Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 166




Trần San Na không tin. Hiếm khi cô ta nghĩ ra điều gì sáng suốt, liền tìm đến

người hầu của nhà họ Vương để dò la, thì nhận được một tin tức chấn động.

Bề ngoài nhà họ Vương nhìn như phú quý, nhưng thực tế công ty đang gặp vấn

đề về tài chính. Vương Lợi Đạt đang nóng lòng tìm kiếm đối tác mới, mà nhà

họ Đàm là mục tiêu ông ta nhắm đến đã lâu.

“Nghe nói hôm đó ông chủ vốn không định đi, dường như là nghe đâu có người

nhà họ Đàm trở về, ông chủ mới quyết định tham dự tiệc.”

Lời của người hầu chẳng khác nào đấm thẳng vào mặt Trần San Na, thiệp mời

tiệc của nhà họ Đàm sao lại trùng hợp đến tay nhà họ Trần, mà Vương Lợi Đạt

cũng thật trùng hợp mà vừa mắt cô ta?

Trần San Na thất thần bước ra khỏi nhà hàng Tây, vừa đi khỏi thì ông hai Đàm

đã xuất hiện, dúi vào tay người hầu một xấp tiền.

“Nhớ kỹ, giữ cho kỹ cái miệng của mày.”

“Xin ông yên tâm, con biết mà.”

Người hầu cầm tiền vui vẻ ra về, nào ngờ ra khỏi cửa chẳng bao xa, đã bị một

chiếc xe hơi đâm chết ngay ven đường.

“Chỉ là một tên người hầu, cần chi phải nhổ cỏ tận gốc?” Một giọng nữ kỳ lạ

vang lên bên tai, ông hai Đàm phủi bụi trên mũ, đội lên đầu rồi bước ra ngoài.

“Ngươi biết chi mà nói, con quỷ nhỏ của ta đang đói bụng, vừa hay cần một linh

hồn để bồi bổ.”

Ông hai đứng bên lề đường, nhìn về nơi xảy ra tai nạn, chỗ ấy có đám đông vây

quanh chỉ trỏ, chẳng ai dám cứu giúp. Ông ta khẽ giơ tay, một cái bóng từ trên

xác người hầu bay ra, nhập vào trong ống tay áo của ông ta.

Nếu có ai tình cờ đi ngang, nhất định sẽ nghe thấy một tiếng nhai nhỏ vụn.

Giọng nữ kỳ quái không ngừng than vãn ghê tởm: “Ngươi thật là một thứ kinh

tởm.”

Ông hai Đàm nắm lấy sợi dây đỏ trên cổ tay, giọng nữ bỗng như bị bóp nghẹt,

đau đớn không thốt nổi thành lời. “Dừng… dừng tay…”

Ông ta cười lạnh, kéo mạnh sợi dây đỏ: “Đừng quên thân phận của ngươi, tuy

chúng ta là hợp tác, nhưng không có ta, ngươi là cái thứ gì chứ? Đến nay vẫn

còn bị nhốt trong mồ mả, chịu oan nghiệt. Ta ghê tởm… hừ, ngươi thì khá hơn

ta được bao nhiêu.”

Giọng nữ không dám lên tiếng khinh miệt nữa, im bặt rồi biến mất.

Đàm Thuần Chi đến nhà máy, lại phát hiện nơi đây vắng tanh không một bóng

người.

Ngày thường, giờ này nhà máy phải đang tấp nập sản xuất. Từ ngoài cổng bước

vào, chẳng những không thấy bảo vệ canh giữ, mà cả chút âm thanh của con

người cũng không có.

“Công tử, nơi này sao lại chẳng có chút sự sống nào cả?” Tứ Cốc cảm thấy có

gì đó không ổn, muốn ngăn Đàm Thuần Chi lại.

Đàm Thuần Chi cứ thế mà đi vào, thẳng một đường quen thuộc đến phân

xưởng, đứng trước dãy máy móc, lựa chọn một chiếc rồi dừng bước. Dưới ánh

mắt kinh ngạc của Tứ Cốc, anh nhẹ nhàng đưa tay nhấc bổng chiếc máy to lớn

mà phải đến vài người hợp sức mới có thể nâng lên, dịch sang một bên.

Máy móc vừa dịch chuyển, bên dưới hiện ra một cửa động, đủ để một người

chui lọt.

Tứ Cốc nhìn cửa động đen ngòm, mừng rỡ kêu lên: “Công tử, vật kia hẳn là

nằm ở dưới, để tiểu nhân xuống lấy lên cho người.”

Nào ngờ, Đàm Thuần Chi lại đưa tay ngăn cô ta.

Tứ Cốc chưa hiểu chuyện gì, thấy anh lấy từ trong ngực ra một quả cầu tròn,

ném thẳng xuống cửa động. Trong nháy mắt, bên dưới bùng lên ánh lửa, vang

lên những tiếng kêu thê thảm.

Tứ Cốc ngửi thấy mùi thịt cháy khét, rồi một đàn bướm đen từ trong động bay

ra.

Dường như chúng có mắt, lao thẳng về phía Đàm Thuần Chi.

Tứ Cốc vung tay tung ra một tấm lưới nhện, định ngăn cản, nào ngờ lũ bướm

chẳng hề sợ hãi, lao đến ăn sạch lưới nhện.

Tứ Cốc kinh ngạc, lưới nhện của cô ta ngay cả lửa cũng không đốt cháy được.

Lũ bướm đen bay vọt đến gần Đàm Thuần Chi, anh đưa tay lên, lòng bàn tay

hiện ra một đạo bùa sáng chói, bùa chú lập tức trở nên to lớn. Những con bướm

vừa chạm vào ánh bùa rồi lập tức biến mất không còn tung tích.

Thấy lũ bướm biến mất, Tứ Cốc còn chưa kịp vui mừng, thì cửa sổ nhà máy

bỗng bật mở, mười mấy tên áo đen từ bên ngoài nhảy vào, lập tức bao vây hai

người.

“Công tử, chúng ta trúng kế rồi.” Tứ Cốc tức tối.

Đàm Thuần Chi quét mắt nhìn mấy tên đó, khóe miệng khẽ nhếch: “Thì ra là

đám người của phái Mao Sơn. Chú hai thật đúng là dốc toàn lực.”

Đám áo đen thấy Đàm Thuần Chi nhận ra nguồn gốc của mình, cũng không che

giấu nữa, liền giật phăng khăn che mặt, hung hăng trừng mắt với anh: “Yêu

nghiệt, ngươi vốn là lệ quỷ, đáng ra phải xuống âm phủ, chịu khổ nơi địa ngục.

Vậy mà còn dám lưu luyến trần gian, chiếm đoạt thân xác con người, hôm nay

ta sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán, để răn đe kẻ khác.”

Tứ Cốc còn đang lo lắng, Đàm Thuần Chi chỉ khẽ vung tay, thu cô ta vào trong

ống tay áo, chỉ để mình anh đối diện với đám đạo sĩ hung hãn.

Một tên đạo sĩ rút ra pháp khí bằng đồng, lao thẳng về phía Đàm Thuần Chi.

Không ngờ anh không nói một lời, chui thẳng xuống cửa động.

Đám đạo sĩ sững sờ, chỉ đành nối bước theo xuống cửa động.

Bọn chúng vừa lọt vào, chiếc máy vốn đã dịch ra lại giống như có chân, tự động

di chuyển trở về che kín cửa động. Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhà

máy lại trở về vẻ tĩnh lặng.

Trần Mộc Miên đột nhiên choàng tỉnh, mồ hôi đầm đìa.

A Nguyệt đẩy cửa bước vào, hốt hoảng: “Mợ, mợ làm sao vậy, gặp ác mộng

sao?”

Trần Mộc Miên bật dậy, A Nguyệt vội vã ngăn lại: “Mợ còn yếu lắm, mợ muốn

đi đâu vậy?”

“Cậu về chưa? Lòng tôi bồn chồn không yên, em để tôi về nhà.”

A Nguyệt chẳng dám đồng ý, khăng khăng cản trở: “Mợ, cậu đến Tô Châu xử lý

công việc, mấy ngày nữa mới về. Nếu mợ nóng lòng, để con gọi điện đến nhà

máy hỏi thăm thử. Mợ đừng bướng bỉnh, giờ không phải lúc để tùy tiện.”

Trần Mộc Miên không hiểu: “Không phải lúc để tùy tiện là ý gì?”

A Nguyệt lưỡng lự một lúc, rồi nói: “Mợ, người bây giờ đang mang thai sinh

đôi.”

Đáng ra đây phải là chuyện đáng mừng, nhưng Trần Mộc Miên nghe mà đầu óc

ù ù như sấm dội. “Em nói gì?”

A Nguyệt vừa lo lắng, vừa không nén được vẻ quan tâm: “Mợ đừng kích động,

trong bụng người là cậu chủ nhỏ đấy. Thầy thuốc nói thai tượng không ổn định,

cần phải điều dưỡng thật tốt.”

Trần Mộc Miên đưa tay sờ lên bụng mình, vẫn cảm thấy khó tin. Con cái, kiếp

trước cô đã ao ước có thể sinh con cho công tử. Nhưng sau này, cô bị những kẻ

đó hãm hại đến thân tàn ma dại, con cái cũng chẳng được, thân thể cũng bị hủy

hoại.

Nay, đứa trẻ mà cô mong mỏi bấy lâu thật sự đã đến sao?

Trần Mộc Miên thấy không chân thật, nhưng cũng không khỏi cảm giác đứa trẻ

đến không đúng thời điểm. Cô đang muốn trả thù, sao đứa bé lại đến vào lúc

này?

A Nguyệt thấy cô có vẻ chưa thể chấp nhận, cứ tưởng mợ nhà mình lần đầu làm

mẹ nên chưa phản ứng kịp. Cô ấy dìu Trần Mộc Miên về giường, trấn an: “Mợ

đừng lo lắng, thầy thuốc đã kê đơn thuốc an thai, bà dặn dù thế nào cũng phải

giữ đứa bé trong bụng. Mợ đừng lo, chỉ cần dưỡng thai cho tốt, rồi mọi chuyện

sẽ ổn thôi.”

Trần Mộc Miên khẽ lắc đầu: “Em gọi điện hỏi thử xem, cậu khi nào về, tôi

muốn gặp cậu.”

Cảm giác bất an trong lòng không sao nói được, cô không thể nói với con bé

này rằng mình đã nằm mộng thấy Đàm Thuần Chi xảy ra chuyện. Nếu như công

tử có mệnh hệ gì, cô nhất định không tha cho những kẻ đã hại công tử.

Thấy sắc mặt cô không tốt, A Nguyệt chẳng dám chần chừ, vội vã chạy ra tiền

sảnh để gọi điện hỏi thăm.

Nhưng điện thoại vừa gọi đi, không ai bắt máy, lại đụng ngay phải má Lý đang

tất tả đi tới.

“Mày làm gì ở đây, sao không ở lại trông chừng mợ?” Má Lý cau có, lôi con bé

trở lại phòng.

“Mợ nằm mơ thấy ác mộng, nóng lòng muốn gặp cậu, sợ cậu xảy ra chuyện.” A

Nguyệt phân bua.

Má Lý nghe xong, ngẩn người một lúc, khóe miệng thoáng vẻ cay đắng: “Ở Tô

Châu xảy ra chút chuyện, bà bảo tao mau đưa mợ về nhà, sợ là có biến cố.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.