Phách Không Chưởng, công phu đáng tự hào nhất của Phong Thiên Lôi.
Phách Không Chưởng này đã được tới Đại Thành rồi, uy lực vô cùng to lớn, có thể chẻ đứt con sông, có thể bổ nứt mặt đất.
Uy lực của đòn này giống như một viên đạn đại bác vậy.
Quá kinh hoàng.
Rất nhiều người khô họng, không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Đây là tông sư sao?
Đây là Phách Không Chưởng ư?
Vẻ mặt hoảng sợ trên gương mặt của Trần Bá Kiêu và chưởng môn Hình Ý Môn nồng đậm đến cực hạn.
Đám người Sở Vân Hào, thậm chí cả bọn Hạ Hân Hân đều lộ ra vẻ mặt hết sức kinh hãi.
Đây, đây vẫn còn là con người sao?
Cái gọi là cao thủ võ lâm vậy mà lại có thể có uy lực mạnh mẽ như vậy?
Điều này đã vượt quá mọi nhận thức rồi.
Trên khán đài bất ngờ vang lên một tràng pháo tay rợp trời.
Đây đã có thể nói là thần nhân rồi.
Phong Thiên Lôi đứng chắp tay sau lưng đầy kiêu hãnh.
Không còn chú ý đến sống chết của Lạc Tú nữa.
Đùa à, mặt đất cũng bị bổ đôi rồi, Lạc Tú còn có thể sống sót mới là lạ ấy.
“Ông nội, thầy?” Diệp Song Song đột nhiên lo lắng nhìn về phía Diệp Kính Bình.
Giờ phút này Diệp Kính Bình cũng ngây ngẩn cả người, không biết nên trả lời Diệp Song Song như thế nào.
Mà Phong Thiên Lôi cũng phớt lờ kết quả.
Một chiêu Phách Không Chưởng này là thần công đáng tự hào nhất của ông ta, ở khoảng cách gần như vậy, chưa nói đến việc Lạc Tú không trốn, cho dù có trốn cũng không nhất định có thể sống sót.
Một chiêu này, ngay cả Lâm Hóa Long cũng không dám đỡ.
Lạc Tú vậy mà lại đứng yên tại chỗ không né tránh, giờ phút này sợ rằng đã bị đánh tan thành mảnh vụn.
Phong Thiên Lôi quay người lại, một tia giễu cợt lướt qua khóe miệng.
Thiếu niên tông sư thì như thế nào?
Không phải vẫn chết ở trong tay của mình à.
Nhưng ngay tại giờ khắc này, một giọng nói mỉa mai vang lên từ bên trong khe rãnh thật sâu kia.
"Đây là cái mà ông gọi là chiêu thức mạnh nhất à?"
Những lời này khiến bước chân sắp rời đi của Phong Thiên Lôi đột ngột dừng lại, trên mặt ông ta nhất thời lộ ra vẻ khó tin, sau đó quay đầu lại.
Ở chỗ tầm mắt có thể nhìn thấy, chỉ thấy một người trẻ tuổi chậm rãi đi lên từ trong khe rãnh thật sâu.
Khuôn mặt của người thanh niên trắng ngần, không hề hấn gì, ngay cả quần áo cũng không bị hư hại.
Không nhiễm một hại bụi nhỏ, như thể đang đi đạp thanh vậy, không một chút bụi bặm.
“Sao có thể như thế được?” Không nói đến Phong Thiên Lôi, ngay cả những người trên khán đài lúc này cũng hoàn toàn sững sờ.
Lạc Tú vẫn còn sống?
Này, này, dưới một chiêu thức uy lực cực lớn như vậy, vậy mà Lạc Tú vẫn còn sống.
Phong Thiên Lôi giống như gặp phải quỷ, trên gương mặt của ông ta cuối cùng lộ ra vẻ hoảng sợ lần đầu tiên.
"Không thể nào?"
"Điều này là hoàn toàn không thể.
Con sông còn có thể bị tôi chặt đứt, cậu không thể nào còn sống."
“Không có gì là không thể.” Lạc Tú châm chọc nói.
“Thật là chẳng thú vị gì, quá nhàm chán rồi.
Cái gọi là chiêu thức mạnh nhất của ông đã làm tôi thất vọng quá rồi.” Lạc Tú lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.
"Thôi bỏ đi, không chơi nữa."
“Chơi?” Phong Thiên Lôi dường như đã chịu nỗi sỉ nhục rất lớn vậy, đột nhiên nổi cơn thịnh nộ.
“Cậu đánh với tôi lâu như vậy, nhưng trong mắt cậu thật ra là đang chơi ư?” Phong Thiên Lôi rống lên, toàn bộ mọi người trên khán đài đều có thể nghe thấy.
"Nếu không thì sao?"
“Ông cho là gì?” Lạc Tú khinh thường cười.
“Từ khi bắt đầu đến bây giờ, ông có từng thấy tôi chủ động công kích ông không?” Lạc Tú nhún vai, quả thực Lạc Tú từ đầu tới giờ chưa bao giờ chủ động công kích.
“Cậu quá kiêu ngạo rồi!” Phong Thiên Lôi tức giận đến mức sắp bùng nổ.
Từ đầu đến giờ ông ta dùng hết sức để chiến đấu với đối thủ, thậm chí còn dùng cả tuyệt chiêu của bản thân, nhưng trong mắt người khác, đó chỉ là chơi đùa.
“Ông đừng nói với tôi, ông đang rất nghiêm túc, ông đã cố gắng hết sức rồi nhé.” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
"Nếu đúng thật là như vậy, vậy thật sự khiến tôi quá thất vọng.
Tôi chỉ muốn xem công phu của thế tục này rốt cuộc mạnh đến mức nào."
"Nếu đòn vừa rồi thực sự là đòn mạnh nhất của ông, thì ông thực sự không có tư cách để tôi nghiêm túc."
"Ông cũng thấy rồi đó, chiêu thức của ông còn chẳng làm tổn hại đến quần áo của tôi.
Nói cách khác, chiêu thức vừa rồi của ông ngay cả cương khí hộ thể của tôi cũng còn chưa đánh vỡ." Lạc Tú lắc đầu.
"Không thể nào, điều đó là không thể nào! Cậu chỉ là giả bộ, cậu nhất định đã bị nội thương rất nặng, hiện tại chỉ giả bộ rất thản nhiên, sau đó dọa tôi sợ, tôi sẽ không bị lừa đâu." Phong Thiên Lôi gầm gừ.
Đường đường là tông sư một thế hệ, tràn đầy tự tin, cố gắng hết sức lực, vậy mà thậm chí còn không làm mảy may gì dù chỉ là quần áo của người khác.
Không có gì mỉa mai và đả kích hơn thế này.
Lạc Tú lắc đầu.
"Tôi nói, vừa rồi thực sự tôi chỉ đang chơi đùa.
Nếu đả kích ông rồi, thì tôi xin lỗi."
"Bởi vì bây giờ, đến phiên tôi ra tay."
“Chơi lâu rồi, ông còn chẳng khơi dậy nổi hứng thú của tôi, vậy thì đã đến lúc kết thúc trò hề này rồi.” Lạc Tú hoạt động gân cốt một chút.
Một trận quyết chiến mà Phong Thiên Lôi đã bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, dùng hết toàn lực mà nghiêm túc đối đãi.
Nhưng trong mắt Lạc Tú, đó chỉ là một trò hề mà thôi.
“Cậu còn mạnh miệng.
Tôi nói rồi, cậu không dọa được tôi đâu.” Phong Thiên Lôi nghiến răng nghiến lợi.
“Haiz, nói thật, tôi vẫn là câu nói đó, tôi thật sự không để ông vào mắt.” Lạc Tú cười khinh miệt.
“Bởi vì, tôi sẽ giết ông!” Lạc Tú chuyển động.
"Như!"
"Con!"
"Chó!"
Tốc độ quá nhanh, giống như sao băng xuyên qua bầu trời để lại một tia chớp.
Trong ánh mắt kinh hoàng của Phong Thiên Lôi, Lạc Tú đã ở trước mặt ông ta.
Lập tức giáng một cú tát qua.
"Bùm."
Mặt đất lại rung chuyển!
Hố sâu lại hiện ra, chờ khói bụi tan đi, trong hố sâu chỉ có máu thịt lóng lánh và xương trắng vỡ tan.
Tông sư một thế hệ, Phong Thiên Lôi!
Trực tiếp bị Lạc Tú tát một phát vỡ vụn.
Lạc Tú đứng trong sân bóng.
Giờ phút này, tất cả ông lớn, người đứng đầu nhà hào phú đều toát mồ hôi lạnh.
Không ai dám nói gì, tất cả mọi người đều mang sắc mặt tái nhợt nhìn người đàn ông trong sân bóng.
Một người đàn ông như ma thần.
Hạ Hân Hân sợ tới mức lạnh run lẩy bẩy.
Hạ Thu Diễm ở một bên đang nắm chặt tay Hạ Hân Hân run rẩy.
Đám người Sở Vân Hào đều tái mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.
Ngay cả những ông lớn ở Thông Châu, những người đã từng chứng kiến thủ đoạn của Lạc Tú trước đây, giờ phút này đều cảm thấy sợ hãi.
"Má nó, Lạc gia thực sự, thực sự..." Hồng Bưu lắp bắp một lúc lâu cũng chẳng biết hình dung như thế nào.
Người đó là Phong Thiên Lôi đấy!
Nếu những người được gọi là người tu đạo không tham gia, ngoài Lâm Hóa Long, khắp Hoa Đông còn có ai là đối thủ của ông ta nữa?
Nhưng bây giờ cứ như vậy bị người ta đánh một phát chết tươi.
Hơn nữa ngay cả thi cốt cũng không để lại.
Điều này quá kinh khủng rồi.
Cảnh tượng này được dự báo sẽ trở thành cơn ác mộng đối với nhiều người trong tương lai.
Quá dã man, quá tàn bạo.
Sau ba phút im lặng, không ai dám hé răng nửa lời.
Vả lại trận chiến này ắt sẽ gây ra những làn sóng dữ dội trong toàn bộ khu vực Hoa Đông.
Một thế hệ tông sư Phong Thiên Lôi đã chết như thế này, cả Hoa Đông e là sẽ náo động, và tên tuổi của Lạc tông sư sẽ gây chấn động toàn bộ Hoa Đông.
Vẫn không ai dám lên tiếng.
Nhưng Lạc Tú lại nâng cánh tay lên.
Sau đó chỉ vào Trần Bá Kiêu ở phía bên kia của khán đài.
"Ha ha, đại sư gì kia, không phải ông nói muốn dạy dỗ tôi sao?"
“Còn chờ gì nữa?”
“Xuống đi!” Lạc Tú nói..