Hạ Hân Hân cuối cùng cũng đồng ý.
Sau đó cô ta tìm đến nơi mà Lạc Tú ở.
Nhưng bị chặn lại ngoài cửa.
“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ tới đây để xin lỗi mà thôi.” Hạ Hân Hân nhìn Giang Đồng Nhiên chặn cô ta ngoài cửa.
“Cậu ấy không có ở đây.” Giang Đồng Nhiên đã nói nhiều lần nhưng Hạ Hân Hân không tin.
"Tôi biết anh ta đang ở bên trong, nếu anh ta thực sự không muốn gặp tôi, vậy xin hãy giúp tôi chuyển lời xin lỗi cho anh ta." Hạ Hân Hân mở miệng nói, nhưng Giang Đồng Nhiên không cảm thấy chút thành ý nào từ lời của cô ta.
"Có lẽ trước đó tôi đã làm sai, nhưng anh ta cũng đã đắc tội với Trương đại sư, tôi có ý tốt nhắc nhở một câu, anh ta đừng nên ở lại Hải Đông nữa, người như Trương đại sư không phải là người mà người bình thường có thể động tới đâu." Hạ Hân Hân nhắc nhở.
Nhưng Giang Đồng Nhiên nghe thấy lời này lại cau mày.
“Cô Hạ, tôi cũng muốn khuyên cô một câu, đừng bao giờ dùng thái độ tự cao để đối xử với người khác, bởi vì người mà cô coi thường rất có thể là người mà cô không thể động tới!” Giang Đồng Nhiên cảm thấy rất không vui vì câu nói của Hạ Hân Hân.
"Ồ? Thật sao? Vậy tôi mỏi mắt mong chờ!" Hạ Hân Hân kiêu ngạo mở miệng nói.
Nếu Lạc Tú vẫn dám ở lại Hải Đông, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Bởi vì Trương đại sư thật sự rất mạnh, hơn nữa tông sư Phong Thiên Lôi cũng sắp ra tay, sợ là cả Hải Đông này sẽ xảy ra một thay đổi lớn.
Cho dù Lạc Tú có chút năng lực hay thủ đoạn gì thì cũng không thể ngăn nổi chuyện này.
Cho dù là Phong Thiên Lôi hay Trương đại sư thì cũng không phải người mà Lạc Tú có thể địch nổi.
Lại càng không nói tới việc hai bọn họ liên thủ với nhau.
Ngày đó Lạc Tú tuyên bố sẽ bảo vệ nhà họ Giang, còn ăn nói ngông cuồng đắc tội tới Trương đại sư, sau này không cần nói cũng biết Lạc Tú sẽ vô cùng thảm bại.
Hạ Hân Hân rời khỏi, trước khi đi cô ta còn lắc đầu, nghĩ lần này Lạc Tú sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình, nếu cô ta đã có lòng tốt nhắc nhở mà đối phương vẫn còn kiêu ngạo thì cô ta cũng không thể làm gì hơn.
Phong Thiên Lôi và Trương đại sư liên thủ, không nói đến Hải Đông, do dù cả khu Hoa Đông này cũng không có ai địch lại hai người họ!
Mà Lạc Tú lúc này không biết những chuyện này, anh vẫn còn đang bế quan.
Một số pháp thuật và công pháp trong Thái Hoàng Kinh anh vẫn chưa vận dụng được.
Thái Hoàng Kinh là một loại công pháp khá kỳ quái, nhưng có thể nói là công pháp mạnh nhất thời nay!
Nó kỳ lạ ở chỗ là nó sẽ phong ấn thực lực và tu vi của người luyện, cứ luyện thêm được một tầng thì sẽ bị phong ấn thêm một phần tu vi.
Chỉ vào thời khắc quan trọng mới có thể sử dụng toàn bộ sức mạnh.
Nhưng chuyện này không ngăn cản được Lạc Tú hấp thụ linh khí để nuôi dưỡng cơ thể và cải thiện sức mạnh.
Sau nhập đạo chính là thức tỉnh, thức tỉnh có chín tầng, mà hiện tại Lạc Tú đang ở tầng một của thức tỉnh, điều quan trọng là do nền móng vững chắc nên trên thực tế, Lạc Tú sở hữu sức mạnh của thức tỉnh tầng hai.
Lúc này Lạc Tú đang ngồi trên bàn đá, từng lớp linh khí được tạo ra bởi tụ linh trận bị Lạc Tú hấp thụ vào.
Không bao lâu sau, cả người Lạc Tú sáng lên, giữa lỗ mũi có hai làn khói hình con rồng bay lên lượn lờ quanh anh.
Anh đang ở chỗ quan trọng nhất để lên thức tỉnh tầng hai, quá trình này vô cùng khó khăn.
Hai mươi mấy ngày sau, Lạc Tú vẫn đang bế quan.
Nhưng mấy ngày này Hải Đông lại trải qua những thay đổi chấn động.
Tại lối ra của một con đường cao tốc Hải Đông, một tấm thảm đỏ dài khoảng năm dặm phủ kín con đường.
Ở đây có vô số xe xịn đậu thẳng thành một hàng, mười thế lực lớn trừ nhà họ Vương ra thì đều tập trung ở đây.
Tất cả bọn họ đều đang ở hai bên thảm đỏ chờ đợi, cái nắng như thiêu như đốt, nhiều người đã mồ hôi nhễ nhại.
Những người này đều là người có địa vị ở Hải Đông.
Đều là những người giàu có được nuông chiều từ bé.
Chưa bao giờ phải chịu đựng khổ sở như thế này.
Nhưng hiện tại bọn họ đều yên lặng đứng ở đó, không ai dám tỏ vẻ bất mãn.
Sau khi đứng suốt hai tiếng đồng hồ, xa xa nơi đầu thảm đỏ đã có một con hổ đi tới.
Trông con hổ này vô cùng mạnh mẽ và hung dữ.
Phía trên con hổ là một ông lão.
Phong Thiên Lôi tới rồi!
"Cung nghênh Lôi tông sư!"
Rất nhiều người của gia tộc lớn đã đích thân tới đón ông ta, Hạ Hân Hân cũng nằm trong số đó.
Cảnh tượng này quá mức kinh động, đặc biệt là cách Phong Thiên Lôi xuất hiện.
Trước đó có người không tin, trên đời này có ai có thể thuần phục hổ chứ?
Đó là vua của muôn loài, đương nhiên vô cùng hung dữ và rất có uy nghiêm của vua muôn loài.
Sao có thể ngoan ngoãn để loài người sai khiến chứ?
Nhưng cho đến khi tận mắt chứng kiến mới cảm thấy sợ hãi.
Điều này khiến không ít người càng thêm kính trọng Phong Thiên Lôi, Hạ Hân Hân lắc đầu, trong đầu nghĩ đến hình bóng của Lạc Tú.
Nếu tên ngông cuồng kia nhìn thấy cảnh này chắc chắn cũng sẽ bị họa cho sợ hãi đến phát ngốc.
Tên đó luôn tự cảm thấy mình là thần tiên, nhưng khi nhìn thấy Phong Thiên Lôi lúc này, Hạ Hân Hân cảm thấy đây mới là thần tiên thực sự!
Lạc Tú hoàn toàn không thể so sánh với Phong Thiên Lôi!
Nhà họ Sở và nhà họ Dương đều mừng thầm.
Nhà họ Giang, nhà họ Vương!
Cho dù bọn họ có tổng giáo quan huấn luyện của học viện quân sự Kinh Nam bảo vệ thì sao chứ?
Bây giờ Phong Thiên Lôi đã đích thân tới đây, cho dù Lâm Hóa Long vẫn còn ở Hải Đông thì cũng phải kính nể Phong Thiên Lôi vài phần.
Một giáo quan huấn luyện nho nhỏ ở học viện quân sự Kinh Nam thì là cái thá gì chứ?
“Sẽ có người giúp anh báo thù.” Dương Kim Vũ nhìn Dương Thiếu Thiên ngồi trên xe lăn nói.
Đêm hôm đó, khách sạn sang trọng nhất ở Hải Đông đều đã bị đặt hết, toàn bộ người ở Hải Đông đều đến xem sự kiện lớn này.
Trong hoa viên của một khách sạn, vị Trương đại sư bí ẩn cuối cùng cũng lộ diện.
Đến một con suối nhân tạo, Trương đại sư không đi đường vòng.
Mà ông ta trực tiếp bay lên, mà khi Trương đại sư làm như vậy, một cây cầu băng từ từ kéo dài ra theo bước chân ông ta, phải dài hơn năm thước.
Nhiều người kinh ngạc đến mức sắp rớt hàm.
“Haha, Trương đại ca, đã lâu không gặp!” Phong Thiên Lôi mặc dù kiêu ngạo nhưng cũng phải nể mặt Trương đại sư.
“Thiên Lôi lão đệ, thần công của ông đã luyện thành rồi sao?” Trương đại sư chậm rãi bước xuống từ cây cầu băng.
Những nhân vật lớn ở Hải Đông đều lặng im, cúi gằm mặt không dám nói một lời.
Bởi vì họ đều kính trọn vị Trương đại sư này!
“Haha, sao có thể so được với Trương đại ca chứ, nếu so với ông, tôi thật sự không dám nhắc tới.” Phong Thiên Lôi khiêm tốn nói.
“Trương đại ca, dù ông có xưng là người đứng đầu Hoa Hạ tôi cũng cảm thấy xứng đáng." Hai người bắt đầu khen ngợi nhau.
"Ôi, danh này tôi không kham nổi, trước đó tôi cũng nghĩ cho dù mình không đứng đầu thì cũng cách người đứng đầu không xa, nhưng hơn một tháng trước, tôi đi ra ngoài một chuyến, lúc đó tôi mới nhận ra thế giới rộng lớn như thế nào và còn bao nhiêu người giỏi hơn tôi!" Trương đại sư nhớ tới cái đêm hôm đó.
"Ồ? Trương đại ca đã gặp ai à?" Phong Thiên Lôi tò mò hỏi.
"Thiên Lôi lão đệ có lẽ cũng không biết, trước mặt anh ta, tôi và ông ngay cả tư cách ra tay cũng không có!"
“Ồ, trên đời này còn có người như vậy sao?” Phong Thiên Lôi cũng kinh hãi.
Ông ta biết rõ thực lực của Trương đại sư, tuy chưa nhập Đạo nhưng thực lực của ông ta cao hơn tông sư bình thường rất nhiều.
Ngay cả ông ta cũng không dám nói mình có thể đánh bại được Trương đại sư.
Nhưng ngay cả Trương đại sư lại nói mình còn không có tư cách ra tay với người kia thì người kia phải khủng khiếp đến mức nào?
“Nếu có một người như vậy, vậy Trương đại ca, ông nhất định phải giới thiệu cho tôi.” Phong Thiên Lôi cười, ông ta nghĩ Trương đại sư chỉ đang làm quá lên mà thôi.
Còn về danh xưng người đứng đầu Hoa Hạ,
Danh xưng này ngay cả Lâm Hóa Long cũng không dám nhận!
Hoa Hạ rộng lớn, ngọa hổ tàng long, trên đời còn có rất nhiều người mạnh.
Cho nên khi nghe nói Trương đại sư quen biết một người như vậy, Phong Thiên Lôi cũng có chút ý muốn nịnh bợ..