Tiếng Mõ Canh Đổ Đều Đều

Chương 12




Một tháng sau, trong thành bắt đầu có người c.h.ế.t đói.

Bà thím lắm điều kia trở thành một trong những người đầu tiên bỏ mạng vì đói.

Nghe hàng xóm kể lại, chồng và con trai bà ta không cho bà ta lấy nửa hạt gạo để ăn, bà ta chỉ còn cách ăn đất sét, cuối cùng bị sình bụng mà chết.

Thi thể của bà ta bị chồng đem đổi cho nhà hàng xóm lấy đứa con gái đã c.h.ế.t đói của họ.

Sương mù giăng kín, mùi m.á.u tanh nồng nặc hòa quyện với mùi thịt thơm thoang thoảng bay ra từ những ngôi nhà.

Câu chuyện "đổi con mà ăn" mà thầy đồ trong làng từng dùng để hù dọa chúng ta khi còn nhỏ, giờ đây đã trở thành sự thật.

....................

Một thời gian sau, lương thực trong nhà cũng đã vơi cạn.

Ta, tỷ tỷ và Đông Tử mỗi ngày chỉ có một bữa cháo loãng như nước lã, uống xong lại nằm trên giường đất ngẩn ngơ.

Tỷ tỷ ăn ít nhất, người đã có chút phù nề, nói năng cũng yếu ớt.

Cứ thế này, e rằng chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ c.h.ế.t đói.

Ta liền nghĩ hay là lại ra ngoại ô tìm chút gì ăn, dù chỉ là rễ cây cũng được.

Nhưng dạo gần đây, ngoài thành thường có mật thám của bọn giặc phương Bắc lảng vảng.

Cách đây không lâu, có một gia đình ba người vừa ra khỏi thành, đứa con trai út đã bị bọn người kia c.h.é.m đầu.

Hai vợ chồng già điên loạn chạy về, miệng kêu la rằng bên ngoài toàn là quỷ.

Tỷ tỷ không cho chúng ta ra khỏi thành, sợ có điều chẳng lành.

Nhưng đói đến mức này, ta cũng chẳng còn màng đến quỷ ma gì nữa.

Ta liếc nhìn tỷ tỷ đang dựa tường thiu thiu ngủ, kéo Đông Tử lại nói nhỏ: "Đông Tử ngoan, ở nhà trông nhà nhé, tỷ đi kiếm chút gì ăn. Nếu trưởng tỷ tỉnh dậy, đệ bảo tỷ ấy là ta sẽ về nhanh thôi, đừng lo lắng."

Đông Tử đói đến mức đầu cũng chẳng ngẩng lên nổi, mơ màng gật đầu: "Nhị tỷ về sớm nhé..."

Ta đeo giỏ trên lưng, rón rén ra khỏi sân, đi về phía tây thành.

Khắp thành một màu c.h.ế.t chóc ảm đạm, xác người nằm la liệt.

Chỉ còn tiếng lách cách của những tấm biển hiệu trước các cửa hàng bị gió thổi đung đưa.

Bầy quạ đen xui xẻo lượn vòng trên không trung, mùi hôi thối của sự phân hủy bao trùm khắp nơi.

Ở góc phố, một người ăn xin đã c.h.ế.t từ lâu, hai chân bị lũ quạ rỉa chỉ còn trơ xương trắng.

Ta cố nén cơn buồn nôn đi vòng qua, bỗng thấy một người nam nhân cao lớn từ một cửa hàng thịt bước ra, đá đá vào xác c.h.ế.t trên mặt đất, rồi nắm một chân kéo vào trong tiệm.

Ta sững sờ, bất ngờ chạm phải ánh mắt hắn.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, nhìn ta hung dữ như nhìn vật chết, khiến ta không khỏi rùng mình.

Ta vội vã bước nhanh ra khỏi thành, sau khi ra khỏi thành cẩn thận nhìn trước ngó sau, dựa vào cây cối và bụi cỏ để che giấu thân hình, sợ đụng phải mật thám của bọn giặc Mãn.

Ngoại ô thành ngay cả vỏ cây cũng bị người ta bóc sạch.

Ta đi mãi mới đào được một ít rễ cây và một nhúm rau dại, cố kìm nén cơn thèm thuồng muốn nhét tất cả vào miệng, lê bước trở về thành.

Nào ngờ vừa về đến nhà, ta đã gặp tỷ tỷ hốt hoảng chạy ra khỏi cổng, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta hỏi dồn: "Nhị Nha, muội về rồi, Đông Tử đâu?"

Tỷ tỷ tỉnh dậy mới phát hiện không thấy Đông Tử đâu.

Cổng sân vẫn khóa từ bên trong, chắc là nó trèo qua đống củi bên tường mà ra ngoài.

Đông Tử vốn rất ngoan ngoãn, khi ra khỏi sân chắc là nó đã nghĩ đến việc không để kẻ xấu vào nhà nên mới chọn cách trèo tường.

Nhưng rốt cuộc là vì lý do gì mà nó lại bỏ nhà đi chứ?

Ta cố giữ bình tĩnh, cùng tỷ tỷ chia nhau đi tìm.

Ta sợ Đông Tử thấy ta mãi không về nên đã ra khỏi thành tìm ta, liền chạy về phía tây thành.

Đứng trên đường nhìn quanh một hồi, bỗng thấy một người lướt qua.

Ta ba bước thành hai bước túm lấy hắn, nhận ra là một đứa trẻ ăn xin trước đây từng đi xin ăn cùng Đông Tử.

Ta vội vàng hỏi: "Ngươi có thấy Đông Tử không?"

Ánh mắt nó lảng tránh, ôm chặt thứ trong lòng: "Ta, ta không thấy!"

Ta mơ hồ cảm thấy nó đang nói dối, liền giật lấy thứ trong tay nó, lại là một miếng thịt đẫm m.á.u to bằng bàn tay, rõ ràng là mới cắt ra!

Giờ này làm gì còn thịt chứ?!

Ta nổi cơn thịnh nộ, bóp cổ thằng bé ăn xin, gầm lên: "Đông Tử đâu! Đệ đệ ta đâu!"

Nó bị bóp cổ đến mức mắt trợn ngược, khó nhọc giơ tay chỉ về hướng cửa hàng thịt.

Đầu óc ta như búa bổ, đẩy ngã thằng bé ăn xin, lao về phía cửa hàng thịt, điên cuồng đập cửa: "Mở cửa! Mở cửa!"

Bên trong vọng ra tiếng nước sôi sùng sục.

Ta lo lắng đập mạnh vào cửa gỗ, thấy vô ích lại bê đồ đạc đến kê dưới chân, cố gắng trèo vào sân.

Nào ngờ vừa trèo lên tường, ta đã bị một đôi cánh tay lực lưỡng túm xuống.

Ta hoảng sợ giãy giụa, nhưng bị nhấc lên cao rồi ném mạnh xuống đất.

Cú ngã khiến ta kinh hồn bạt vía, nằm bẹp dưới đất phun ra một ngụm máu.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.