Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 176




Biết được sự thật, Đàm Thuần Chi đã hoàn toàn mất kiểm soát, giả vờ đồng ý

hôn sự với Lâm Tư Nguyệt.

Hắn định nhân dịp ngày thành thân mà liên kết với Thái tử để khống chế thế lực

của Tam hoàng tử, giăng bẫy tiêu diệt hắn ta.

Ai ngờ, Tam hoàng tử lại biết trước tin tức, bày sẵn mai phục, định một mẻ bắt

gọn tất cả.

Trần Mộc Miên trông thấy công tử lâm vào nguy hiểm, sắp thất bại, oán khí

bùng nổ, lập tức hóa thành lệ quỷ.

Dựa vào sức mạnh của oán khí, nàng đã giết chết vô số người.

Nhờ đó, nàng bảo vệ được Đàm Thuần Chi, tình thế đảo ngược, hắn từ chỗ sắp

thua chuyển sang thắng lợi, giết được Tam hoàng tử và trợ giúp Thái tử lên

ngôi.

Còn Trần Mộc Miên vì giết chóc quá nhiều mà trở thành lệ quỷ, cuối cùng bị

quỷ sai kéo vào mười tám tầng địa ngục, chịu đủ loại hình phạt, ngày đêm bị

dao đâm lửa đốt, mãi mãi lặp đi lặp lại cơn ác mộng bị tra tấn trong hang động

hôm nào.

Trần Mộc Miên không cam lòng, chất vấn vì sao những kẻ hại nàng không bị

trừng phạt, còn người vô tội lại phải chịu khổ.

Quỷ sai nói rằng mạng nàng đã định sẽ chết oan chết uổng, nhưng không hiểu

sao linh hồn lại lưu lạc nhân gian, trở thành lệ quỷ gây họa cho người vô tội,

nên bị phán rằng mãi mãi không được siêu sinh.

Những việc xảy ra sau đó, Trần Mộc Miên không biết nữa.

Nàng chỉ nhớ, đột nhiên có một ngày, linh hồn nàng được một người dẫn ra

khỏi địa ngục, mơ mơ hồ hồ uống nước Vong Xuyên, bước vào đường luân hồi,

đầu thai trở thành Trần Mộc Miên của hiện tại.

Giờ đây nghĩ lại, người cứu cô có lẽ chính là công tử.

Vì vậy, anh mới kiên quyết ngăn cô nhớ lại quá khứ. Những ký ức bị hành hạ

nơi địa ngục, bị sỉ nhục trong hang động là điều không một cô gái nào có thể

chịu đựng nổi.

Dù giờ có nghĩ đến, Trần Mộc Miên vẫn thấy toàn thân khó chịu.

Nhưng điều khiến cô khó hiểu hơn nữa là, tại sao công tử về sau lại biến thành

lệ quỷ? Không những không chuyển kiếp đầu thai mà còn lưu lại trần gian suốt

nghìn năm.

Ông hai Đàm đã bày xong trận pháp, Trần San Na mặc áo trắng, uống xong

chén thuốc, ngồi vào giữa trận.

Ông ta định mượn máu của Trần San Na để dẫn dụ Trần Mộc Miên xuất hiện.

Chỉ vừa mới bắt đầu làm phép, lũ quỷ nhỏ bên cạnh đã báo tin, thi thể Đàm

Thuần Chi đã được đưa về.

Đây đối với ông hai Đàm chính là tin tốt từ trên trời rơi xuống. Ông ta vui mừng

khôn xiết, lập tức muốn quay về nhà họ Đàm.

Giọng nữ quái dị cất lên gọi ông ta lại: “Bây giờ quay về, vậy còn Trần Mộc

Miên thì sao?”

Ông hai Đàm cười lớn: “Đàm Chí Văn đã chết rồi, còn lo gì Trần Mộc Miên?”

Giọng nói ấy có vẻ không vui: “Bây giờ ông đi sẽ hối hận đấy.”

Ông hai Đàm khinh thường, gỡ chiếc vòng tay ném xuống đất. Giọng nói ấy

phát ra một tiếng kêu rên, ông ta nói: “Nếu ngươi muốn tìm Trần Mộc Miên

như vậy, cứ tiếp tục dùng trận pháp này đi.”

Ông hai Đàm hớn hở rời khỏi, giọng nói ấy đợi ông ta đi rồi cũng phát ra tiếng

cười quái dị, dần dần hiện ra hình người, tiến đến gần Trần San Na đang nhắm

mắt ngồi trong trận pháp, từng chút một tiến sát đến cô ta.

Ông hai Đàm hớn hở quay về nhà họ Đàm, đến cổng thì dừng chân lại, dụi dụi

mắt, cố ép ra hai giọt nước mắt, rồi đau buồn bước vào.

Đèn lồng trước cửa đã chuyển thành màu trắng, trong lòng ông ta kìm không

được sự vui sướng, cố hết sức mới nén được nụ cười.

Ông ta vừa lau nước mắt vừa đi vào, đến sảnh lớn thì nhìn thấy mấy người hầu

đang khóc lóc thảm thiết, phía trước là một cỗ quan tài lớn bằng gỗ lim thượng

hạng.

Vừa vào đến nơi, ông hai Đàm đã lớn tiếng khóc lóc: “Chuyện gì thế này? Chí

Văn chẳng phải đi Tô Châu sao? Sao lại thành ra thế này?”

Không ai đáp lời ông ta, những người hầu thấy ông ta vào, liền tự động nhường

ra một lối đi.

Ông hai Đàm đi thẳng đến quan tài, nhìn thấy Đàm Chí Văn nằm bên trong,

lòng ông ta như trút được gánh nặng.

Ông ta lao đến bên quan tài, khóc thảm thiết, nhưng tay thì lại âm thầm chạm

lên cổ Đàm Chí Văn để kiểm tra hơi thở.

Phát hiện chỗ đó lạnh ngắt, không có chút mạch đập, cũng không thấy hồn

phách hiện diện, ông ta mới mừng thầm trong bụng.

Được người hầu đỡ lui ra vài bước, ông ta giả bộ đau buồn: “Ôi cháu trai tội

nghiệp của tôi, con sao lại khổ thế này. Chỉ vì đi Tô Châu có mấy hôm mà đã

mất mạng?”

Ông hai Đàm vô cùng bi thương, ai thấy cũng tưởng rằng tình cảm chú cháu rất

sâu đậm, bằng không sao ông ta lại khóc thảm đến thế.

Nào ai biết, ông ta khóc nửa ngày mà chẳng có ai đến an ủi, chỉ có một bóng

người chậm rãi bước đến gần.

Người đó vừa vào, cửa lập tứckhép lại.

Ông hai Đàm ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là bà Đàm, trong phòng người hầu

không biết đã đi ra ngoài từ khi nào.

Ông ta giả vờ đứng dậy, lau nước mắt: “Chị dâu, chị nén bi thương.”

Bà Đàm nhìn ông ta với ánh mắt âm trầm, chậm rãi hỏi: “Chú hai, bao năm qua

chúng tôi đối xử với chú không tệ phải không?”

Ông hai Đàm đảo mắt, cúi đầu kính cẩn: “Chị dâu, sao lại nói vậy? Chúng ta

vốn là người một nhà, có gì mà tốt hay không tốt?”

Bà Đàm cười lạnh, đôi mắt như muốn đâm thủng một lỗ trên người ông hai

Đàm. “Nếu chúng ta đã không tệ, vậy sao chú lại hết lần này đến lần khác muốn

hại chết Chí Văn?”

Ông hai Đàm hoảng hốt ngẩng đầu: “Chị dâu, chị đang nói gì vậy? Tôi làm chú,

sao lại hại cháu mình?”

Bà Đàm đi vài bước, bông hoa trắng cài trên đầu càng thêm tang tóc, yếu đuối.

Nhưng ánh mắt bà lại sắc bén, tràn ngập oán hận mà không hề có vẻ gì đau

buồn của người vừa mất con.

“Chú hai, năm Chí Văn mười tuổi, nó mắc một cơn bệnh nặng, chú cứ khăng

khăng rằng nó bị trúng tà, là một yêu vật, còn mời mấy đạo sĩ đến lập đàn bắt

ma. Hại Chí Văn thay đổi tính nết, đốt cháy cả nhà, làm chết con gái của Đại

soái Lưu. Nếu không phải vợ chồng tôi hết sức xoay sở, đưa vô số lợi ích, Đại

soái đã sớm đánh chết con trai tôi rồi. Khi ấy Chí Văn không chết, ngược lại

chú còn bị phát hiện thông đồng với đám thầy bà, sử dụng yêu thuật rồi phải

trốn sang Nam Dương. Những năm qua, chú vẫn ôm hận trong lòng chứ gì?”

Ông hai Đàm thu lại dáng vẻ kính cẩn, trong mắt lóe lên tia ác độc. “Chị dâu

nói thế là thế nào? Năm đó tôi còn trẻ, bị mấy tên thầy bà lừa gạt, mới gây ra

thảm họa ấy. Mấy năm nay tôi ở Nam Dương ngày đêm hối hận, cảm thấy trong

lòng tội lỗi, chỉ mong sớm được quay về tạ lỗi. Chị dâu, chị tin tôi, tôi thật sự

ngày nào cũng thấp thỏm không yên, chưa từng có một giấc ngủ ngon.”

“Tôi thấy chú là vì oán hận mà không ngủ nổi thì có!” Bà Đàm lớn tiếng quát:

“Lần này Chí Văn đến Tô Châu, vì sao lại xảy ra chuyện? Chú thật sự nghĩ rằng

tôi không điều tra ra sao? Cái nhà máy đó có vấn đề gì? Những thầy pháp chú

mời đến tôi đã bắt được rồi. Chúng khai hết mọi chuyện đều do chú sai bảo để

hãm hại Chí Văn.

Những năm qua, càng ở Nam Dương chú càng điên cuồng hơn, muốn dùng mấy

cái tà thuật quái dị đó hại người. Khổ cho anh trai chú còn thương yêu, mong

ngóng chú sớm ngày trở về, để chăm sóc cho chú thật tốt. Chú thì sao, vừa về

đã hại chết đứa con trai duy nhất của ông ấy.

Tôi đã nói rồi, nể tình bà cụ khi xưa, tôi có thể tha cho chú một mạng, nhưng

bây giờ chú phải chôn cùng với con tôi.”

Biết mưu kế của mình bị lộ, ông hai Đàm dứt khoát không giả vờ nữa. Ông ta

đứng lùi ra xa, cười lạnh: “Chị dâu, con trai chị có vấn đề gì, chẳng lẽ chị không

biết sao? Nói tôi suốt ngày dùng tà thuật hại người, vậy con trai chị từ đâu mà

có, chẳng lẽ chị không rõ?”

“Ý chú là gì?”

“Ý tôi là, năm đó chị sinh ra một đứa bé chết yểu. Nhưng để cứu sống nó, chị đã

dùng máu của đồng nam đồng nữ nuôi nó suốt bốn mươi chín ngày mới khiến

nó sống lại. Nói đến độc ác, tôi làm sao sánh với chị dâu được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.