Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 167




A Nguyệt muốn hỏi cho rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt nặng

nề của má Lý thì biết bà không còn tâm trí đâu mà giải thích tường tận.

Hai người vội vã quay lại phòng bệnh, nhưng bóng dáng của Trần Mộc Miên đã

chẳng thấy đâu.

“Mợ có thể đi đâu được chứ?” Má Lý hốt hoảng, một mặt bảo người đi tìm, một

mặt gọi điện về báo với bà Đàm.

Bà Đàm trong lòng đã hoang mang lo lắng, nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.

Bà ung dung phân phó quản gia: “Đi báo với ông, bảo ông lập tức trở về. Người

trong nhà, ai dùng được thì phái ra ngoài hết, nhất định phải tìm được mợ. Còn

nữa, bên chú hai, phái người đến đó tìm.”

Tin tức ở Tô Châu vừa xác nhận, thì con dâu lại mất tích. Nếu nói không phải

do ông hai Đàm giở trò, bà Đàm quyết không tin.

Bà nén giận, ngồi trên ghế, cố trấn định lòng mình.

Suy nghĩ hồi lâu, má Lý trở về. Nhìn vẻ mặt khó coi của bà, bà Đàm càng thêm

nặng lòng. “Nói đi, mợ thế nào rồi, tôi chịu đựng được.”

Má Lý hơi run tay, một hồi lâu mới nói: “Thưa bà, chúng tôi đã phái người đi

tìm, có lẽ mợ lo lắng cho cậu, nên đến ga tàu rồi.”

Bà Đàm nhìn bà bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Nó biết Chí Văn gặp chuyện sao?

Chẳng phải tôi đã dặn bà giấu kín rồi à?”

Má Lý vội vã giải thích: “Không phải đâu, tôi nào dám nói chứ. Lúc tôi đến thì

A Nguyệt đang gọi điện tìm cậu, tôi hỏi ra mới biết, mợ đã mơ thấy cậu gặp

chuyện. Ai mà ngờ được, vợ chồng bọn họ đã có tâm linh tương thông rồi.”

Trong lòng bà Đàm đầy cảm xúc lẫn lộn. Nếu trong lòng không có con trai bà,

Trần Mộc Miên làm sao có thể mơ thấy chuyện này?

Nhưng nếu không mơ thấy, có lẽ người cũng chẳng đột ngột biến mất. “Đã phái

người đến nhà ga chưa?”

“Tất nhiên là đã đi rồi, chỉ là người chưa về, hay là mình chờ thêm chút nữa.”

Bà Đàm còn đang nóng lòng thì người hầu vào báo, nói Trần San Na tới.

“Lúc này mà cô ta đến làm gì?” Má Lý quay ra chất vấn người gác cổng.

Gác cổng lắc đầu: “Dạ bẩm con không biết, cô Trần chỉ nói có việc quan trọng,

muốn cầu kiến bà. Má Lý, bà xem việc này…”

Má Lý quay lại nhìn bà Đàm mệt mỏi, kéo người gác cổng đi ra ngoài: “Việc

nhỏ này để tao xử lý được rồi. Nhà cửa đang hỗn loạn thế này, bộ mày không

biết sao? Những chuyện cỏn con như vậy, đừng làm phiền bà chủ nữa.”

Trần San Na chờ mãi, rốt cuộc chỉ thấy má Lý với vẻ mặt lạnh nhạt đi tới.

Cô ta ráng nặn ra nụ cười: “Má Lý, tôi muốn gặp bà Đàm.”

Má Lý thản nhiên đáp: “Cô Trần đến không đúng lúc rồi, trong nhà đang có

chút rối ren, có việc gì cô cứ nói với tôi, tôi sẽ thay cô bẩm lại.”

“Chuyện này…” Trần San Na mím môi, không dám mở miệng.

Hôm qua, sau khi biết Vương Lợi Đạt là kẻ không đáng tin, cô ta liền về nhà nói

với cha, muốn hủy hôn. Ông Trần đã nhận lễ vật, làm sao chịu để Trần San Na

làm càn?

Trần San Na không còn cách nào khác, đành kể hết những việc làm của Vương

Lợi Đạt cho cha nghe.

Ông Trần chấn động, chần chừ mãi rồi quyết định tìm đến nhà họ Vương để từ

hôn.

Nào ngờ Vương Lợi Đạt chẳng phải kẻ dễ động vào, ông ta đã sớm đề phòng

nhà họ Trần. Đến nơi, Vương Lợi Đạt đưa ra một quyển sổ ghi chép, hóa ra bên

trong toàn là chứng cứ ông Trần hối lộ quan chức chính phủ để giành lấy các dự

án.

“Bác trai, con thật sự thích San Na. Chỉ cần cô ấy bước vào cửa nhà họ Vương,

con nhất định sẽ yêu thương cô ấy như ngọc như vàng. Những chuyện nhỏ nhặt

này, con giải quyết cho bác dễ như trở bàn tay, phải không?”

Lời lẽ có hay mấy, cũng chỉ là lời uy hiếp. Nhưng ông Trần không dám cứng

rắn đối đầu, bởi nếu những việc này bị phanh phui, cả nhà ông ta sẽ tan cửa nát

nhà.

Trần San Na lúc đó mới hiểu, so với đứa em trai cùng mẹ khác cha của mình,

thì cô ta chỉ là vật hy sinh.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta đành đến cầu xin bà Đàm giúp đỡ, nhưng đến gặp bà

cũng chẳng được!

Trần San Na bật khóc: “Má Lý, tôi biết mình sai rồi, trước đây là do tôi không

hiểu chuyện. Bà giúp tôi xin bà Đàm, tôi không muốn lấy Vương Lợi Đạt.”

Nghe vậy, má Lý hiện rõ vẻ chán ghét, nhưng ngoài miệng vẫn điềm tĩnh nói:

“Cô không muốn lấy chồng thì phải nói với ông Trần, nhà chúng tôi chỉ là họ

hàng, làm sao có thể can thiệp vào chuyện của nhà cô được. Cô Trần, cô vẫn

nên về nhà bàn bạc với ông nhà đi.”

Trần San Na thấy má Lý không chịu giúp mình, lập tức sinh lòng oán hận: “Nếu

không phải các người nhà họ Đàm tính toán, Vương Lợi Đạt làm sao gài bẫy

tôi? Các người thừa biết hắn là hạng người gì, vậy mà còn muốn tôi gả cho hắn,

tâm địa các người độc ác quá mà.”

Má Lý mất hết kiên nhẫn, hất tay cô ta ra, nói: “Cô Trần, hôn sự của cô là do

ông Trần định đoạt, liên quan gì đến nhà họ Đàm chúng tôi? Từ đầu đến cuối,

nhà chúng tôi chưa hề mai mối hay ép buộc cô qua lại với ông Vương. Hôn sự

của cô là do cô tự mình quyết định, không liên quan đến chúng tôi, mời cô về

cho.”

Dứt lời, bà ta bảo gia nhân đóng cổng lại, không cho Trần San Na vào.

Trần San Na tức đến dậm chân, muốn buông lời chửi mắng, nhưng lại sợ người

qua đường dị nghị. Cô ta đành nghiến răng giậm chân, hậm hực bỏ đi.

Đi chưa được bao xa, đã va phải một người đàn ông trung niên.

“Không có mắt sao?” Trần San Na giận dữ hét lên.

Người đàn ông chẳng những không nổi giận, mà còn đưa cho cô ta một chiếc

khăn tay thêu. “Cô Trần gấp gáp như vậy, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?”

Trần San Na nhìn kỹ người trước mặt, mới nhớ ra đã gặp ông ta ở nhà thờ. Lúc

đó, ông ta còn khuyên cô cẩn thận với nhà họ Vương.

Trần San Na ấm ức rơi nước mắt: “Liên quan gì đến ông.”

Người đàn ông khẽ mỉm cười: “Cô Trần chẳng phải muốn hủy bỏ hôn ước với

nhà họ Vương sao?”

“Sao ông biết?” Trần San Na bắt đầu cảnh giác.

Người đàn ông đáp: “Quên chưa giới thiệu, tôi họ Đàm, là ông hai của nhà họ

Đàm.”

“Ông là người nhà họ Đàm?” Trần San Na nhìn ông ta bằng ánh mắt ngờ vực,

cảm thấy có gì đó không đúng.

Ông hai Đàm cười nói: “Cô Trần, tôi có thể giúp cô giải quyết Vương Lợi Đạt,

nhưng tôi có một việc nhỏ, cần cô giúp đỡ.”

Trần San Na càng thêm dè chừng: “Tôi có thể giúp gì cho ông?”

“Rất đơn giản, tôi muốn cô giúp tôi lôi Trần Mộc Miên ra.”

Lúc Trần Mộc Miên nhập viện, ông hai Đàm cứ ngỡ bản thân có thể dễ dàng bắt

được cô, chẳng cần đến Trần San Na. Nhưng mọi chuyện thay đổi quá nhanh,

bên Tô Châu xảy ra biến cố, Đàm Thuần Chi và đám người phái Mao Sơn đồng

loạt biến mất, cả món đồ ông ta nhắm đến cũng không thấy đâu.

Tiếp theo đó, Trần Mộc Miên lại bất ngờ mất tích khỏi bệnh viện.

Nghĩ tới nghĩ lui, ông hai Đàm quyết định nghe theo lời người đàn bà kia, lợi

dụng Trần San Na để dụ Trần Mộc Miên ra.

Trần San Na hoài nghi: “Trần Mộc Miên đang ở trong nhà họ Đàm, nếu muốn

gặp, ông chẳng phải chỉ cần về nhà là được, việc gì phải nhờ đến tôi?”

Ông hai Đàm cười khẩy: “Cô Trần, người ta nói ‘minh thương dễ tránh, ám tiễn

khó phòng’. Cô ghét Trần Mộc Miên, tôi cũng vậy. Cô chẳng muốn thấy cô ta

trắng tay, chịu đủ mọi khổ sở sao?”

Nghe vậy, Trần San Na rất động lòng. Trần Mộc Miên như cái gai trong tim cô

ta, làm cô ta ăn không ngon ngủ không yên. Giờ đây, vì Trần Mộc Miên mà nhà

họ Đàm tính kế ép cô ta lấy Vương Lợi Đạt, loại cặn bã như hắn, cô ta nếu

không trả thù Trần Mộc Miên, làm sao xứng với những khổ sở mà cô ta phải

chịu?

Nghĩ đến thân thể trong trắng của mình bị Vương Lợi Đạt lừa gạt, Trần San Na

càng thêm hận Trần Mộc Miên đến tận xương tủy.

Nhất định phải khiến con tiện nhân đó nhận lấy quả báo.

“Nói đi, ông muốn tôi làm gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.