Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 138




Trần Mộc Miên chìm trong giấc ngủ sâu, Đàm Thuần Chi dặn người bên ngoài

rằng thân thể mợ không khỏe, cần được nghỉ ngơi tịnh dưỡng, không cho phép

ai tiếp cận cô.

Ngay cả A Nguyệt cũng chỉ được phép đưa đồ dùng hàng ngày đến trước cửa

sân rồi rời đi, chẳng hề gặp được Trần Mộc Miên.

Trong nhà,bà Đàm cũng ban lệnh cấm, không cho phép bất kỳ ai bàn tán về

chuyện của mợ. Những kẻ lắm điều sớm đã bị bà cho người dọn dẹp khỏi nhà

họ Đàm.

Bọn người hầu kẻ hạ ở nhà họ Đàm một thời gian đều phải ngậm miệng lại,

không khí trong nhà vô cùng căng thẳng, nhưng chẳng hề làm giảm niềm vui

của Trần San Na.

Cha cô ta nhận được một tấm thiệp mời từ Mã Quốc Minh, Cục trưởng Cục

Giao thông.

Trước đây, đó là người mà ông ta không dám mơ tới, một nhân vật không thể

với tới. Nhưng từ khi kết thân với nhà họ Đàm, vị thế của cả nhà họ Trần dường

như cũng đã được nâng lên một bậc.

Đó là cục trưởng giao thông, một trong những quan chức quyền lực nhất

Thượng Hải.

Ngày đó, ông Trần ăn mặc chỉnh tề, dẫn theo dì Hàn với con gái cùng tham dự,

bởi thiệp mời ghi rõ mời cả gia đình đến dự tiệc tại nhà riêng.

Trần San Na tranh thủ xin cha không ít tiền, ra khu bách hóa mua một chiếc váy

đắt tiền và đẹp nhất. Khoác lên mình chiếc váy màu hồng, cô ta tin chắc rằng tối

nay mình sẽ là ngôi sao sáng nhất.

Vẻ ngoài của Trần San Na kiều diễm, phối cùng trang sức tinh xảo, ngay khi

xuất hiện đã thu hút ánh nhìn của không ít cậu ấm trẻ tuổi.

Cô ta thầm đắc ý, nhưng ngoài mặt lại giả vờ thẹn thùng, đứng nép bên cha,

đóng vai một tiểu thư ngoan ngoãn.

Chính dáng vẻ nhu mì đó đã hút lấy một ánh mắt từ lúc cô ta bước vào, đôi mắt

ấy chưa rời khỏi cô.

“Đó là tiểu thư nhà ai? Trước đây sao chưa từng thấy qua?” Người đàn ông rít

điếu xì gà, ánh mắt kỳ lạ hỏi người phụ nữ bên cạnh.

Người phụ nữ liếc nhìn, khóe môi cong lên nụ cười, đáp khẽ: “Ông Vương

không biết rồi. Đó là con gái nhà họ Trần.”

“Họ Trần, là nhà họ Trần đến từ Quảng Đông?” Người đàn ông nhớ rằng, ở

Quảng Đông có một gia tộc lớn, mới gần đây vừa đến Thượng Hải làm ăn.

Người phụ nữ bật cười khẽ, ánh mắt lóe lên chút mỉa mai: “Sao có thể là nhà họ

Trần ở Quảng Đông, vị này là thông gia của nhà họ Đàm, trước kia không mấy

ai biết đến, chỉ làm vài món kinh doanh dệt may ở Thượng Hải. Nhưng từ khi

kết thân với nhà họ Đàm, bọn họ thật sự đã nhờ cậy mà phất lên. Trước đây làm

sao họ có thể tham gia những bữa tiệc như thế này?”

Nghe vậy, người đàn ông như thở phào, ánh mắt nhìn Trần San Na cũng trở nên

khác lạ. “Là vị công tử nhà họ Đàm ở phương Bắc sao?”

“Không ai khác chính là hắn. Người ta nói rằng, vị công tử này sau khi lấy con

gái nhà họ Trần, không những sức khỏe tốt lên, mà còn có thể tiếp quản việc

kinh doanh của gia đình.

Ông Đàm giờ đây gặp ai cũng khen ngợi con trai mình giỏi giang, làm việc dứt

khoát, quyết đoán. Mấy ngày trước tôi gặp cậu ấy, quả thực là phong độ ngời

ngời. Nếu không vì bệnh tật, thì chẳng thiếu các cô chiêu danh giá muốn gả vào

nhà họ Đàm. Sao phải chịu cảnh này, lấy một cô gái vô danh tiểu tốt nhà họ

Trần.”

Sự coi thường của người phụ nữ quá rõ ràng, người đàn ông hiểu ý, biết rằng

nhà họ Trần chẳng có gì đáng để bận tâm.

“Thế bà nhìn xem, nhà họ Đàm đối đãi với nhà họ Trần thế nào?” Nếu nhà họ

Đàm thực sự xem trọng mối quan hệ này, mình có muốn ra tay làm gì cũng phải

dè chừng.

Nhà họ Đàm không phải gia đình tầm thường, một kẻ tay trắng như ông ta,

đương nhiên không thể so bì với một gia tộc lâu đời như nhà họ Đàm, tốt nhất là

đừng chọc giận họ.

Nhưng cô nhóc này thật khiến người ta không thể không động lòng.

Người phụ nữ đã chờ sẵn, đáp không sâu không cạn: “Nhà họ Đàm có coi trọng

hay không, tôi không rõ. Chỉ biết rằng, cô tiểu thư nhà họ Trần mới gả vào kia,

không cùng má sinh với vị này. Má của cô hai kia chẳng qua chỉ là một người

không có danh phận.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.