Hàn Phong hiện tại đang nằm trên mặt đất, một bên mắt sưng lên không nhìn thấy được, thậm chí ý thức cả người gần như không thanh tỉnh.
Mà trong phòng riêng là tiếng khóc la của bốn cô gái Thi Thi truyền vào lỗ tai cậu ta.
Hàn Phong nắm chặt nắm đấm, nước mắt rơi thẳng xuống trong tuyệt vọng.
Cậu ta hối hận rồi, bởi vì cậu ta đã hại bốn người Thi Thi.
Trên thực tế, cửa khẩu Hải Đường không xa trường Uất Kim Hương, nếu lái xe thì chỉ mất hai đến ba phút.
Vì vậy, gần như không đầy hai phút, Lạc Tú đã đến cửa.
Sau đó Lạc Tú đi thẳng lên lầu.
Trước cửa phòng số ba có hai gã đàn ông vạm vỡ đứng đó.
Vẻ mặt của hai người khó chịu, mẹ nó, đại ca đang sung sướng ở bên trong, bọn họ phải trông cửa! Chỉ mong đại ca sướng đủ rồi thì hai người bọn họ còn có thể đi vào chơi một chút.
Đó là em gái học sinh chân chính đó!
Hai người đang suy nghĩ thì chợt thấy có một thanh niên đang đứng trước mặt mình rồi.
Hai người thoáng có chút nghi hoặc, hình như vừa rồi không phát hiện có ai đi qua mà nhỉ?
“Cút, đừng có mù, đây không phải là nơi mày có thể đến.” Một tên vạm vỡ mặc áo ba lỗ đen to lớn chửi bới.
Còn Lạc Tú cố nhìn vào bên trong, ngay lập tức nhìn thấy mấy cô gái Thi Thi đang giãy giụa.
Đây không phải là học sinh trong lớp của anh sao?
Một ngọn lửa giận không tên tức khắc dâng lên.
Chẳng mấy khi Lạc Tú nổi giận, nhưng một khi đã tức giận thì rất khó giải quyết.
Phủi tay một cái, trực tiếp đánh bay một tên vệ sĩ.
Với sức mạnh của Lạc Tú vừa rồi, tên vệ sĩ đó không chết cũng tàn tật.
Sau đó tên vệ sĩ thứ hai thậm chí còn không nhìn rõ, chỉ cảm giác trên bụng mình như bị một con voi giẫm lên vậy.
Dưới cơn đau dữ dội, gã ta cũng bay ra ngoài, trực tiếp rơi từ lầu hai xuống sàn nhảy của lầu một.
Nhất thời tiếng thét chói tai vang lên.
Đó là một cánh cửa kim loại, nhưng lúc này toàn bộ khung cửa đều bị nứt ra, Lạc Tú đã đá ra một cách thô bạo!
Cánh cửa loảng xoảng kêu một tiếng rồi rơi xuống đất.
Bên trong, Hàn Phong ngã xuống đất, áo lót của Thi Thi bị xé làm đôi, lộ ra một nửa da thịt trắng nõn.
Còn những nữ sinh khác cũng không khá hơn là bao, quần áo của họ đã bị xé toạc.
Nếu Lạc Tú đến chậm một bước, mấy nữ sinh này e là đã thật sự chịu khổ rồi.
Động tĩnh này đương nhiên khiến Đao Ba và người đàn ông trong phòng dừng lại, sau đó nghi hoặc xoay người nhìn về phía Lạc Tú.
Đao Ba đang muốn hỏi thì Thi Thi lại giành mở miệng trước.
“Thầy Lạc, thầy Lạc cứu chúng em với!” Cả người Thi Thi run lên, trên nửa khuôn mặt còn có dấu vết từng bị tát, nước mắt chảy ròng ròng.
Ba nữ sinh còn lại cũng khóc trôi hết lớp trang điểm, cuộn mình vào nhau mà run bần bật.
"Thầy?"
"Hừ, lại gọi thầy của mình tới hả?"
"Ha ha, mẹ nó mày muốn chết hả? Dám làm phiền việc tốt của ông đây!" Đao Ba hung tợn nói với Lạc Tú.
Đối với Lạc Tú mà nói, có một số điều là điểm mấu chốt.
Một khi chạm đến điểm mấu chốt này, hậu quả có thể xảy ra là vô cùng nghiêm trọng.
"Một lũ cầm thú!"
"Ha ha, mẹ nó, mày lớn gan thật đấy.
Một ông thầy mà lại dám tới mắng tao ư?"
Đao Ba mỉm cười, sau đó vỗ tay, nhất thời ngoài cửa vang lên một tràng tiếng bước chân.
Hơn ba mươi người cầm theo đồ đạc nhanh chóng vây quanh nơi này, thậm chí còn có hơn hai mươi người ở dưới lầu.
Nhìn thấy nhiều người như vậy, Hàn Phong và đám người Thi Thi tức thì bàng hoàng.
Vốn dĩ Lạc Tú là cọng rơm cứu mạng của họ, nhưng bây giờ, phải chết chung với Lạc Tú rồi.
"Ha ha, thật sự là một thầy giáo tốt, nhưng thật đáng tiếc, hôm nay mày gặp phải tao.
Ông đây muốn xem thử, nếu hôm nay tao chơi học trò trước mặt giáo viên, mày có thể cảm thấy rất thú vị hay không?"
Nghe được những lời này, Hàn Phong sửng sốt, Thi Thi cùng ba cô gái kia càng thêm ngây đờ.
Nói cách khác, nhóm người Thi Thi đang tuyệt vọng, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Đúng vậy, họ đã quên rồi, mặc dù thầy giáo của họ là một người có thủ đoạn lợi hại, nhưng dù sao thì cũng chỉ là một người bình thường, sao có thể là đối thủ của nhiều người như vậy được chứ?
Đối phương là đại ca ở đây, có nhiều người như vậy, thầy giáo của bọn họ đến cũng vô dụng, nói không chừng còn phải liên lụy đến Lạc Tú.
“Lên!” Đao Ba cười khẩy một tiếng.
Người giành ra tay trước là người trong phòng.
Một tên mập ném cái gạt tàn vào người Lạc Tú.
Đầu Lạc Tú hơi nghiêng, sau đó bước dài một bước, trực tiếp túm lấy tên mập kia mà ném vào một tên khác đang xông lên.
Tiếp theo, anh lại đập tên mập hướng về phía cửa.
Người ở cửa bị đập ngã cả một đám lớn.
Sau đó Lạc Tú lại đá mạnh một cước qua, một đám người ở cửa lại ngã xuống một khoảng lớn.
"Dừng lại!"
Đao Ba đột nhiên hét lên.
Sau đó, một khẩu súng lục không biết từ khi nào đã chĩa vào Lạc Tú.
“Mẹ nó, không ngờ mày lại còn rất biết đánh nhau?” Đao Ba mỉm cười, sau đó nhìn Lạc Tú.
“Đánh đi, tao xem mày có thể đánh thắng được đạn hay không?” Đao Ba cười khẩy, chĩa súng vào ngực Lạc Tú.
Vốn dĩ nhìn thấy Lạc Tú cùng lúc quét sạch cả tá người, đám người Thi Thi và Hàn Phong còn có một tia hy vọng trong lòng.
Nhưng sau khi thấy Đao Ba rút súng, họ lại thực sự tuyệt vọng.
“Đến đây đi, có gan thì mày tới đây, mẹ mày.” Đao Ba hung tợn rống lên một câu, sau đó cười khẩy nói.
Nhưng Lạc Tú dường như không quan tâm chút nào, thực sự đi về phía Đao Ba từng bước một.
“Mày đúng là to gan, mày cho rằng ông đây không dám bắn sao?” Trong mắt Đao Ba bỗng lộ ra vẻ hung ác.
Lạc Tú tiến lên một bước.
"Bằng!"
"Aaa."
"Đừng!"
Tiếng thét chói tai là do mấy cô gái Thi Thi phát ra, câu "đừng" là do Hàn Phong kêu lên theo bản năng.
Trên mặt Đao Ba nở một nụ cười hung ác, tiếp theo sau đó lại là ba tiếng súng vang "bằng, bằng, bằng".
Bốn viên đạn, nhưng Lạc Tú không gục ngã.
Sau đó, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Lạc Tú lại bước về phía trước.
Đao Ba hoảng loạn, hoàn toàn hoảng loạn.
Những người khác cũng hoảng sợ, đã trúng đạn mà lại chẳng bị gì?
Lạc Tú nhìn vào ngực mình, viên đạn thật sự không làm anh bị thương.
“Anh làm rách quần áo của tôi rồi.” Lạc Tú rất khó chịu.
“Thầy?” Hàn Phong hoàn toàn khiếp đảm.
Mấy cô gái Thi Thi cũng há hốc mồm, bị cảnh tượng này làm cho choáng váng.
Ngay lập tức, Lạc Tú đưa tay ra, sau đó nắm lấy cổ Đao Ba, nhấc Đao Ba lên.
Ngay khi Lạc Tú dự định bóp nát cổ Đao Ba, đột nhiên dưới lầu vang lên rất nhiều tranh cãi ầm ĩ, sau đó hoàn toàn yên tĩnh.
"Chuyện gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Quảng Khôn đến, đi theo phía sau Quảng Khôn còn có hơn một trăm người.
“Khà khà, đại ca của tao đến rồi, mày có gan thì bóp chết tao đi.” Đao Ba bất chấp tất cả rồi.
“Đại ca tao sẽ khiến cho mày phải chôn cùng tao.” Đao Ba cười khẩy nói.
“Quảng Khôn?” Lạc Tú cười gằn.
“Quảng Khôn, nhảy lên đây cho tôi!” Lạc Tú gọi.
Quảng Khôn suýt chút nữa đã bị những lời này dọa hết hồn,
Giọng nói của Lạc Tú mà anh ta có thể nghe không hiểu ư?
Anh ta gần như là ù té chạy lên.
Sau đó nhìn thấy Đao Ba bị Lạc Tú xách trên tay, Quảng Khôn thiếu chút nữa ngất xỉu.
"Đại ca, cứu, cứu, cứu em."
Quảng Khôn nghe thấy những lời này thì suýt chút nữa đã chẳng thể đứng vững, trực tiếp mắng Đao Ba.
"Cứu con mẹ mày.
Mẹ nó, mày sắp hại chết ông rồi."
“Lạc gia, tôi xin lỗi!” Quảng Khôn nhanh chóng cúi đầu khom lưng chịu chín mươi độ.
Lạc gia?.