Tiếng Mõ Canh Đổ Đều Đều

Chương 7




Ta băn khoăn, không biết tại sao hắn lại tốt bụng báo thù cho tỷ tỷ như vậy, càng không biết nên báo đáp hắn thế nào.

Vì vậy ta chuyển sang rình Triệu Yến.

Liên tục rình mấy ngày, cuối cùng cũng thấy hắn cùng một đám huynh đệ khoác vai nhau từ quán rượu đi ra.

Ta sải một bước dài đứng trước mặt hắn, rồi quên sạch những lời muốn nói, ngây ngô há miệng, lắp bắp một câu: "Triệu đại ca..."

Bọn huynh đệ của Triệu Yến lập tức ồn ào: "Ồ, đây là tiểu thư nhà ai thế, để thằng nhóc ngươi lừa gạt được rồi à?"

Triệu Yến đỏ mặt phản bác: "Cút cút cút! Đây, đây là một muội muội ở quê của ta!"

Hắn ra hiệu bằng mắt bảo ta đi chỗ khác nói chuyện, ta vội vàng chạy theo hắn vào ngõ hẻm, phía sau lại một trận ồn ào.

Ta cúi đầu vặn vạt áo, hắn gãi đầu nhìn trái nhìn phải một hồi, nhỏ giọng hỏi: "Tìm ta làm gì?"

Ta rụt rè ngẩng lên: "Đến cảm ơn huynh..."

Hắn khẽ ho một tiếng: "Ngươi không cần cảm ơn ta. Ta nhận lệnh của tướng quân, phải chăm sóc tốt cho tỷ tỷ của ngươi. Tướng quân đi gấp quá, nếu không tên kia..."

Hắn không nói tiếp, lại nhìn ra ngoài ngõ, sau khi chắc chắn không có ai nghe lén, có chút câu nệ nói: "Ngươi yên tâm, ta và huynh đệ của ta kín miệng lắm! Sống tốt với tỷ tỷ của ngươi là được. Ta, ta về doanh trại trước đây!"

Triệu Yến chạy mất hút, ta nhìn bóng lưng hắn dần lẫn vào đám đông, đưa tay sờ lên gò má nóng bừng.

Người ta sống phải biết ơn, ta luôn nghĩ phải làm gì đó cho Triệu Yến và các huynh đệ của hắn.

Ta bắt đầu ngày ngày canh ở những nơi Triệu Yến hay lui tới, đưa bánh, đưa đậu hũ cho hắn, và bảo hắn đưa y phục rách cho ta vá.

Ban đầu Triệu Yến còn khách sáo với ta, nhưng lâu dần, hắn chủ động tìm đến, cười gượng ngập ngừng, đưa đôi giày vải đã thủng lỗ chỗ cho ta.

Đôi giày hôi hám đó suýt nữa làm ta ngất đi, hắn không có tất, chân trần đứng trước mặt ta, ngón chân đen sì cọ cọ xuống đất, như muốn đào một cái lỗ để chui xuống.

Ta cầm đôi giày vải, nín thở, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Triệu đại ca, giày này, giày này hay là thôi đi..."

Hắn e thẹn như thiếu nữ, nhỏ nhẹ nói: "Ta chỉ có mỗi đôi giày này..."

Ta thở dài một tiếng, cam chịu đón hắn vào sân, đưa cho hắn một đôi giày cỏ để đi, rồi lấy một chậu nước, định bụng giặt sạch đôi giày vải đã.

Hắn ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ nhìn ta, trên gò má lấm lem thoáng chút tò mò.

Tỷ tỷ thì rụt rè trong nhà, nấp bên cửa sổ nhìn chúng ta như hổ rình mồi, dường như chỉ cần Triệu Yến đến gần ta thêm chút nữa, nàng sẽ xông ra cắn người.

Đôi giày vải vừa chạm nước đã chảy ra thứ nước vàng khè, ta có chút không nỡ xuống tay, luôn cảm thấy sau khi giặt xong đôi giày này, ta không còn xứng đáng làm đậu phụ nữa.

Ta lại không muốn để hắn nhận ra sự ghét bỏ của ta, chỉ có thể hỏi bâng quơ: "Triệu đại ca, huynh bao nhiêu tuổi rồi?"

Triệu Yến gãi đầu: "Ta mười chín, còn muội?"

Ta thuận miệng đáp: "Ta mười sáu, quê huynh ở đâu?"

Hắn ngượng ngùng cười hề hề: "Làng Điền Hoài, phủ Trùng Châu. Mấy năm trước có trận lụt lớn, cuốn trôi cả làng, triều đình cũng chẳng đoái hoài. Cha mẹ ta đều mất, ta đi ăn xin ba năm, may mắn gặp được tướng quân."

Triệu Yến nuôi ngựa cho tướng quân hai năm, lớn tuổi hơn một chút thì theo tướng quân ra trận g.i.ế.c địch, cũng chẳng được chức quan gì, nhưng may mắn là có cơm ăn.

Những đứa trẻ ăn xin được tướng quân đích thân nhặt về như Triệu Yến có tất cả chín đứa.

Vì vậy, hắn luôn gọi tướng quân là "chủ nhân" một cách riêng tư, cảm thấy mình là người hầu mà tướng quân nhặt về.

Tướng quân thì gọi hắn là "Cửu đệ", hai người mỗi người một kiểu mà xưng hô với nhau.

Ta tò mò hỏi: "Vậy... tướng quân bao nhiêu tuổi rồi?"

Triệu Yến bẻ ngón tay tính toán: "Năm sau là ba mươi tám rồi."

Ta bĩu môi, thầm nghĩ vị tướng quân này hơn tỷ tỷ ta những mười tám tuổi, đúng là trâu già gặm cỏ non!

Triệu Yến nhận ra sự bất mãn của ta, vội vàng bênh vực tướng quân nhà hắn: "Tướng quân nhà chúng ta tuấn tú lắm, tỷ tỷ muội không thiệt đâu, thật đấy!"

Ta hỏi với vẻ mặt nghi ngờ: "Tuấn tú như huynh à?"

Triệu Yến có đôi lông mày thanh tú, nếu không phải trên mặt có thể xúc được hai lạng bụi thì trông hắn cũng giống một công tử nho nhã.

Hắn sững người, mặt đỏ bừng như quả lựu, luống cuống đứng dậy, nói một câu: "Ta, ta còn có việc, đi trước..."

Nói rồi hắn xỏ vội đôi giày cỏ chạy nhanh như bị chó đuổi, ta ngơ ngác nhìn đôi giày vải còn ngâm trong chậu, thầm nghĩ chẳng lẽ mình nói sai gì rồi?

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.