Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 156




“Tốt ở đâu chứ?”

“Cậu con trai nhà họ Triệu chẳng lẽ không tốt sao? Người ta du học ở nước

ngoài trở về, trong nhà có hai ba cái nhà máy, con vừa gả qua là lập tức thành

mợ chủ, như vậy chẳng tốt sao?”

“Cha có phải quên nói, má của cậu ta chỉ là một bà vợ bé, ở trong nhà không

được sủng ái. Con mà gả qua đó, đừng nói đến chuyện làm chủ gia đình, vừa

bước vào đã bị phân nhà riêng, chịu cảnh bị người khác khinh bỉ, đối xử tệ bạc.”

Trần San Na không thèm để ý, nói. Một kẻ vô dụng như vậy, sao xứng đáng với

cô ta?

“Vậy con trai nhà họ Lý thì sao? Cậu ta là giáo sư đại học, bề ngoài xuất chúng,

văn nhã nho nhã.” Trần Tuấn không hiểu, tiếp tục hỏi.

Trần San Na vẫn không mấy mặn mà: “Nhìn thì đẹp mã đấy, nhưng chỉ là một

thư sinh nghèo, trong nhà có được bao nhiêu tiền? Nói là gia đình học thức,

nhưng nói trắng ra là không đủ tiền mua nổi một bộ trang sức cho con, sao xứng

với con được?”

“Tốt, những người đó con đều không thích, vậy con đang qua lại với ai? Cái tên

đàn ông ngoài kia rốt cuộc là ai?” Trần Tuấn giận sôi người, trừng trừng nhìn

con gái mình.

Nhưng Trần San Na lại do dự hồi lâu, không chịu mở miệng.

Trần Tuấn thấy thế, chỉ đành chuyển ánh mắt về phía dì Hàn: “Bà nói đi.”

Dì Hàn nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, từ tốn đáp: “Ông à chuyện tình cảm của con

cái xưa nay đều là tùy duyên, giống như lúc trước ông với em, chẳng phải cũng

vì một chữ tình hay sao?”

Lời nói này khiến Trần Tuấn cảm thấy khó chịu, sắc mặt không khỏi biến đổi.

Dì Hàn khẽ thở dài, nói tiếp: “Ông thật không nên nói như vậy, con bé còn nhỏ,

chưa hiểu chuyện.”

“Đừng có nói lảng đi. Đến nước này rồi, tên đàn ông kia là ai? Chẳng lẽ phải

đợi đến khi nó mang bầu, ầm ĩ không xong các người mới chịu nói thật sao?”

Trần San Na cứng đầu, nhất quyết không chịu nói, dì Hàn tỏ vẻ hoang mang,

liếc nhìn con gái mình: “Em nào có biết gì đâu, ông chẳng phải cũng biết sao?

Gần đây thai của em không ổn, suốt ngày uống thuốc an thai rồi ở nhà tịnh

dưỡng, đến mạt chược cũng không đi đánh nữa.”

“Bà là má nó, con gái mình xảy ra chuyện như vậy mà cũng không biết, nghe có

lọt tai không?” Trần Tuấn đương nhiên không tin lời giải thích này.

Dì Hàn bất chợt ôm bụng kêu lên một tiếng, khiến Trần Tuấn hốt hoảng. Bà ta

nũng nịu nói: “Con trai của ông đúng là bất thường, nghịch ngợm như muốn

đạp vỡ bụng của em ra.”

Nghe thấy con trai trong bụng đạp, cơn giận của Trần Tuấn nguôi đi vài phần,

khóe miệng không kiềm được mà nở nụ cười. Nhưng thấy Trần San Na vẫn

cứng đầu không chịu nói, ông ta gọi quản gia đến nhốt cô ta lại, không cho ra

ngoài, ngay cả trường học cũng không được đi.

Nhưng Trần San Na chẳng hề để tâm, về đến phòng cô ta mở tủ cạnh giường,

lấy ra bộ trang sức rồi say sưa ngắm nghía.

Bộ trang sức bằng kim cương hình hoa lê màu hồng này có giá trị hơn ngàn

đồng bạc, cô ta đã mơ ước nó từ rất lâu rồi. Ngay cả con gái của thị trưởng cũng

không dám mua.

Hôm đó cô ta chỉ hơi nhắc qua một chút, ông chủ Vương kia đã lập tức mua

tặng, đủ thấy ông ta quan tâm cô ta nhường nào.

Trần San Na càng nghĩ càng thấy mẹ mình nói đúng, thay vì gả cho đám công

tử bột, suốt ngày chịu cảnh nhìn sắc mặt cha má chồng, chẳng bằng chọn một

người đàn ông có năng lực. Dù có hơi lớn tuổi, nhưng đã là chủ gia đình, mặc

sức mua sắm quần áo, trang sức, chẳng phải tốt hơn sao?

Chuyện này kể ra, cũng đầy lãng mạn.

Từ sau buổi yến tiệc hôm đó, không ít công tử bột đã tìm đến cô ta, muốn rủ cô

ta đi xem phim hay dạo phố, vậy mà ông chủ Vương này lại không hề xuất hiện.

Trong lòng cô ta bực bội, thuận miệng nhận lời đi uống cà phê với một vị công

tử.

Ai ngờ khi đến quán cà phê, chỗ ngồi mà cô ta đã đặt trước lại bị người khác

chiếm mất. Vị công tử đi cùng quả là vô dụng, thấy đối phương có thế lực, ngay

cả tranh luận cũng không dám.

Ngược lại, chính ông chủ Vương đã ra mặt, giải quyết ổn thỏa chuyện này.

Không những thế, ông ta còn sắp xếp cho họ vào phòng riêng, tặng luôn thực

đơn đắt nhất của quán.

Từ khoảnh khắc ấy, cô ta đã phải lòng ông ta.

Sau đó, cô ta đi đến trung tâm mua sắm chọn đồ. Vừa chọn được mấy món,

đang phân vân vì thiếu tiền thì nhân viên nói với cô rằng đã có người thanh toán

thay rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.