Trần Mộc Miên tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên một tấm thảm trắng. Xung
quanh có những cây nến đỏ rực, ánh sáng rực rỡ nhưng không thấy bóng dáng
Đàm Thuần Chi. Cô ngồi dậy, phát hiện mình không mặc gì, hoảng hốt kéo
chăn quấn chặt quanh người.
Sao cô lại ở đây?
Cô rõ ràng đang ở nhà, vì có búp bê cỏ nên tối qua cô ngủ rất ngon. Nhưng cô
nhớ rằng mình đã mơ, nhưng giấc mơ là gì? Cô không thể nhớ nổi, chỉ có cảm
giác buồn bã đọng lại, ngực đau nhói từng cơn.
Cô đã mơ thấy gì vậy? Sao vừa nghĩ đến là ngực đã đau?
“Em tỉnh rồi?” Đàm Thuần Chi bước ra từ sau tấm rèm, trên tay anh bưng một
cái khay, là một bát cháo bát bảo nóng hổi, thơm phức. “Cả ngày nay em chưa
ăn gì, ăn chút đi.”
Trần Mộc Miên ngạc nhiên: “Em mới ngủ một đêm thôi mà, sao anh nói như
em đã đói cả ngày rồi, lại nói nhảm nữa.”
Vừa nói xong, bụng cô bỗng kêu lên ùng ục. Cô xấu hổ lấy tay che bụng:
“Anh… anh không được nghe.”
Đàm Thuần Chi cười nhẹ, khóe môi cong lên một nụ cười đẹp mê hồn, ngồi
xuống trước mặt cô múc một muỗng cháo bát bảo: “Nào, há miệng ra.”
“Em tự ăn được mà.” Trần Mộc Miên đưa tay định lấy muỗng, nhưng Đàm
Thuần Chi không chịu đưa.
“Nghe lời, há miệng ra.” Mặc dù lời anh nói rất đàng hoàng, nhưng trong đầu
Trần Mộc Miên lại hiện lên một cảnh tượng khác, khiến mặt cô lập tức đỏ bừng.
Đàm Thuần Chi nhìn biểu cảm đó, ánh mắt dường như cười cợt, tiến lại gần
hơn, giọng nói như thì thầm đầy mờ ám: “Em muốn gì sao? Lát nữa anh sẽ
cho.”
Trần Mộc Miên càng đỏ mặt tía tai, lắp bắp: “Đừng… đừng nói bậy, em… em
đâu có nghĩ như vậy.”
Đàm Thuần Chi khuấy cháo, giọng điệu vẫn bình thản: “Anh chỉ nói là ăn cháo,
em muốn nghĩ gì?”
Trần Mộc Miên xấu hổ đến không còn chỗ trốn. Anh rõ ràng cố tình, nhất định
là như thế. Nhưng… cái ngôn ngữ đáng chết này, chưa kịp nói ra chữ nào, cô đã
cảm thấy mình bị trêu chọc rồi.
“Đưa em muỗng đi, em tự ăn.”
Đàm Thuần Chi cố chấp đưa muỗng cháo đến sát miệng cô: “Hay là em muốn
ăn thứ khác?”
Trần Mộc Miên hoảng hốt, vội vàng mở miệng nuốt một muỗng cháo. “Em chỉ
muốn tự ăn thôi mà.”
“Không được, anh muốn đút cho em.” Đàm Thuần Chi kiên quyết đút cho cô
từng muỗng, không để cô có cơ hội từ chối. Bát cháo lớn nên Trần Mộc Miên
ăn mãi cũng không hết, cuối cùng cô lắc đầu không thể ăn thêm.
Đàm Thuần Chi đặt bát xuống, hỏi: “Em còn chỗ nào thấy không khỏe không?”
Trần Mộc Miên sững lại một chút: “Sao anh lại hỏi thế?” Như thể cô vừa trải
qua chuyện gì đó.
Đàm Thuần Chi ngừng lại một chút, rồi đưa tay xoa đầu cô: “Không phải em
vẫn luôn ngủ không yên, hay mơ thấy ác mộng sao? A Nguyệt nói, em đi chùa
cầu Phật à?”
Trần Mộc Miên có chút chột dạ, lúng túng: “Cũng… không hẳn, chỉ là…”
“Chỉ là sao?”
Nhìn vào ánh mắt quan tâm của Đàm Thuần Chi, trái tim Trần Mộc Miên mềm
lại, cô thật sự không muốn nói dối anh: “Chỉ là em gặp một ông lão, ông ấy cho
em một con búp bê cỏ, nói là có thể trừ tà. Em thề, thật sự không làm gì với nó
đâu, em không muốn hại anh. Chỉ là em cứ mơ ác mộng, mỗi lần tỉnh dậy ngực
lại đau nhói, người cảm thấy khó chịu, nhưng kỳ lạ là em không thể nhớ mình
đã mơ thấy gì.”
“Em sợ anh sẽ làm hại em sao?” Đôi mắt sáng ngời của Đàm Thuần Chi tĩnh
lặng như mặt hồ, không nhìn ra cảm xúc.
Trần Mộc Miên bối rối, cắn môi mãi mới nói: “Em… em không biết nữa.”
Đàm Thuần Chi chưa bao giờ làm tổn thương cô, nhưng suy cho cùng anh vẫn
là một hồn ma. Từ khi cô ở bên anh, anh luôn bảo vệ cô, lẽ ra cô nên tin tưởng
anh, nên yêu anh. Nhưng kỳ lạ thay, mỗi lần cô muốn nói ra hai chữ “yêu anh”,
hay nói mình tin anh, thì trong đầu lại có một rào cản vô hình, khiến những lời
ấy không thể thoát ra khỏi miệng.
Cô không biết phải làm sao, không thể nói ra, cũng không thể giải thích rõ ràng
được.
Đàm Thuần Chi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, thở dài: “Có lẽ đã đến lúc để em
sinh con rồi.”