Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 180




Trần Mộc Miên cuối cùng cũng nhận ra, người đàn ông mà cô yêu là một tên

quỷ dâm.

Một vài chuyện đã để lại dấu vết từ kiếp trước, đến nay cô mới nhìn thấu rõ

ràng.

Đàm Thuần Chi giữ lấy eo cô, từ phía sau tiến vào. Cảm thấy cô đang lơ đãng,

anh bực bội vỗ vào cặp mông trắng mịn của cô vài cái. Không biết có phải do bị

anh đùa bỡn nhiều quá hay không, cặp mông trước mắt này dường như trở nên

to hơn, mềm mại và đầy đặn hơn, phô bày ngay trước mặt, lộ ra lỗ nhỏ ướt át,

đang nuốt lấy cây gậy th*t của anh, cảnh tượng vô cùng dâm mỹ.

“Nha đầu, em đang nghĩ gì mà đến lúc này còn có thể phân tâm? Hửm?”

Trần Mộc Miên bám lấy chiếc ghế mềm, những ngón tay thanh tú bấu chặt vào

mặt gỗ lê khảm hoa, cố gắng kiềm chế. “Anh… không thể đợi đến tối sao? Ban

ngày ban mặt, lỡ ai đó vào tìm thì làm thế nào?”

Đàm Thuần Chi từ từ rút ra đâm vào từng nhịp, mỗi cú thúc lại va vào chỗ mềm

mại nhất trên người cô. “Chuyện này không thể trách anh được, muốn trách…”

Anh kề sát tai cô, ngậm lấy vành tai trắng nõn đã bị anh trêu chọc đến đỏ bừng.

“Muốn trách thì trách thân thể em quá mê hồn, khiến anh không kìm được mà

thôi.”

Trần Mộc Miên bực dọc: “Trước đây anh đâu có thế này, sao bây giờ lại như

con mèo đực, lúc nào cũng phát tình?”

Đàm Thuần Chi vỗ nhẹ một cái lên mông cô. Cái tát không đau, nhưng lại mang

đầy vẻ khiêu khích. Ngón tay dài của anh chầm chậm lướt dọc theo cặp mông,

đến nơi hai người đang kết hợp. “Cô bé thật sự vẫn còn ngây thơ lắm. Anh còn

chưa đủ dâm hay sao? Dù gì cái miệng dưới này anh vẫn chưa làm cho đầy.”

Ngón tay của anh vòng qua vùng lỗ hậu môn, dọa đến mức Trần Mộc Miên siết

chặt tiểu huyệt, căng thẳng quay đầu lại, nắm lấy tay anh: “Đừng đùa kiểu đó.”

Đàm Thuần Chi nắm chặt tay cô, tiếp tục ra vào không ngừng: “Nha đầu sợ gì

chứ, cái lỗ phía sau này thú vị lắm đấy.”

Trần Mộc Miên bắt đầu vặn vẹo thân mình. Nghe giọng điệu của Đàm Thuần

Chi, cô hiểu rõ, anh đã muốn thử từ lâu. Cô hoảng hốt: “Anh, em xin anh, đừng

làm vậy. Đó là chuyện điên rồ, chỉ những kẻ biến thái mới làm.”

Cô từng nghe qua vài câu chuyện về đàn ông thích làm chuyện đó với nhau,

nhưng chẳng ngờ rằng, người đàn ông của mình cũng lại có hứng thú với thứ

này.

Thấy cô hoảng sợ, Đàm Thuần Chi cười khẽ, ôm cô từ phía sau, chậm rãi ra

vào. Lỗ nhỏ ẩm ướt vừa chặt vừa trơn, khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái.

Thấy Trần Mộc Miên sợ đến mức này, Đàm Thuần Chi không nhịn được mà

muốn trêu cô thêm. “Em chưa thử qua, sao lại sợ như vậy? Chẳng lẽ…”

Nói đến nửa chừng, bỗng anh nghĩ ra điều gì đó. Trần Mộc Miên dường như

cũng cảm nhận được, cô im lặng hẳn.

Đàm Thuần Chi xoay cô lại, nhìn cô đối diện, ánh mắt dịu dàng xen lẫn thương

tiếc. “Đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi.”

Trần Mộc Miên rối bời, không dám nhìn vào mắt anh. Những ký ức kinh hoàng

và sự đau đớn về thể xác, cô vẫn chưa cách nào quên được.

Không ai bị tra tấn dưới địa ngục vô tận hàng chục năm trời mà có thể quên hết

mọi chuyện.

Thấy sát khí của cô bỗng nhiên bùng lên, Đàm Thuần Chi lập tức hôn lên môi

cô. Trần Mộc Miên bị anh ôm lên giường, hôn đến mức đầu óc quay cuồng, dần

dần bình tĩnh lại.

“Anh à… em… em không xứng với công tử. Đợi sinh con xong, hãy để em rời

đi.”

Những ký ức đó, mãi mãi là vết nhơ không thể xóa sạch trong lòng cô.

Đàm Thuần Chi nâng cằm cô, nhìn chăm chú một hồi, mới lên tiếng: “Nha đầu

này, em muốn phủi tay bỏ đi, không chịu trách nhiệm sao?”

“Không phải, công tử à…”

“Câm miệng, đừng gọi anh là ‘công tử’ nữa.” Đàm Thuần Chi bóp chặt cằm cô,

ánh mắt đầy căm hận. “Ngày đó em lén lút đi mạo hiểm sau lưng anh, em có

biết anh đã sợ đến mức nào không? Anh về đến nhà, chỉ thấy lại một câu em để

lại, em có biết anh phát điên mà tìm em khắp nơi, đến tất cả những nơi em từng

lui tới. Em có biết lúc đó anh chỉ muốn chết thôi không?”

“Công tử…”

Trần Mộc Miên vừa thốt ra được hai chữ, lực tay của Đàm Thuần Chi lại tăng

thêm. Cô đau đớn, biết rằng anh nghiêm túc, đành phải đổi cách xưng hô: “Ông

xã, em… em khi ấy thật sự chỉ muốn giúp anh mà thôi.”

Ngón tay cái của Đàm Thuần Chi khẽ vuốt ve môi cô, nụ cười trên môi anh có

phần đáng sợ: “Vậy em có biết, lúc anh tìm thấy em trong hang động, biết em

đã trải qua những gì, nhưng không sao ráp lại được cơ thể em, chỉ có thể ôm lấy

cái đầu của em rời đi, anh cảm thấy thế nào không?”

Trần Mộc Miên không dám nhìn thẳng vào anh, muốn xoay mặt đi. Đàm Thuần

Chi không để cô trốn tránh, giữ chặt cằm cô, điên cuồng nói: “Lúc đó anh đã

nghĩ, nhất định phải giết hết kẻ nào đã hại em, báo thù xong, anh sẽ xuống tìm

em. Anh nhất định phải tìm em về, nhốt em lại, không bao giờ để em rời xa anh

nữa.”

“Công… ông xã, sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao anh lại trở thành lệ

quỷ, rồi làm sao đưa em ra khỏi địa ngục?”

Đàm Thuần Chi không đáp, chỉ kéo chân cô ra, thúc mạnh vào. Hai người gắn

chặt lấy nhau, không còn một khe hở nào.

“Chuyện đó không quan trọng. Anh muốn em hiểu rằng, bất kể em gặp chuyện

gì, bất kể em trốn đi đâu, anh cũng sẽ tìm được em. Em phải là vợ của anh, là

người phụ nữ của anh, sống cùng giường, chết cùng mộ.”

Trần Mộc Miên thở dốc, không kìm được mà mở rộng chân, đón nhận sự xâm

chiếm của anh.

“Chồng à…”

Sự bất an và rối bời trong lòng Trần Mộc Miên, làm sao Đàm Thuần Chi lại

không nhìn thấu.

“Nha đầu à, chúng ta đã cùng nhau trải qua sinh tử, từng vì nhau mà hi sinh tính

mạng. Chẳng lẽ những điều đó, lại không bằng những vết thương mà kẻ khác

gây ra cho em sao?”

“Nhưng cha má, mọi người sẽ nghĩ thế nào?”

Trần Mộc Miên vẫn rất để tâm đến ánh nhìn của người khác.

Đàm Thuần Chi liền thúc mạnh một cái, giữ chặt eo cô, siết chặt như muốn

nghiền nát. “Đó là chuyện kiếp trước, thân xác trước kia của em đã mục rữa từ

lâu. Giờ đây em là một cơ thể hoàn toàn mới, đừng để tội lỗi của kẻ khác trói

buộc. Mộc Miên, tin anh đi, đời này chúng ta sẽ mãi mãi không rời, bên nhau

đến bạc đầu.”

Trần Mộc Miên không thể từ chối. Cô yêu Đàm Thuần Chi, vì anh mà sẵn lòng

hi sinh cả tính mạng. Ngay cả khi bị biến cố trong hang động, cô vẫn không hối

hận về quyết định của mình. Chỉ cần giúp được chồng, cô cam tâm làm bất cứ

chuyện gì.

Giờ đây, đã một lần đi qua địa ngục, cô thực sự không nên sợ hãi bất cứ điều gì

nữa.

Cô đưa tay vòng qua cổ Đàm Thuần Chi, xoay người lại, ngồi lên hông anh.

Cây gậy th*t của anh càng tiến sâu hơn, chạm đến tận cùng bên trong, giống như

muốn đâm vào tận tử cung.

Trần Mộc Miên cắn chặt môi, xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt. “Phu quân, để em…”

Đàm Thuần Chi nhìn cô chủ động, bật cười thành tiếng. Anh đỡ lấy eo cô, phối

hợp nhịp nhàng theo từng chuyển động, cảm nhận sự khoái cảm mà cô mang

lại.

A Nguyệt đang bưng khay trà bánh đến trước cửa, nghe thấy tiếng thở dốc khe

khẽ phát ra từ bên trong. Cô ấy không nhịn được mà ghé tai sát cửa nghe ngóng,

lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng quay lưng bước đi. Trước khi rời đi, cô không

quên kéo khép cánh cửa viện, tránh để người ngoài làm phiền.

Má Lý đi ngang qua, thấy cô có vẻ khả nghi, bèn gọi lại: “Sao mày làm gì mà

lén la lén lút thế?”

A Nguyệt đỏ mặt, liếc mắt nhìn về phía cửa viện, khẽ ho một tiếng: “Không có

gì đâu ạ… chỉ là… cậu với mợ đang nghỉ ngơi, má có chuyện gì cần không?”

Má Lý nghe vậy thì mỉm cười đầy ẩn ý, sau đó nói: “Bên nhà cũ có người đến,

muốn gặp cậu và mợ. Để tao đi báo lại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.