Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 137




Đàm Thuần Chi chỉ khẽ vung tay, bóng trắng đã bị đánh văng ra, ngã mạnh

xuống đất: “Ngươi biết cô ấy quan trọng với ta đến mức nào, sao lại để xảy ra

sai sót? Ngươi muốn quay lại địa ngục Vô Gian chịu khổ nữa sao?”

“Tiểu nhân có tội, xin công tử tha mạng. Tuy tiểu nhân lơ là, nhưng đã phát hiện

được nguồn gốc của thứ đó.”

“Thứ đó từ đâu ra?” Đàm Thuần Chi biết rằng Giang Hòa chỉ là một con cờ, kẻ

đứng sau mới thực sự đáng sợ. Kẻ có thể giữ mạng một người đã chết cả ngàn

năm, thậm chí còn để hắn sống đến ngày nay, tuyệt đối không phải người tầm

thường. Chỉ không biết đối phương là người hay, giống anh, một con ác quỷ.

“Là ông hai Đàm.”

Đàm Thuần Chi sững người, rõ ràng không ngờ tới đáp án này. “Hắn đã đến

Thượng Hải rồi? Từ khi nào, sao ta không nhận được tin tức?”

Trước đây, ông chủ Văn đã từng nhắc nhở anh, nói rằng ông hai Đàm sẽ trở về

từ Nam Dương, nhưng anh bận rộn với những chuyện khác, quên bẵng người

này.

Bóng trắng gượng gạo đứng lên, cũng cảm thấy khó hiểu: “Tiểu nhân cảm thấy,

ông hai Đàm, dường như không còn là ông hai Đàm nữa.”

“Ý ngươi là sao?”

Bóng trắng hồi tưởng: “Tiểu nhân đuổi theo bóng đen đến một khu sân vườn cổ

xưa. Sân không lớn, nhưng bố trí một kết giới ngăn cản tà ma tiếp cận.”

Vì kết giới, bóng trắng chỉ có thể quan sát từ bên ngoài. Sau một hồi lâu, một

con chim bay tới, bóng trắng bèn ký sinh vào nó tiến vào trong sân.

Trong sân, bóng trắng thấy ông hai Đàm đang nói chuyện với một cái cây.

“Cô nhóc này phát hiện nhanh thật, nhưng không sao, ta còn có hậu chiêu.” Ông

hai Đàm cao gầy, lạnh lùng, giữa chân mày phảng phất chút khí đen, trông đầy

âm u băng giá.

Cái cây phát ra giọng nói quái dị: “Ngươi còn có hậu chiêu gì? Nói thử xem.”

“Ta đã hạ thuốc vào trâm ngọc, chỉ cần Trần Mộc Miên chạm vào, thuốc bột sẽ

ngấm vào cơ thể cô ta. Giang Hòa vô dụng không hoàn thành nhiệm vụ, ta chỉ

đành dùng cách này khiến Trần Mộc Miên nhớ lại chuyện cũ. Một khi cô ta nhớ

ra, hừ, những chuyện cũ ấy sẽ khiến đôi tình nhân kia rơi vào cảnh vạn kiếp bất

phục.”

Nghe vậy, cái cây chẳng cười cùng, mà cất giọng giễu cợt quái gở: “Ngươi đúng

là ngu ngốc. Làm vậy, ắt sẽ khiến Đàm Thuần Chi sinh nghi. Ngươi nghĩ với tài

năng của hắn, hắn sẽ không phát hiện ra dấu vết của ngươi sao?”

Ông hai Đàm sững lại, rồi tỏ vẻ khinh thường: “Phát hiện thì sao, ta là ông hai

Đàm thật sự, còn hắn chẳng phải Đàm Chí Văn. Dù hắn có chút bản lĩnh, chẳng

lẽ mấy năm ta ở Nam Dương, học hỏi là vô ích sao? Năm xưa, hắn trà trộn vào

nhà họ Đàm, lợi dụng vận số của gia tộc để nuôi dưỡng hồn phách của hắn,

khiến ta bị đày sang Nam Dương. Nay ta trở về, tuyệt đối không bỏ qua tên súc

sinh này. Ta nhất định phải báo thù cho Chí Văn.”

Cái cây cười to: “Ông hai Đàm, đừng nói nghe hay như vậy. Ngươi làm sao có

thể vì Đàm Chí Văn mà báo thù? Tên phế vật đó sống cũng chỉ cản đường

ngươi thôi.”

“Hừ, thì sao chứ. Giờ ngươi và ta cùng chung thuyền. Nếu ta không tốt, ngươi

cũng đừng mong khá hơn. Ta nói cho ngươi hay, mau chóng tu luyện xong thứ

đó, giúp ta một tay. Đến lúc đó, ta và ngươi mỗi người đều được điều mình

muốn.”

Bóng trắng kể đến đây, lộ rõ vẻ lo lắng: “Công tử, trên cây đó dường như có ký

sinh một nữ nhân. Giọng của bà ta rất quen, tiểu nhân thấy đã nghe ở đâu rồi,

nhưng nghĩ mãi không ra.”

Đàm Thuần Chi cười lạnh: “Chú hai ở Nam Dương mười năm quả là không phí

hoài, học được không ít tà thuật Nam Dương. Hắn đã biết rồi, xem ra chẳng bao

lâu sẽ quay lại điều tra. Ngươi đi tìm ông chủ Văn, bảo ông ấy chuẩn bị giúp ta

vài thứ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.