“Cô ta? Cô ta đến làm gì?” Bà Đàm khẽ nhíu mày, trong mắt thoáng qua vẻ nghi
ngờ, nhưng phần lớn là cảnh giác. Không có chuyện gì mà lại tự nhiên đến, nhất
là với một cô gái hám danh như cô ta.
Bà cũng không phải kẻ ngốc. Dĩ nhiên bà hiểu, nhà họ Trần sẵn sàng đem con
gái mình gả cho người khác để đổi lấy khoản vay, tâm địa không thể nào trong
sáng. Ban đầu bà còn nghĩ nhà họ Trần có lẽ không vui vì phải gả con gái, nhà
mình sẽ phải dùng đến thủ đoạn để đe dọa, uy hiếp họ.
Nhưng không ngờ, bà chưa kịp làm gì thì nhà họ Trần đã tự tìm đến. Khi đó,
con trai bà đã gần kề cái chết, nên bà nghĩ rằng dù cô gái bước vào nhà để xung
hỉ hay chôn theo con trai bà thì cũng tốt.
Bà không thể để con trai mình cô đơn trên đường sang thế giới bên kia, nên bà
đồng ý.
Giờ mọi chuyện đã hoàn thành mỹ mãn, con trai bà đã hồi sinh, cô con dâu lại
ngoan ngoãn hiền lành, thiệt không còn gì hơn.
Bây giờ Trần San Na đột nhiên đến thăm, bà Đàm không tin rằng cô ta đến để
thăm chị mình. Sau này bà cũng đã điều tra, biết rằng hai mẹ con họ thậm chí đã
ép Trần Mộc Miên bỏ nhà ra đi.
“Người gác cổng nói cô ta đến để gặp cậu chủ.”
Vừa nghe má Lý nói xong, bà Đàm đã bật cười: “Bảo người gác cổng để ý. Nếu
cô ta còn mò đến thì dẫn đến gặp tôi, đừng để mợ chủ và cậu chủ biết.”
Trần Mộc Miên ôm ngọc như ý về phòng, cảm thấy có chút buồn chán.
Bà Đàm bảo cô chỉ cần chăm sóc Đàm Thuần Chi, không cần nhúng tay vào
việc gì khác, nhất là việc quản lý gia đình. Cô cũng chẳng muốn quản, nhưng cứ
ngồi không cả ngày cũng khó chịu.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Mộc Miên quyết định làm chút đồ thêu.
Cô không có tài năng gì nhiều, nhưng việc thêu thùa, may vá là sở trường của
cô. Chỉ có điều, ngày nay đa phần mọi người đều đến tiệm may mua đồ Tây, ít
ai tự làm quần áo.
Trần Mộc Miên thấy bà Đàm vẫn mặc trang phục truyền thống, thích áo dài và
giày thêu hoa tinh xảo. Cô liền nghĩ, có lẽ mình nên làm vài đôi giày tặng mẹ
chồng.
Khi Đàm Thuần Chi trở về, anh thấy Trần Mộc Miên đang ngồi bên bàn thêu,
trên bàn là những mảnh vải đã được cắt sẵn để làm mặt giày. Anh thoáng ngẩn
người, như thấy bóng dáng cô gái ngồi bên bếp lửa thêu áo cho mình ngày xưa.
Anh đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn, khói từ lò hương bay lên nhè nhẹ, khiến anh đắm
chìm trong cảnh ấy.
Trần Mộc Miên cảm giác có người nhìn mình, theo bản năng quay đầu lại, thấy
Đàm Thuần Chi thì không khỏi bật cười: “Anh về rồi sao chẳng lên tiếng gì cả.”
“Đang làm gì vậy?” Đàm Thuần Chi bước tới, nhìn mảnh vải màu lam đậm, rồi
lại nhìn phối màu, là một đôi giày nữ.
“Má đối xử với em tốt quá, hôm nay còn lo lắng em ngủ không ngon, tặng cho
em một chiếc ngọc như ý. Em không biết làm gì khác, chỉ biết làm những việc
này, nên nghĩ tặng má một đôi giày. Anh nghĩ má có thích không?”
Đàm Thuần Chi nhìn đôi giày với hoa văn mẫu đơn, tượng trưng cho sự phú
quý cát tường. “Má rất thích mẫu đơn, đồ em làm chắc chắn bà sẽ vui. Chỉ là…”
“Chỉ là gì?” Trần Mộc Miên lo lắng.
“Chỉ là so với điều này, anh nghĩ má sẽ vui hơn nếu em sinh cho bà một đứa
cháu.” Đàm Thuần Chi bất ngờ ôm cô vào lòng, khiến mặt Trần Mộc Miên đỏ
bừng.
“Sao em vẫn dễ đỏ mặt thế nhỉ, chúng ta còn làm những chuyện thân mật hơn
rồi mà.” Đàm Thuần Chi rất thích sự e thẹn của cô, lại không thể ngừng chọc
ghẹo.
Trần Mộc Miên đẩy anh một cái, có chút chê trách: “Người anh toàn mùi thuốc,
anh đi đâu thế?”
Đàm Thuần Chi ngửi thử, quả nhiên là mùi thuốc khử trùng. “Anh đến bệnh
viện gặp Lưu Tuyết Kỳ.”
Trần Mộc Miên không vui, bĩu môi: “Gặp cô ta làm gì?”
Cô thậm chí không nhận ra, đôi môi bĩu ra và nét mặt không vui của mình, hoàn
toàn là dáng vẻ của một cô vợ đang ghen.
Đàm Thuần Chi cười tươi: “Em đang ghen à?”
“Ai ghen chứ, em chỉ là không thích cô ta thôi, chẳng lẽ anh thích cô ta? Cô ta
còn từng chế nhạo anh là đồ trai bao kia mà.”
Đàm Thuần Chi khẽ chạm mũi cô, ôm cô không buông: “Em còn nhớ con ác
quỷ đi theo cô ta chứ?”
Trần Mộc Miên gật đầu, dĩ nhiên là nhớ. Bộ dạng kinh tởm của nó cô không thể
nào quên được.