"Ha ha, hay lắm, khẩu khí thật lớn, tâm tính đủ cuồng vọng!" Hư Kinh Thiên giận quá hóa cười, hiển nhiên là bị Lạc Tú chọc tức.
"Lão phu đã sớm ngứa mắt cậu, hôm nay sẽ cho cậu một bài học khắc cốt ghi tâm!" Hư Kinh Thiên lạnh giọng nói, trong hai mắt lóe lên ánh sáng lạnh, tư thế cố tình gây sự.
"Những thủ đoạn này của cậu, đứng trước mặt người tu pháp chân chính như chúng ta, hoàn toàn không đáng nhắc tới!" Hư Kinh Thiên vừa dứt lời, nhất thời sóng biển xông thẳng lên trời, trực tiếp hình thành một mặt nước cực lớn.
Giống như nước biển đều bị đẩy lên đỉnh đầu.
Mọi người nhất thời sợ muốn tè ra quần, ngay cả Nữ Thần Tử Vong thấy cũng không khỏi nhướng mày.
Cả bầu trời đều bị nước biển bao trùm, Hư Kinh Thiên lơ lửng trên không, kiêu ngạo kinh người.
Một màn này quá dọa người, thủ đoạn vừa rồi của Chu Càn Khôn ở trước mặt thần uy lúc này của Hư Kinh Thiên quả thực chỉ là trò con nít.
"Dám hô to gọi nhỏ với Côn Lôn Kiếm Cung, hôm nay tôi sẽ khiến cậu phải đền tội tại đây!" Hai ngón tay trái của Hư Kinh Thiên mang theo Thất Tinh Long Uyên quét qua thân kiếm.
Nhất thời Thất Tinh Long Uyên phát xuất một tiếng rồng ngâm rung động khiến rất nhiều người lạnh run.
Mà trong thân kiếm bộc phát ra một luồng năng lượng vĩ đại, khí thế bàng bạc, bóng dáng một con cự long dần hiện lên.
Đồng thời, mặt nước phía sau Hư Kinh Thiên cũng dần phân tán hình thành những thanh kiếm nước
Chi chít, đầy trời đều là lưỡi kiếm sắc bén.
"Nếu như hiện tại cậu quỳ xuống trước mặt tôi, dập đầu nhận sai, tôi còn có thể tha cho cậu một mạng!" Hư Kinh Thiên giống như hạ tối hậu thư cho Lạc Tú.
Phi Long đã sợ đến nỗi trợn trừng mắt, há hốc mồm rồi.
Có điều Lạc Tú lại nhìn Hư Kinh Thiên, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường, cất giọng mỉa mai.
"Cơ hội cuối cùng của ông đã mất!" Lạc Tú bình tĩnh mở miệng.
Bởi vì anh đã quyết định, hôm nay phải giết Hư Kinh Thiên!
"Muốn chết à!" Hư Kinh Thiên Nhất gầm lên, chỉ là một phàm nhân thôi, lại dám dõng dạc hô to gọi nhỏ với người tu pháp bọn họ?
"Giết!" Hư Kinh Thiên vừa dứt lời.
Chi chít lợi kiếm đằng sau lao thẳng về phía Lạc Tú.
Tốc độ còn nhanh hơn cả đạn, thậm chí mang theo tiếng xé gió.
Chi chít lưỡi kiếm đánh úp, phảng phất như muốn xuyên thủng đất đai.
"Chỉ là một tên võ phu thôi, để tôi xem cậu làm sao ngăn cản pháp thuật của người tu pháp bọn tôi!" Hư Kinh Thiên cuồng ngạo cười một tiếng.
Võ phu có lợi hại đến đâu xét cho cùng cũng chỉ là một gã võ phu.
Làm sao có thể là đối thủ của người tu pháp bọn họ?
Nhưng ngay sau đó, Lạc Tú nhếch môi cười khẩy nhìn làn mưa kiếm chi chít kia, chân trái nhanh chóng lùi ra sau một bước, sau đó đánh ra một quyền.
Ầm!
Biển lực lượng giống như Trường Giang và Hoàng Hà trút xuống, lại tựa như núi cao đổ đầu, luồng sức mạnh bàng bạc giống như có thể hủy diệt đất trời.
Làn mưa kiếm dày đặc trong nháy mắt bị nguồn sức mạnh này đánh bật lại.
Hư Kinh Thiên vốn còn nắm chắc, cho rằng một kích là có thể đánh chết Lạc Tú.
Cho nên sau khi dùng chiêu này ông ta cũng không lưu ý thêm làm gì.
Kết quả Lạc Tú chỉ dùng một quyền khiến cho sắc mặt Hư Kinh Thiên tái mét, chờ đến lúc ông ta phản ứng kịp, nguồn sức mạnh vô tận kia đã trực tiếp đánh vào trên thân ông ta.
Nhất thời ông ta bị đánh bay ra ngoài.
Mà một quyền này của Lạc Tú không chỉ đánh lùi cơn mưa kiếm kia, thậm chí còn chọc mặt biển thành rất nhiều lỗ hổng, trở thành một cái rãnh biển vĩ đại.
"Đáng chết!" Một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Bóng dáng Hư Kinh Thiên trực tiếp lao vút tới, giờ phút này ông ta chật vật không chịu nổi, tóc dài tán loạn, khóe miệng còn rỉ máu tươi.
Hiển nhiên vừa rồi bởi vì tự đại không đề phòng nên bị một quyền của Lạc Tú đánh trúng dẫn đến bị thương.
Thất Tinh Long Uyên Kiếm trong không trung có một chuỗi lửa đỏ như máu, hiển nhiên Hư Kinh Thiên muốn một kích diệt gọn Lạc Tú!
Dù sao một quyền vừa rồi của Lạc Tú cũng đã đả thương ông ta dưới tình huống không đề phòng, khiến một người tu pháp tự cho mình là cao siêu mất sạch thể diện, có chút không chịu được.
Hơn nữa không chỉ có vậy, xung quanh Hư Kinh Thiên còn hiện ra rất nhiều bóng người.
Những cái bóng này không phải là giả, mà là thật, đây là Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm trận của Côn Lôn Kiếm Cung.
Để có thể đánh chết Lạc Tú trong chớp mắt, Hư Kinh Thiên nổi giận đùng đùng ngay đến pháp thuật này cũng lấy ra dùng rồi.
"Để tôi xem cậu sẽ chết như thế nào? Chỉ là một gã võ phu mà thôi, nhìn xem cậu làm sao phá được pháp thuật này của tôi.
" Trường kiếm của Hư Kinh Thiên đã tới gần rồi.
Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm Trận hình thành, bốn phía sáng lên từng luồng sáng, giống như có thể dẫn dắt sức mạnh của Bắc Đẩu Thất Tinh đến vậy, uy lực quả thực có thể dời non lấp biển.
Chỉ có điều Lạc Tú vẫn cười khinh khỉnh nhìn Hư Kinh Thiên.
Cho dù thân đang ở trong Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm Trận, không khí xung quanh giống như bốc cháy.
Nhưng Lạc Tú lại bỗng mở miệng nói.
"Ai nói cho ông biết tôi là một kẻ võ phu?" Lạc Tú vừa nói xong những lời này.
Sắc mặt Hư Kinh Thiên đột nhiên thay đổi, bởi vì ông ta giật mình phát hiện, không thấy Lạc Tú đâu nữa, hoặc nói không phải là ông ta không thấy Lạc Tú.
Mà là ông ta bị chuyển vào bên trong Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm trận, còn Lạc Tú thì đã ở bên ngoài rồi.
Nhất thời vô số cái bóng của chính ông ta tập kích ông ta, Hư Kinh Thiên gầm thét liên tục trong kiếm trận.
Một chiêu này chính là một kích trí mạng, cho dù là chính ông ta cũng khó có thể ngăn cản.
Mấu chốt nhất chính là ông ta đã quá khinh địch.
Ông ta không nghĩ tới Lạc Tú lại là một tu pháp giả, cho nên không hề đề phòng, sau đó người ta chỉ dùng pháp thuật Di Hình Hoán Vị đơn giản là có thể trực tiếp ném ông ta vào Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm trận này.
Kiếm trận tản đi, Hư Kinh Thiên không thể nói là chật vật nữa.
Mà là vô cùng thê thảm rồi.
Bởi vì toàn thân ông ta đều chảy máu, chỗ nào cũng có vết thương, càng khiến ông ta hận chính là, chật vật này do chính ông ta đâm mình.
Lạc Tú trái lại rất có hứng thú, mỉa mai nhìn Hư Kinh Thiên.
Mọi người xung quanh đã hoàn toàn mờ mịt.
Bọn họ không rõ rốt cuộc tại sao lại như vậy, bọn họ chỉ thấy Hư Kinh Thiên tự mình xông vào Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm trận, sau đó tự mình đánh nhau với phân thân của mình.
Cuối cùng bị thương.
Mà Lạc Tú không biết từ khi nào đã xuất hiện ở nơi xa, khoanh tay quan sát, dáng vẻ xem náo nhiệt.
"Nhãi ranh, cậu dám trêu đùa với tôi!" Hư Kinh Thiên tức nổ phổi.
Bởi vì nếu đây là đấu pháp, cực hiển nhiên, ông ta đang bị Lạc Tú đùa bỡn.
Ông ta cũng coi như một bậc thầy, làm một tu pháp giả, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, làm sao có thể bị trò ảo thuật đơn giản như vậy đùa giỡn?
Nhưng hiện giờ, ông ta quả thật đã bị người ta đùa bỡn.
Tương đương với một vị giáo sư đại học, ngay một vấn đề nho nhỏ cũng để sai.
Ông ta há có thể không giận được sao?
"Tôi muốn khiến cậu chết không được tử tế!" Hư Kinh Thiên phẫn nộ gào lên giống như đã mất lý trí, bầu trời bỗng nhiên nổ vang một đạo sấm sét.
Ánh sáng lóa mắt lóe lên, bầu trời như nứt ra một khe lớn.
Tất cả mọi người giật mình nhìn một màn này, thật đúng là thần tiên đánh nhau có khác.
Trong thời đại tôn trọng khoa học, nếu không tận mắt nhìn thấy, ai dám tin tưởng một màn trước mắt là thật?
Một chuôi kiếm Thanh Đồng cổ xưa hiện lên, to lớn ngang một tòa nhà, từ hoa văn đến phong cách đều mang hơi thở cổ xưa, khiến người ta thấy mà khiếp đảm.
"Đi chết đi!".