"Lách.. cách.. lách.. cách.." tiếng bàn phím gõ nhịp đều đều, vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh của phòng làm việc.
Tư Phàm nhìn tài liệu trên tay, đối chiếu dữ liệu trên màn hình, sau lại cẩn thận ghi chú vào cuốn sổ tay nho nhỏ có hình mèo con. Từng dòng chữ nắn nót trên trang giấy thỉnh thoảng được đính kèm hình ảnh lúc nằm, lúc ngồi, khi uốn éo chơi đùa của những chú mèo in sẵn trên trang giấy khiến những số liệu trên đó bớt đi mấy phần khô khan, thêm vào vài phần sống động.
"Lớn rồi mà còn dùng loại sổ tay trẻ con thế này?" Giọng người đàn ông trầm khàn đột ngột vang lên trên đỉnh đầu khiến cô giật mình.
Cô nhìn lên, đẩy nhẹ gọng kiếng, cao giọng: "Đây là quyền tự do cá nhân! Anh có ý kiến sao?" Trẻ con gì chứ! Đây là sở thích cá nhân của cô, có được không?
David híp mắt, che giấu ý cười bên trong. Xem ra lá gan cô ngày càng lớn rồi thì phải, dạo này còn dám phản bác anh: "Tất nhiên là có. Sao nào?"
"Anh!.." Tư Phàm nghẹn họng, không biết nên trả lời thế nào. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, thể hiện chủ nhân của nó đang bất mãn.
David thấy phản ứng của cô thì cảm thấy rất thú vị, chút căng thẳng mệt mỏi vừa nãy trong công việc dường như cũng giảm bớt. Anh cười cười, nhìn cô, trong cổ họng phát ra một từ "hử" rất nhỏ, nhưng lại đầy khiêu khích, âm lượng vừa đủ cho cô nghe thấy. Nhìn cô tức đến xù lông nhưng lại chưa bao giờ có hành động gì thể hiện cảm xúc của mình ngoài ánh mắt, anh nảy sinh ý định trêu chọc đến cùng. Anh muốn biết khi chọc thủng vẻ bề ngoài luôn dĩ hòa vi quý của người phụ nữ này, cô sẽ phản ứng theo cảm xúc ra sao? Điên cuồng giận dữ hay bi phẫn khóc rống? Dù sao cũng tốt hơn một bộ dạng lúc nào cũng nhẫn nhịn như thế này!
Nhưng là, anh chờ đợi cả nửa ngày thì ngoại trừ trừng mắt nhìn mình, cô cũng không làm gì ngoài câu lầm bầm: "Vô duyên!"
Tuy có chút thất vọng, anh không cảm thấy ngoài dự đoán. David cố tình ghé lại gần, ngửi thấy mùi dầu gội thơm ngát trên tóc cô, buông ra một câu: "Em nói gì cơ?" Đôi mắt vô tình lướt qua suối tóc đen mượt của cô, anh bỗng có loại xúc động muốn dùng tay sờ lên xem nó mềm mại ra sao. Nghĩ là làm, bàn tay to lớn vươn ra, vừa định cuốn lấy một lọn tóc cô thì bất chợt tiếng chuông điện thoại bàn giòn giã vang lên khiến hành động của anh bị khựng lại. David hồi thần, ngượng ngùng thu tay, cảm thấy may mắn vì cô đã cúi xuống nên không hay biết gì. Trong lòng cảm thấy bối rối, anh tự hỏi mình đang định làm gì vậy, trên vành tai cũng xuất hiện vệt đỏ mờ ám.
Tư Phàm vì tức tối nên không muốn để ý đến anh. Cô chỉ đưa một cái đầu đầy tóc đen đối diện với anh. Vì thế, cô cũng không hề biết chút nữa là mình bị người chiếm tiện nghi. Cô nhấc máy, tiếp chuyện điện thoại, vừa nghe vừa cẩn thận ghi chú vào sổ tay: "Alo, vâng! Đây là văn phòng tổng giám đốc. Xin hỏi chị là?"
Không biết đầu bên kia nói gì đó, chỉ thấy Tư Phàm hơi khựng lại, đầu mày tinh xảo cũng chau lại. Tiếp theo, cô chỉ cười gượng, máy móc trả lời: "À, vâng. Tôi sẽ báo lại cho ngài ấy." Cô gác máy, thở ra một hơi, định đứng lên thì giật mình vì bị người chắn đường: "A, sao anh vẫn đứng đây?"
"Ai vậy?" Anh lười biếng nhìn cô, ngón tay chỉnh lại nút áo nơi cổ tay, tuy ngoài mặt không hiện nhưng trong lòng bỗng dưng khó chịu khi chứng kiến mọi chuyện.
"À, ừ, giám đốc phòng tài vụ muốn gặp anh." Cô đúng sự thật nói.
"Vì vấn đề gì?" Anh gắn nút vào, cài chắc chắn, nhấc mắt nhìn thẳng cô.
"Cô ấy không nói, chỉ bảo sẽ gọi anh sau." Cô hơi ấp úng.
"Tại sao?" Anh híp mắt nhìn.
"À, ừ, cô ấy bảo muốn trao đổi thẳng với anh." Nói trắng ra là vị nữ giám đốc này chê cô không đủ tư cách, giọng điệu không hề che giấu kiêu căng phách lối.
Anh trầm ngâm nhìn cô, không nói thêm gì. Tầm mắt này quá mức chăm chú, áp lực có phần nặng nề khiến Tư Phàm không dám ngước nhìn, chỉ chăm chăm nhìn xuống nền gạch lót đá hoa cương bóng loáng.
"Take me to your heart.." Đúng lúc này tiếng chuông di động của David reo lên, cắt đứt bầu không khí kì dị. Nhìn số điện thoại lạ lẫm trên màn hình, anh nhíu mày, vừa định vuốt màn hình xuống tắt cuộc gọi thì như nghĩ ra điều gì, ngón tay thon dài vuốt lên, tiếp nhận cuộc gọi, mở loa ngoài.
Tư Phàm thấy hành động này của anh thì nhướng mày kinh ngạc. Vị này đang muốn cô nghe cuộc hội thoại của anh đấy à? Có dụng ý gì?
David nhìn đôi mắt mở to mang theo khó hiểu của cô thì chỉ đặt ngón tay lên môi mình, ra dấu im lặng.
Cô mím môi, gật đầu ra vẻ đã hiểu.
"Alo.." Một giọng nữ ngọt ngấy, mang theo nũng nịu vang vọng trong phòng "Ngài David phải không ạ?"
Tư Phàm vừa nghe thấy âm thanh này thì giật mình. Đây không phải là tiếng nói của vị nữ giám đốc vừa rồi sao? Chỉ là, âm điệu không còn kênh kiệu mà thay đổi thành ngọt ngào thôi. Đúng là hai thái độ hoàn toàn khác biệt! Vị này đang lấy lòng sao? Hay còn có ý tứ khác?
"Tôi đây, cô là ai?" Giọng anh trầm khàn đều đều, không mang theo một tia cảm xúc.
"À, vâng! Tôi, tôi là giám đốc phòng tài vụ, Angel Mai Phương. Tôi, tôi có chút việc cần bàn bạc với ngài. Không biết chúng ta có thể cùng nhau ăn trưa không?" Giọng nói mang theo bẽn lẽn, ngại ngùng.
Tư Phàm trợn to mắt, không kìm được sự ngạc nhiên. Vị nữ giám đốc này rõ ràng là đang thả thính nha! Bạo dạn dữ! Quả thật nể phục! Vì sao ư? Vì vị tôn thần này ngoài khuôn mặt điển trai và thân hình cực phẩm ra thì luôn tạo cho người ta cảm giác khó gần. Trong công ty, anh lúc nào trưng ra sự lạnh lùng, nhạt nhẽo, độc miệng lại ít lời. Thậm chí, kể từ khi cô tham gia với vai trò thư ký, ghi nhận lại nội dung cuộc họp, có không ít lần bắt gặp vài người yếu thần kinh bị vị tôn thần này vặn hỏi mà lắp bắp nói không trọn câu. Vậy mà, cô gái này lại dám mượn danh công việc để hẹn hò ăn cơm với anh, không sợ bị hù cho mắc nghẹn sao? Lá gan không phải lớn bình thường đâu nha! Nghĩ đến đây, cô lại lén nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của anh. Ừm, quả thật là hoàn hảo! Nếu so sánh với mấy nam diễn viên ca sĩ đang hot trên mạng hiện nay thì phải nói là nhan sắc vị này có hơn chứ không kém. Mà sở thích của nhiều cô gái thời nay là đẹp trai, giàu có, lạnh lùng nữa chứ! Ờm, nếu căn theo cái chuẩn này thì vị trước mặt quá đạt chuẩn rồi!
"Không! Nếu có gì cần thiết thì cứ trao đổi với thư ký của tôi. Cô ấy là đại diện của tôi." David lạnh giọng.
"Nhưng.." Âm điệu của cô gái kia mang theo không cam lòng.
"Sau này cứ liên lạc qua điện thoại công ty, tôi không thích tiếp điện thoại riêng." Đoạn, anh không cần nghe đối phương trả lời mà bấm ngay nút đỏ, ngắt ngang cuộc gọi.
A, chỉ vậy thôi sao? Gì mà vô tình vậy? Tư Phàm có chút tiếc nuối khi đoạn hội thoại đã kết thúc.
"Em tiếc lắm à?" Lúc này, giọng điệu trầm khàn của anh vang lên bên tai khiến cô giật mình.
Bị anh nói trúng tim đen, cô lúng túng: "Đâu, đâu! Nào có! Hì hì!"
Mắt phượng liếc nhìn cô, anh gõ nhẹ lên vầng trán trắng mịn: "Sau này có ai gọi điện mà nói vớ vẩn thì cứ tắt máy, không cần nghe."
"..."
Cô ôm trán nhăn nhó. Anh coi cô là trẻ con à? Sao lại gõ trán cô? Còn nữa, anh là tổng giám đốc thì dám tắt ngang, chứ cô chỉ là tép riu thì có quyền gì mà dám làm hành động đó! Định lãnh phiếu lương về sớm à?
"Anh cho em cái quyền đó! Trong công ty này, ngoại trừ anh thì không ai có quyền uy hiếp em. Em chỉ nghe lệnh một mình anh là được. Hiểu chưa?" Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô, anh hiểu rõ cô nghĩ gì. Người phụ nữ này, suy nghĩ cái gì đều không hề che giấu mà hiện hết lên mặt.
"A, ừ!" Cô không thể làm gì ngoài lung tung gật đầu. Dù sao anh ta nói là quyền của anh, nghe hay không là quyền của cô. Lúc anh ở đây thì có lẽ không ai dám làm gì cô, nhưng lúc người này vắng mặt, cô bị người ta chỉnh thì chỉ có thể chịu mà thôi. Nghĩ đến đây, mi mắt cô rũ xuống, che giấu sự không đồng ý trong lòng.
"Không có anh thì còn Josh!" Nhìn thái độ qua loa cho xong chuyện của cô, anh bất mãn nhéo mũi nhỏ của người đối diện.
Cô hoảng hốt, dùng tay che mũi, vội lùi lại, không cẩn thận vấp vào chân ghế, ngã ngồi trên đó.
Tay anh cứng đơ giữa không trung, nhìn vẻ mặt không thể tin của người ngồi trên ghế, cúi người xuống, bất mãn mà ghì chặt tay vịn, khóa cô bên trong, đưa mặt lại sát mặt cô, nghiến răng: "Em ghét bỏ anh?"
"Không, không có!" Cô cúi gằm mặt, né tránh khuôn mặt đang áp sát lại gần, hơi thở ấm nóng của anh phả ra trên tóc, tạo nên cảm giác tê dại nơi đó. Bị anh khóa lại trên chỗ ngồi, trái tim cô gia tốc nhịp đập, khó chịu vặn vẹo: "Anh buông tay ra đi!"
"Không thì sao?" Anh cố tình thổi hơi bên tai cô, hài lòng nhìn lông tơ cô dựng đứng cả lên. Thì ra đây là điểm nhạy cảm của cô!
"Anh!.." Cô tức giận, khuôn mặt xinh xắn ngẩng lên, nhưng do hành động quá đột ngột nên cánh môi hồng không hề phòng bị mà quệt ngang qua bờ môi mỏng gợi cảm của anh.
Cả hai như bị điện giật.
Khuôn mặt vốn trắng nõn bỗng chốc đỏ lựng, cô lắp bắp: "Xin lỗi.. Tôi, tôi không cố ý!"
Anh mím môi, không nói gì, hàng mi dày hạ xuống che giấu cảm xúc bên trong, lỗ tai có chút nóng, đôi tay rắn chắc vẫn không hề di chuyển.
Tư Phàm thấy anh trầm mặc thì cảm thấy không ổn. Anh đang tức giận sao? Nhưng là, cô không cố ý nha! Tư Phàm cắn cắn môi, cảm giác tội lỗi bao trùm, cô cảm thấy như mình đang chiếm tiện nghi con nhà người ta, không biết nên làm thế nào cho phải. Lúc này, cô đang ngốc nghếch dằn vặt lương tâm mà quên rằng ai mới là người giở thói lưu manh trước.
"Đi ăn trưa không?" Đúng lúc này, một giọng nam trầm ấm vang lên, thành công phá vỡ bầu không khí vi diệu giữa hai người.
Cô hoàn hồn, vội vàng đẩy tay anh ra, nhanh chóng xoay ghế về phía đối diện với màn hình máy tính.
"..."
Trở mặt cũng nhanh thật! David cố gắng khống chế để bản thân chỉ lùi lại chứ không ngã ngồi trên đất. Anh nhẹ nhàng thu hồi tay, đứng thẳng người, quay sang liếc người đang há hốc mồm ngoài cửa: "Nhìn đủ?"
"Đủ! À, không, không! Tớ có thấy gì đâu!" Josh cười hì hì, ánh mắt ngó nghiêng chỗ khác. Lần này không thể trách anh nha! Rõ ràng anh đã gõ cửa ba tiếng rồi mới mở cửa, ai mà biết được hai người trong này đang chăm chú làm chuyện gì đến nỗi không nghe đâu cơ chứ! Lệnh trừng phạt anh vừa được gỡ bỏ chưa bao lâu, giờ chẳng lẽ lại bị nữa? Anh không xúi quẩy tới trình độ đó chứ? Josh vừa than trời trách đất vừa cố gắng cứu vãn tình thế: "Tới giờ nghỉ trưa rồi, hai người đi cùng chứ?" Vừa dứt lời, anh muốn cắt đứt đầu lưỡi mình luôn. Rủ hai người này đi chung để họ tố ân ái cho anh xem à? Ăn cơm mà bị những hành động ngọt ngào đánh sâu vào cặp mắt và trái tim của kẻ độc thân này thì liệu có nuốt trôi cơm không đây? Đúng là tự tìm ngược mà! Nhưng, lời đã thốt ra, anh cũng không thể nuốt lại được!
"Được!"... "
Tôi có hẹn rồi!" Hai người cùng trả lời.
"Em hẹn với ai?" David không vui nhìn cô.
"Bạn, chúng tôi có hẹn ăn cơm ở nhà ăn công ty!" Tư Phàm ăn ngay nói thật.
"Nam hay nữ?" David nhướng mày.
"Nữ đồng nghiệp ở văn phòng kho." Anh đây là làm sao vậy? Cô đi với ai còn phải quản sao? Nhưng là, trực giác cô mách bảo nên khai báo thành thật, cái cảm giác lông tơ dựng đứng khi bị cái nhìn như kim châm của anh chiếu vào thật đáng sợ.
Anh trầm ngâm, đầu mày hơi nhíu lại: "Vậy em đi đi, đúng giờ nhớ quay về đây!"
"A, vâng!" Cô trợn trắng mắt trong lòng, bộ anh định làm mẹ già của cô chắc!
Nghe được câu bảo đảm của cô, lúc này anh mới cảm thấy hài lòng, lông mày giãn ra, bờ môi khẽ nhếch, nhấc chân đi lướt qua tên bạn thân: "Đi thôi!"
Josh nhìn mà chậc lưỡi, tên này đang quản người yêu sao? Chưa chi đã phát tác tính tình. Chưa là gì của nhau đâu nha!
* * *
"Này, cậu có nghe tớ nói gì không vậy? Còn nữa, cơm cậu có ăn không? Chúng sắp nát hết rồi kìa!" Hiểu Chi bất mãn nhìn cô bạn thân chọc chọc khay cơm, hồn thì không biết đang phiêu linh đi đâu.
"À, ừ! Xin lỗi, cậu nói gì?" Tư Phàm hồi thần, vơ vội một muỗng cơm cho vào miệng. Nhưng là, do nuốt quá vội, cô bị nghẹn, vội uống miếng canh cho nó thuận xuống.
"Cậu đó, lớn già đầu rồi còn bất cẩn như vậy! Làm mẹ người ta rồi mà sao cứ như con nít thế?" Hiểu Chi vừa nói vừa vỗ vỗ lưng cô bạn thân.
"Khụ.. khụ.. khụ.." Đây là lần thứ hai trong ngày cô bị người ta chê trẻ con rồi đó! Bộ có sao? "Tớ không sao rồi! Hồi nãy cậu nói gì cơ?"
"Tớ nói là Kỳ Hân bị điều qua bộ phận khác rồi! Nghe nói là bên bộ phận kiểm định chất lượng, hình như làm trợ lý cho giám đốc Hứa." Hiểu Chi kiên nhẫn nhắc lại.
"Lại điều đi? Đang yên đang lành sao lại bị điều nữa? Mà bên bộ phận đó hình như nghe có vẻ nhàn hơn!" Tư Phàm lại múc một muỗng thịt, nhìn thấy có mỡ thì cô nhíu mày, ghét bỏ mà bỏ qua một bên.
"Nghe thì có vẻ vậy thôi! Chứ tớ nghe nói ông ta là một kẻ háo sắc, vợ ông ta làm trưởng phòng bên bộ phận xuất nhập khẩu, bà ta là một người ghen tuông kinh khủng đó! Con bé ăn mặc chưng diện, tác phong lại như vậy.. Cậu nghĩ xem.." Hiểu Chi thở dài.
"À.." Tư Phàm gật đầu, múc thêm một muỗng canh bí. Dù sao thì sau vụ việc ngày hôm ấy, cô cũng rõ ràng cô bé kia có địch ý không rõ với mình. Vậy nên, cô không cần quan tâm, cũng không có tư cách để quan tâm.
"Nghe người ta nói hình như con bé đắc tội cấp trên nên mới bị điều đi. Có người còn nói vụ việc tung tin đồn nhảm trên trang web công ty có liên quan đến con bé và một tên bên bộ phận IT. Sau khi tin đồn ác ý đó tung lên một ngày, người này đã bị đuổi việc, còn hai ngày sau con bé lại bị điều qua bên đó. Những hình ảnh đó cũng bị dỡ xuống, nhanh gọn như chưa từng tồn tại." Hiểu Chi lấy thêm miếng rau. Cô chăm chú kể chuyện mà không phát hiện ra biểu cảm của người bên cạnh có chút khác thường.
"Vậy.. à?" Tư Phàm gượng gạo tiếp lời. Hóa ra người tung lên những hình ảnh đó là Kỳ Hân! Mà cũng đúng, tối hôm đó trong siêu thị cô chỉ gặp mỗi con bé là người trong công ty. Thế cho nên, việc Kỳ Hân là người tung tin cũng là hợp tình hợp lý.
"Cậu nghĩ lời đồn đó có đúng không? Này, này! Cậu nghe tớ nói không?" Hiểu Chi không nghe người bên cạnh đáp lời thì bất mãn, quay mặt qua nhìn mới phát hiện cô bạn thân đang thất thần.
"À, ừ! Tớ không biết!" Vậy ngày đó anh ta nói là sẽ đòi lại công bằng cho cô là thật chứ không phải chỉ an ủi. Nhưng là, ra tay như vậy có quá nặng không?
"Hôm nay cậu sao thế? Cứ mất hồn hoài?" Hiểu Chi làu bàu, nhìn đồng hồ trên tay thấy điểm mười một giờ năm mươi phút thì vội vàng thu dọn khay cơm "Trễ rồi! Tớ không ăn nữa, phải tranh thủ về ngả lưng cái. Cậu đi không?"
"Ừ, tớ cũng no rồi!" Tư Phàm ngán ngẩm đặt cái muỗng xuống lại khay cơm. Dù sao cô có cố cũng không thể ăn vô nữa, vậy thì dứt khoát bỏ đi thôi!
* * *
"Này, sao cậu không ăn?" Josh nhìn tên bạn thân không động đũa mà cứ chăm chăm nhìn đĩa cơm trước mặt, khoé miệng nhếch lên như kẻ ngốc thì không khỏi buồn bực.
"Không có gì!" David miết nhẹ cánh môi rồi mới không tình nguyện gắp lên miếng thịt trên đĩa cơm, ưu nhã cho vào miệng nhấm nháp. Miếng thịt này có mềm nhưng cũng không thể so với cánh môi kia. Ừm, người phụ nữ ngốc nghếch đó vậy mà có một bờ môi thơm mềm đến lạ! Tuy chỉ lướt qua, nhưng là cảm giác rất khác khi hôn người nọ. Nghĩ đến đây, khoé miệng anh lại cong cong.
Josh nhìn biểu cảm của anh thì khoé miệng giật giật. Tên này bị chạm dây thần kinh nào sao? Hai người họ lúc nãy làm gì trong phòng mà bây giờ tên này không khác mấy kẻ thiểu năng trí tuệ là mấy vậy? Như có một tia sáng lướt qua, Josh dùng ánh mắt thấu hiểu nhìn kẻ đối diện. Hành động này anh biết! Mấy kẻ đang yêu hay có những hành vi khác người thế đấy! Ấy vậy mà còn bảo không có gì! Trì độn dễ sợ! Nghĩ đến đây, anh lắc đầu tiếc hận, thầm nghĩ mấy tên bình thường có chỉ số IQ cao đến đâu đi nữa thì khi yêu vào đều như vậy cả. Thôi, thay vì ngồi quan sát biểu tình phát ngốc của tên trâu điên này thì chả thà tập trung lấp đầy bụng còn hay hơn. Anh dùng nĩa lấy một ít mì spaghetti cho vào miệng, cẩn thận thưởng thức. Ừm, công bằng mà nói thì nhà ăn ở đây làm món này cũng ngon đó chứ!
"Take me to your heart.." Đúng lúc này, chuông điện thoại của David lại vang lên. Anh khẽ nhíu mày, khó chịu vì bị người cắt ngang bữa ăn trưa. Nhưng là, khi nhìn số điện thoại trên màn hình, anh chỉ có thể đặt đũa xuống, kiên nhẫn mà bắt máy: "Alo, ừ, được. Tám giờ tối nay tại bar Devil."
"Tối nay cậu có hẹn sao?" Josh không ngẩng đầu lên, chỉ thuận miệng hỏi.
"Ừ." Anh tắt điện thoại, cho vào túi, giơ lên đôi đũa gắp thêm miếng đồ ăn. Hôm nay công việc nhiều, anh phải ở lại công ty để giải quyết, xong việc chắc không thể ghé về "nhà" để ăn cơm của cô được. Vậy là phải ăn ngoài sao? Nghĩ đến đây, tự nhiên miếng thịt trong miệng anh lại không có mùi vị gì, cảm giác như mình đang nhai rơm. David ghét bỏ mà nuốt xuống, gác đôi đũa, nhấp chút nước lọc trong ly.
"Cậu ăn xong rồi?" Josh nhìn cả đĩa cơm còn tới hơn ba phần tư mà giương chân mày. Nhìn điệu bộ hắn kìa! Rõ ràng là nghỉ ăn, nhưng là cơm mới ăn có một ít mà thôi! Một phút trước còn ăn rất ngon lành, sao bây giờ lại đẩy ra như ăn nhằm đồ hư thế?
"Cậu no rồi sao? No rồi thì chúng ta ta về thôi!" David bỏ xuống khăn ăn, đẩy ghế ra, đứng dậy, lấy kiện áo suit vắt trên ghế rồi xoãi bước đi ra.
"Này, đợi tớ!" Josh kêu khổ trong lòng, vội lau miệng, đứng lên đuổi theo. Tên trâu điên này lại nổi cơn gì vậy chứ!
* * *
Văn phòng tổng giám đốc, hai giờ chiều,
"Crack.." Tư Phàm vừa cắn miếng bánh quy thơm mềm vừa chăm chú gõ lên báo cáo trên màn hình. Cơn trưa chỉ ăn được vài muỗng, cô không thể làm gì khác hơn là gặm đỡ chút bánh quy cầm hơi. Cô đang nhai chưa kịp nuốt thì có một cái bóng đen to lớn bao phủ lên đầu, ngước mắt nhìn lên thấy là anh thì bỗng chốc bị sặc "khụ.. khụ.. khụ.." Đại khái đây chính là cảm giác chột dạ khi đang ăn vụng mà bị người phát hiện. Khuôn mặt cô đỏ lựng, vội cầm ly sứ trắng nhấp một ngụm nước cho xuôi thì ngượng ngùng khi nhận ra ly nước là do anh đưa. Cô ấp úng: "Anh, làm sao vậy?"
"Ăn ngon không?" Anh hờ hững nhìn cái bánh cô đang ăn dở còn cầm trên tay.
"A, cái này hả? Cũng được! Anh.." Cô đưa lên những cái bánh còn lại, chưa kịp mời thì ngón tay anh đã vươn tới, bốc lấy một cái, đưa vào miệng nhấm nuốt: "Không tệ!"
"..."
Cô chưa kịp mời mà!
"Em còn chứ?" Anh tiếp nhận ánh mắt quái dị của cô, thản nhiên hỏi.
"À, vâng! Ở đây còn một ít." Cô thành thật lấy phần bánh còn lại trong hộc bàn.
Anh liếc liếc, thấy cô còn khoảng ba bịch thì nhón tay lấy hai bịch: "Cảm ơn em!"
"..."
Khoé miệng cô giật giật, anh cũng quá tự nhiên, quá thẳng tay đi! Bộ hồi trưa không có ăn sao?
"Trưa anh không có ăn." Anh quay lưng đi, bỏ lại một câu.
"..."
Anh cài thiết bị nghe lén hay sao mà biết cô nghĩ gì thế?
Nghĩ đến bộ dáng cô tức mà không thể nói, khoé miệng ánh nhếch lên cao: "À, tối nay anh không qua ăn cơm được, đừng chừa phần cho anh!"
"Ờ, crack!" Cô bức xúc mà nhai ngấu nghiến miếng bánh còn lại. Anh chàng này nói cứ như cô tha thiết mong chờ anh qua không bằng! Hừ!
* * *
Bar Devil, tám giờ tối,
"Kít.. xịch.." Một chiếc xe màu bạc lịch lãm dừng lại trước cổng quán bar khá nổi tiếng với người nước ngoài và giới nhà giàu ở thành phố Sài Gòn. Hai vệ sĩ gác cổng thấy người trên xe bước xuống thì biết là không phải khách bình thường. Một người nhanh chóng bước đến, xung phong nhận lấy chìa khóa xe để chạy đến khu giành cho khách VIP. Người còn lại cung kính mở cửa mời người đàn ông tóc đen khoác trên mình bộ comple Armani màu bạc đắt tiền, trong lòng mừng thầm khi nhận lấy tiền tip từ anh.
David bước vào quán bar, nhìn dòng người nhảy múa điên cuồng dưới ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc xập xình thì khẽ nhíu mày. Anh chưa kịp làm gì thì có một người đàn ông độ gần ba mươi chạy đến, cung kính chào: "Anh đến rồi!"
"Ừ!" David gật đầu.
"Chúng ta vào phòng bao chứ ạ?" Anh ta dọ hỏi
"Lần này thì không! Tôi muốn nhìn thấy mục tiêu." David lạnh nhạt nói.
"À vâng! Vậy anh đi với em qua góc bên kia, nó khá yên tĩnh." Người đàn ông nở một nụ cười lấy lòng.
David không trả lời mà chỉ phất tay, ra hiệu dẫn đường. Người kia không dám nói thêm gì, chỉ gọn gàng dẫn anh đến một bàn ở phía trong bên tay trái quán. Khi anh vừa ngồi xuống, người vệ sĩ vừa cất xe anh quay lại, cẩn thận đưa cho anh chìa khóa. David hài lòng nhận lấy, đưa cho người nọ tiền tip.
Người đàn ông vừa dẫn anh vào thấy vậy thì nhăn mày: "Sao cậu dám.."
Nhưng là, chưa đợi anh ta nói hết câu, David đã nói: "Không sao!"
Anh ta nín lặng.
Người vệ sĩ thấy vậy thì giật mình, tay để lưng chừng, không biết có nên thu tiền tip này không.
"Cất vào đi!" Âm điệu David đều đều nhưng nghe ra mấy phần không kiên nhẫn, khiến người đàn ông cao to tám thước cũng phải rùng mình. Nhận thấy tầm mắt ra hiệu của người đàn ông kia, anh ta biết thức thời nói cám ơn rồi cất tiền vào túi, quy củ mà lui ra.
Người kia kêu phục vụ tới, dặn dò vài câu rồi nói: "Chỗ em không có gì ngon, anh uống đỡ Vodka nha!"
"Không sao! Mục tiêu tới chưa?" David nhìn ra bên ngoài, thấy đám thanh niên choai choai nhảy nhót thì có vẻ phiền lòng.
"Anh chờ năm phút nữa đi ạ! Lát nữa em nó sẽ dẫn vào, ở cửa chính, góc năm giờ." Người kia nhẹ nói, tiếp nhận rượu và ly từ người phục vụ, tự nhiên khui ra, rót non nửa hai ly "Mời anh!"
David không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, nâng ly lên, nhấp một ngụm, đưa mắt dò về phía cửa. Khuôn mặt lạnh lùng, ánh nhìn hờ hững hướng về phía đó. Khi liếc thấy bóng dáng của một đôi nam nữ đi vào thì ánh mắt loe loé, đặt ly rượu xuống: "Là họ?"
"Vâng!" Người kia gật đầu, rót thêm chút rượu vào ly anh "Vừa mắc câu được tháng nay, cũng không quá khó!"
David híp mắt nhìn hai người đang đến gần. Cũng đã bảy năm rồi, ngày ấy anh cũng chỉ nhìn lướt qua người nọ, hình ảnh trong ký ức khá mờ nhạt. Nhưng là, khi thấy đường nét trên khuôn mặt kia, anh biết mình tìm đúng người! Cậu út nhà họ Nguyễn, một trong những cổ đông của Tập Đoàn Đá Quý Nguyễn Vũ!