách sạn nữa à?”
Trần Mộc Miên thấy chẳng cần phải giải thích với anh ta, chỉ đáp nhẹ nhàng một tiếng “Ừ.”
Thái độ lạnh nhạt này khơi dậy ý muốn chinh phục trong lòng Tương Thông. Anh ta không tin là mình lại không làm gì được một cô bé như thế này.
“Mấy cái phòng này không ổn đâu. Nếu em không có chỗ ở, sao không theo tôi, tôi có nhà thích hợp cho em.”
Trần Mộc Miên ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, rồi bước qua anh ta mà đi thẳng.
Tương Thông sững sờ, anh ta vừa bị làm ngơ sao? “Cô bé, sao không để ý tới người ta vậy?”
Trần Mộc Miên bị chặn đường, cô nhìn quanh thấy trên phố vắng vẻ, đành phải lên tiếng: “Tôi có quen biết gì anh đâu? Anh cản đường tôi làm gì? Muốn lừa tôi à? Đừng có mà mơ, tôi không có tiền đâu.”
Tương Thông nghe vậy thì cười lớn: “Anh giống kẻ lừa đảo chỗ nào chứ?” “Chỗ nào cũng giống!” Trần Mộc Miên tránh né anh ta, tiếp tục bước đi. “Tôi là cậu cả nhà họ Tương, có cần gì phải lừa em? Toàn bộ tài sản của em
cộng lại cũng không bằng giá bộ vest tôi đang mặc đây.” Tương Thông vẫn theo
sau, không chịu buông tha.
Trần Mộc Miên trợn mắt: “Giàu như vậy mà lại đi quấy rầy con gái nhà lành, anh là tên ph.óng đ.ãng phải không?”
Tương Thông cười hì hì: “Cô không phải là người xa lạ gì, nếu tính ra, cô còn là ân nhân cứu mạng của tôi. Tôi trả ơn còn không kịp, sao lại hại cô được.”
Trần Mộc Miên không tin lời anh ta, mắt đảo quanh tìm chiếc xe kéo nhưng không thấy, đành tiếp tục đi bộ.
“Nếu anh muốn trả ơn tôi, thì cách tốt nhất là tránh xa tôi ra. Tôi sợ lắm.” Tương Thông không vui: “Anh có giống người xấu không?”
“Không giống!”
Tương Thông còn chưa kịp cười, đã bị câu nói tiếp theo của Trần Mộc Miên làm cho nghẹn họng.
“Anh giống phường trộm cắp thì có.”
- -----oOo------