Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 161




Nỗi bất an trong lòng Đàm Thuần Chi khiến anh không thể yên tâm chờ đợi.

Mặc kệ lời khuyên của Tứ Cốc, anh vẫn đến thẳng nhà máy.

Trong khi đó, A Nguyệt bị Trần Mộc Miên chiếm dụng thân thể, xuất hiện trước

cổng viện của ông hai Đàm.

Trong màn đêm, viện của ông hai Đàm chìm trong một quầng sáng xanh kỳ

quái, người thường không thể nhìn thấy.

Trần Mộc Miên chăm chú nhìn vào viện, vẻ mặt bình thản đến lạ lùng. Cô trông

như đang ấp ủ một cơn bão, chỉ chờ thời cơ là sẽ cuốn phăng mọi thứ.

Nhưng đứng ngoài cổng hồi lâu, Trần Mộc Miên không nóng nảy, không phá

cửa xông vào.

Ký ức lại ùa về, đó là một ngày trời nắng đẹp, cô đi cùng công tử đến dự tiệc

hoa đào của công chúa Triều Vân.

Trần Mộc Miên đeo hộp gỗ leo núi, vừa đi vừa càu nhàu: “Những công tử khác

đều mang theo tiểu đồng, để bọn họ làm việc nặng. Chỉ có công tử là đặc biệt,

bắt một tiểu nha đầu như ta phải làm culi, công tử, lương tâm của ngài không

thấy cắn rứt sao?”

Đàm Thuần Chi phe phẩy quạt, từng bước một lên núi, bước chân nhẹ nhàng,

thở cũng không gấp.

“Nghe ngươi nói kìa, chẳng phải ta đang thương ngươi sao? Suốt ngày ngươi cứ

ở trong viện, thân thể yếu ớt, chi bằng theo ta leo núi, vận động một chút, tránh

cho vòng eo bị béo lên.”

Trần Mộc Miên nghe xong vừa thẹn vừa tức: “Công tử nói năng linh tinh gì vậy,

người khác nghe thấy, còn tưởng ta là nha đầu thông phòng của công tử, vậy thì

sau này ta còn lấy ai được nữa?”

Đôi mắt của Đàm Thuần Chi lóe lên một tia lạnh lùng, nhưng ngay sau đó lại

cười dịu dàng: “Nha đầu đã động xuân tâm rồi sao? Nói xem, ngươi ưng ai,

công tử sẽ làm chủ cho ngươi.”

Trần Mộc Miên nghe thế thì đỏ mặt, lườm hắn: “Công tử lo thân mình trước đi.

Hôm nay ngài mà đến đó, đám tiểu thư khuê các kia còn chẳng muốn dùng mắt

mà lột da ngài cho được. Công tử tốt nhất là sớm chọn lấy một người, định

chuyện hôn sự, tránh để phu nhân ngày nào cũng càm ràm. Bà ấy còn đề phòng

đủ thứ, sợ bọn nha hoàn như ta sẽ làm hư hỏng ngài. Nếu nói đến làm hư, thì

cũng chỉ có ngài làm thầy người khác mà thôi.”

Đàm Thuần Chi bất chợt dừng bước, Trần Mộc Miên không để ý, đâm sầm vào

ngực hắn.

Đàm Thuần Chi nhân cơ hội ôm lấy nàng: “Nha đầu nói cũng có lý, công tử

không thể để ngươi mang tiếng oan uổng, chi bằng ta thu ngươi ngay bây giờ

luôn.”

Trần Mộc Miên bị hắn trêu chọc đến đỏ mặt, nói năng lắp bắp: “Công… công

tử, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa.”

Đàm Thuần Chi vuốt ve mái tóc nàng, cười: “Nha đầu sợ gì chứ, sợ công tử quá

lợi hại, sẽ làm ngươi tàn phế sao?”

Trần Mộc Miên giận dỗi đẩy hắn ra, chạy lên trước vài bước, tránh xa hắn:

“Công tử còn nói linh tinh, ta sẽ mách lão phu nhân, bảo bà cưới cho ngài đại

tiểu thư nhà Tướng quân Hoài Đức. Nàng ấy võ nghệ cao cường, khắp kinh

thành chẳng ai dám chọc vào.”

Đàm Thuần Chi cười: “Nha đầu ác thật, muốn tìm một con hổ cái để vắt kiệt

sức công tử, hòng tìm trai lạ sao?”

Trần Mộc Miên tức giận giậm chân: “Công tử cứ nói bậy bạ, ta thật sự nổi giận

đấy. Ta…”

“Ngươi muốn làm gì?” Đàm Thuần Chi rõ ràng đang vui, tiến lên định tiếp tục

trêu chọc, bỗng hắn lao tới, đẩy Trần Mộc Miên ngã xuống, đè lên người nàng.

Trần Mộc Miên còn chưa kịp mắng, một mũi tên lạnh lẽo đã cắm phập vào thân

cây bên cạnh, nàng lập tức á khẩu.

Còn Đàm Thuần Chi, đỡ nàng đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn về phía sau:

“Ngươi là ai, sao dám tùy tiện bắn tên lung tung?”

Trần Mộc Miên nhìn theo, trước mắt là một nữ tủa cải trang nam, eo thon nhỏ,

không chịu nổi một cái ôm. Nàng ta kiêu ngạo ngút trời, chỉ khi thấy Đàm

Thuần Chi mới để lộ chút dịu dàng trong ánh mắt.

“Bổn quận chúa muốn bắn thỏ, ai ngờ nha đầu nhà ngươi kia lại chắn đường săn

của ta. Các ngươi là ai, không biết hôm nay công chúa Triều Vân tổ chức tiệc,

người ngoài không được phép vào sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.