Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 118




Chiếc xe chạy thẳng đến chân núi Long Sơn, nhưng đoạn đường còn lại phải leo

lên hàng chục bậc thang. Nhìn lên những bậc thang cao ngất, Trần Mộc Miên

hơi ngán ngẩm. Ngôi chùa này sao lại xây trên cao như thế, thật là khiến người

ta mệt chết đi được.

Tài xế mở cốp sau, lấy nhang đèn đã chuẩn bị sẵn, mang theo đồ đạc lên chùa.

A Nguyệt đỡ lấy tay Trần Mộc Miên: “Mợ chủ, chùa Long Sơn nổi tiếng linh

thiêng, xin xăm cực kỳ ứng nghiệm, bà chủ thường dẫn bà Lý đến đây.”

Nghe vậy, Trần Mộc Miên không khỏi hỏi: “Vậy các thầy ở chùa này có bắt ma

được không?”

A Nguyệt ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: “Mợ muốn bắt ma ư?”

Trần Mộc Miên chần chừ một chút, không giấu giếm: “Không hẳn thế, chỉ là…

gần đây ban đêm tôi thường gặp ác mộng, nghe thấy những âm thanh kỳ quái,

khiến tôi bất an. Em nghĩ có khi nào bị những thứ không sạch sẽ bám theo

không? Nếu vậy chi bằng sớm nhờ thầy đuổi chúng đi.”

A Nguyệt ra vẻ suy tư, mỉm cười: “Chuyện này con cũng không rõ, mợ chủ vào

chùa rồi hỏi thầy trụ trì thử xem.”

Trần Mộc Miên nghĩ cũng phải, cùng A Nguyệt leo lên gần trăm bậc thang mới

đến cổng chùa.

Trước cổng có một lư hương lớn, cắm đầy nhang do khách thập phương dâng

lên, không khí tràn ngập mùi hương trầm. Không xa là một cây cổ thụ khổng lồ,

trên cây treo đầy vải đỏ và các thẻ gỗ, dường như là để cầu nguyện.

Trần Mộc Miên đứng thở một hồi lâu mới bước vào chùa. Xung quanh có rất

nhiều khách hành hương, đủ mọi lứa tuổi, ai cũng cung kính dâng hương lễ

Phật, cầu mong sự phù hộ.

Nhìn pho tượng Phật khổng lồ, cô cảm thấy một luồng uy nghiêm tràn ngập.

Không tự chủ được, cô cũng thu mình lại, thành kính hơn nhiều.

A Nguyệt cầm nhang đèn đến bên cạnh thắp, rồi đưa nhang cho Trần Mộc

Miên. Cô quỳ trên bồ đoàn, dập đầu nhiều lần, thầm cầu mong Phật tổ phù hộ,

giúp cô tránh xa yêu ma quỷ quái.

Sau khi cắm nhang, cô đứng dậy, theo lời A Nguyệt, đi dâng hương cho những

vị Phật khác trong chùa.

Từ Phật tổ Như Lai đến mười tám vị La Hán, những nơi có thể thắp hương cô

đều thắp hết.

Dâng hương hết một vòng, Trần Mộc Miên cảm thấy mỏi nhừ cả lưng.

“Mợ chủ, lát nữa có thể dùng bữa chay rồi. Món chay ở đây nổi tiếng lắm, tôi đi

lấy số, mợ ở đây đợi một chút.” A Nguyệt nói xong, liền đi đến chỗ tiểu tăng

không xa để lấy phiếu ăn.

“Trần Mộc Miên!” Một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến cô bất ngờ, liền

nhìn xung quanh.

Cô sững người, xung quanh chỉ có vài khách hành hương lác đác, không có ai

gọi tên cô cả.

Đang nghĩ không biết mình có nghe lầm hay không, giọng nói đó lại vang lên,

lần này rõ ràng hơn: “Trần Mộc Miên, đi qua đây.”

m thanh phát ra từ phía bên phải, cô vô thức bước về hướng đó.

“Đúng rồi, đến đây, Trần Mộc Miên, ta đang ở đây.”

Trần Mộc Miên mơ mơ màng màng, men theo tiếng gọi rời xa đám đông, đi qua

mấy cổng vòm, chẳng mấy chốc đã đến một khu sân vắng.

Giọng nói vẫn tiếp tục, cô lại bước tiếp. Đi một hồi, cô thấy một cái giếng nước.

Từ dưới giếng, âm thanh càng rõ ràng hơn: “Trần Mộc Miên, lại đây, nhanh lại

đây.”

Cô cứ thế đi tới, nhìn xuống giếng, chỉ thấy một màu đen sâu thẳm, không nhìn

thấy đáy. Cô cúi xuống thấp hơn, giọng nói lại vang lên: “Xuống đây, Trần Mộc

Miên, xuống mau, ta thấy ngươi rồi.”

Trần Mộc Miên trong cơn mê man, một chân đã bước lên thành giếng, sắp nhảy

xuống thì bỗng nhiên một giọng nói lớn vang lên: “Nghiệt chướng, vẫn chứng

nào tật nấy!”

Một bóng người lao tới, kéo mạnh cô ra khỏi giếng, rồi ném xuống đó một lá

bùa. Ngay sau đó là một tiếng thét ghê rợn, làn khói xanh từ dưới giếng bốc lên,

cái giếng biến mất trong nháy mắt.

Trần Mộc Miên ngã xuống đất, cơn đau làm cô tỉnh lại. “Tôi… tôi sao lại ở

đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.