Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 120




Nghe nói, đêm hôm đó, trong ngôi nhà vang lên những tiếng kêu thảm thiết liên

tục, có tiếng đàn ông, đàn bà, còn cả tiếng của người già lẫn trẻ nhỏ. Những

tiếng kêu đó thật kinh hoàng và đáng sợ, khiến ai nghe thấy cũng run lên bần

bật.

Đêm dài trôi qua, khi trời sáng, thầy pháp bước ra với vẻ bình thản, trên tay cầm

một chiếc bình sứ màu xanh nhạt, rồi tiến thẳng đến chùa Long Sơn.

Lại có kẻ tò mò, lẻn vào ngôi nhà, phát hiện trên tường xuất hiện nhiều bóng

người màu xám, những bóng người có hình dáng kỳ lạ.

Kẻ đó sợ chết khiếp, lập tức bỏ chạy, về nhà mấy ngày thì gặp ác mộng.

“Ông thầy đó rốt cuộc đã bắt được thứ gì?” Trần Mộc Miên lờ mờ cảm thấy thứ

trong giếng vừa rồi chính là nó.

A Nguyệt khẽ giọng: “Con nghe nói đó là một con ác quỷ, đã chết nhiều năm

rồi, vốn bị phong ấn dưới nền nhà. Một ngày nọ, đứa trẻ trong nhà nghịch ngợm

lật gạch lên, vô tình giải phóng con ác quỷ, khiến cả nhà gặp nạn, suýt nữa gây

họa lớn. Nếu không có đại sư kịp thời ra tay, e rằng còn nhiều người nữa phải

chết.”

Nghĩ đến việc suýt bị con quỷ lừa chết, Trần Mộc Miên không khỏi sợ hãi.

Nhưng cô vẫn thấy có điều bất thường: “Nếu đã là ác quỷ, tại sao lại bị phong

ấn dưới nền nhà của người khác? Thật khó hiểu.”

A Nguyệt ngớ ra, “Có gì lạ đâu?”

“Viên gạch làm sao có sức mạnh phong ấn ác quỷ chứ?” Trần Mộc Miên thấy

khó tin, nhưng A Nguyệt không nghĩ vậy.

“Chuyện thần quỷ vốn dĩ kỳ bí. Chúng ta là người thường làm sao hiểu được.

Con chỉ biết là từ khi thầy pháp trấn áp được ác quỷ, ngôi nhà đó đã bình yên.

Chủ nhà sau đó sửa sang lại nhà cửa, rồi mua luôn mấy khu đất xung quanh cải

tạo thành tửu lầu, giờ là tiệm nổi tiếng nhất Thượng Hải, tiệm Hồng Vận.”

Trần Mộc Miên ngạc nhiên, chẳng phải đó là sản nghiệp của ông Văn sao? Đàm

Thuần Chi từng nói chỗ đó có cổ phần của nhà họ Đàm.

Nghĩ đến Đàm Thuần Chi, cô chạm tay lên con búp bê cỏ đang giấu trong áo,

lòng đầy mâu thuẫn.

Đàm Thuần Chi vắng mặt hai ngày, là để giúp đỡ việc của ông Lưu.

Cha của Đàm Thuần Chi biết con trai có quan hệ với ông Lưu, nên cứ để mặc

anh, coi đây là cách để anh làm quen với Thượng Hải.

Ông Lưu đã lệnh cho tất cả mọi người đi điều tra, cuối cùng xếp hồ sơ về những

cô gái mất tích lại với nhau. Ông ta nhìn qua một lượt, nhưng vẫn không tìm

được điểm chung.

Bốn cô gái, tuổi tác không chênh lệch nhiều, nhưng ngoại hình rất khác nhau.

Thân phận cũng khác biệt, chỉ có một điểm chung là gia cảnh khá giả. Duy chỉ

có Lưu Tuyết Kỳ là xinh đẹp và giàu có nhất trong số đó.

Thấy ông Lưu băn khoăn, thuộc hạ liền xếp ảnh của bốn cô gái lại với nhau.

Hắn chỉ vào tai của mấy cô gái rồi nói: “Ông chủ, nhìn này, mấy cô ấy đều có

một lỗ trên tai.”

Ông Lưu nheo mắt: “Phụ nữ có lỗ khuyên chẳng phải là chuyện bình thường

sao?” Điểm chung này chẳng có gì lạ.

Đàm Thuần Chi nhìn bức ảnh, sắc mặt chợt trở nên u ám.

Hắn ta nói: “Không phải đâu ạ. Tôi đã tìm hiểu kỹ, mấy cô này, lỗ tai của họ là

bẩm sinh và đều ở tai phải.”

Ông Lưu sững sờ, cầm lấy bức ảnh xem kỹ, rồi lắc đầu nói: “Con gái tôi không

có đặc điểm này.”

Đàm Thuần Chi lập tức nói: “Ông Lưu, vị bác sĩ tôi mời đã đến rồi, nếu được,

xin hãy để cô ấy ra đây. Chúng ta sớm tìm lại được hồn phách đã mất, cô ấy sẽ

sớm hồi phục.”

Đây cũng chính là lý do khiến ông Lưu đồng ý giúp đỡ. Đàm Thuần Chi đã nói

với ông ta rằng, Lưu Tuyết Kỳ không bình thường là do nhiễm tà khí, nhưng

điều quan trọng hơn là cô ta đã bị mất một phần hồn, nên mới mất trí. Nếu

muốn cứu người, thì nhất định phải tìm cách đưa hồn phách đó trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.