Quả nhiên, Hoa Uyển Ti nói đúng.
Lãng phí là thói quen của tu sĩ, thích mang tất cả của cải đi theo chỉ có cả đời sinh hoạt trong nghèo khó.
Hai gã tu sĩ kia giết con Giáp Lăng Ma thú xong, cắt đi đôi sừng đáng giá nhất và bộ da cứng rắn, lấy ám đan và linh thạch xong thì phần còn lại liền ném sang bên cạnh.
Bánh bao của Kim Phi Dao đã rơi vào miệng bọn họ cả, hiện tại đang tạm thời ngồi điều tức bên cạnh, bánh bao dùng để ăn lúc đang đánh ma thú thì khá tốt.
Nhìn bọn họ ngồi bên cạnh, Kim Phi Dao nhìn con Giáp Lăng ma thú vài lần, sau đó tươi cười hỏi: “Hai vị tiền bối, các ngươi không lấy con Giáp Lăng ma thú này sao?”
“Thừa lại đều không đáng giá tiền, bán đi rất khó lại còn chiếm chỗ, không cần.” hai người kia thuận miệng đáp.
“Ta có thể lấy về không?” Kim Phi Dao tha thiết chờ mong nhìn bọn họ.
“Ngươi muốn lấy thì lấy đi, tuy nhiên động tác phải nhanh một chút, chúng ta sẽ xuất phát ngay.” Vốn là thứ định vứt đi, hai người liền hào phóng cho nàng.
Kim Phi Dao được lời liền chạy tới chỗ Giáp Lăng ma thú nhanh như chớp. Nàng nhanh nhẹn cắt Giáp Lăng ma thú cao tới ba trượng thành mấy đoạn, nhét vào túi càn khôn.
“Ngươi chỉ cần lấy những thứ hữu dụng là được, chúng ta vẫn còn giết ma thú nữa, những thứ đầu thừa đuôi thẹo còn rất nhiều. Nếu bây giờ ngươi đã đựng đầy túi càn khôn thì sau sẽ không còn chỗ nữa.” hai người thấy một tu sĩ Luyện Hư kỳ vất vả kiếm ăn trên Độ Thiên giới còn tốt bụng nhắc nhở.
Kim Phi Dao ha ha cười, vỗ ngực nói: “Đa tạ tiền bối, ta cầm theo rất nhiều túi càn khôn, cam đoan đủ dùng.”
Đã nói đến vậy thì hai người không nói thêm gì nữa, điều tức xong liền cùng Kim Phi Dao đi tới cái khe tiếp theo.
Dọc đường đi, ba người gặp thú giết thú, gặp linh thảo hái linh thảo. Lúc trước đã bàn bạc kỹ cho nên đại đa số thời gian Kim Phi Dao đều đứng bên cạnh nhìn bọn họ hái linh thảo, sau đó chờ lúc bọn hắn không hái nữa thì đi hái những linh thảo mà bọn họ không để vào mắt, còn lúc bọn họ giết ma thú thì Kim Phi Dao chuyên tâm cung cấp bánh bao.
Bón bánh bao cũng cần có kỹ xảo, phải chính xác đưa vào miệng, lại không được làm ảnh hưởng việc bọn họ giết ma thú, đồng thời không để công kích lan đến gần. Kim Phi Dao làm việc này rất tốt, sử dụng Tan thuật, dùng đuôi cuốn lôi ô, vừa chống đỡ những công kích có khả năng đánh lên người vừa ném bánh bao vào miệng bọn họ. Đối với bánh bao do chính mình làm ra, không có bất luận kẻ nào có thể quen thuộc bằng nàng, khi nào thì nên ăn, khi nào thì không nên ăn đều nắm chắc trong lòng bàn tay.
Linh lực bổ sung không ngừng, hai gã tu sĩ liên tiếp ném pháp thuật vào người ma thú, một hơi đánh chết ma thú mà linh lực trên người vẫn còn lại một phần ba. Không giống như trước kia, đánh một ma thú còn phải phối hợp tốt, kế hoạch phải dùng pháp thuật gì mới được… Dè dặt cẩn trọng như vậy mà cũng phải ở lúc linh lực hết sạch mới giết chết được ma thú, có lúc còn phải áp dụng cả chiến thuật vừa đánh vừa chạy, kéo dài thời gian để khôi phục linh lực mới giết chết được ma thú. Hiện tại có thể sảng khoái ăn bánh bao, phóng pháp thuật làm cho bọn họ có loại cảm giác phi thường sảng khoái.
Như vậy mới gọi là đi săn chứ!
Bọn họ giết đến cao hứng, Kim Phi Dao tự nhiên càng cao hứng hơn, tuy linh thảo kiếm được ít nhưng đầu thừa đuôi thẹo của ma thú lại rất nhiều.
Thu thi thể ma thú vào túi càn khôn, chỉ cần đầy là nàng liền quay lưng ném túi càn khôn vào miệng. Hiện tại đã mở Bách Vị lâu, nàng không thể để người khác chú ý việc mình cất thịt trong bụng mang về, nếu không thì còn ai có thể đến Bách Vị lâu ăn bánh bao nữa!
Lần này ba người đi ra nửa tháng, giết được ba mươi hai ma thú, nếu không phải cuối cùng gặp phải một con Phong Ma hổ mà chỉ tu sĩ Đại Thừa kỳ mới giải quyết được thì bọn họ còn chưa muốn trở về. Thật vất vả thoát khỏi Phong Ma hổ truy kích, hai tu sĩ Hợp Thể kỳ lại bàn bạc, quyết định trở về trấn Tố Vị.
Kim Phi Dao cũng bán được mười ba tầng bánh bao, lời một nghìn ba trăm vạn khối linh thạch. Mỗi lần rạch da ma thú lấy linh thạch nàng đều âm thầm tính bên cạnh, riêng số linh thạch đã tới gần hai ngàn vạn khối, thanh toán tiền bánh bao xong thì bọn họ mỗi người còn có thể thu về mấy trăm vạn. Quan trọng hơn là linh thảo, ám đan và da xương của ma thú, cầm vào trấn cũng có thể bán được không ít linh thạch.
Cảm thán một cái, Kim Phi Dao cảm thấy nếu mình có thể sớm tiến giai đến Hợp Thể kỳ, tự đi ra liệp sát ma thú, bánh bao cơ hồ không mất tiền thì hoàn toàn là thuần kiếm nha. Trước khi tiến giai cũng chỉ có thể phục vụ cho mọi người, thành thành thật thật làm tiểu nhị đưa bánh bao thôi.
Hai gã tu sĩ không ngờ mang theo bánh bao lại có thu hoạch lớn như vậy. Kim Phi Dao cũng không ngờ mới nửa tháng mà nàng đã kiếm được hơn một ngàn vạn, xem ra trả nợ không phải là việc khó gì. Nếu có thể đưa bánh cho bọn họ tự mang đi ăn thì thực là càng bớt việc.
Ba người trở lại trấn Tố Vị, Kim Phi Dao đi tìm Hoa Uyển Ti để nói cho nàng biết về thu hoạch lần này, lại ngoài ý muốn phát hiện nàng đã tiến giai đến Luyện Hư kỳ mấy hôm trước. Đây đúng là việc vui mừng gấp bội so với việc Kim Phi Dao ra ngoài nửa tháng mang về hơn một ngàn vạn khối linh thạch.
Bách Vị lâu mở lại được nửa tháng, việc làm ăn cũng tốt, chán lắm thì ba ngày không có khách, ngày đông nhất là có bốn bàn trà. Mập Mạp không rảnh để làm những vật phẩm lớn, chỉ làm mấy bộ chén trà nho nhỏ, mỗi bộ bán hai mươi vạn khối linh thạch, bộ dáng rất được yêu thích, tu sĩ tới Bách Vị lâu cơ hồ ai cũng mua một bộ.
Hiện tại vừa mới bắt đầu, Kim Phi Dao cũng không gấp, sau này thanh danh về tay nghề Mập Mạp truyền ra ngoài thì tự nhiên sẽ có tu sĩ tới đặt hàng. Mục tiêu của nàng chính là những ngày Nguyệt Dương, có thể kiếm được một khoản lớn.
Theo số lượng người thuê Kim Phi Dao cung cấp bánh bao tăng lên, mọi người cũng phát hiện bánh bao là đồ rất tốt, hơn nữa phí tổn lại phi thường thấp, có thể dùng thay cho Bổ Linh đan, hương vị và ngoại hình căn bản không cần để ý, bánh bao đơn giản như vậy chỉ cần tốn chút thời gian là có thể làm ra.
Dù sao cái giá trăm vạn linh thạch một tầng bánh bao có hơi cao, may mà thể tích không lớn, ăn vào không mất sức. Người Thần tộc có không ít tu sĩ đê giai, ngày thường cũng phải ăn uống, sau khi tới Bách Vị lâu, trông thấy Kim Phi Dao mang bánh bao ra ngoài bán thì quay về liền bắt đầu nghiên cứu.
Thứ này không giống với những đồ ăn trước kia ở Bách Vị lâu, mỗi một món đều giống như luyện đan, phối phương và hỏa hậu phải nắm giữ, những đồ ăn này rời khỏi Bách Vị lâu thời gian dài sẽ mất đi hiệu lực, căn bản không có cách nào mang đi, bảo quản đồ ăn là một vấn đề lớn. Nhưng bánh bao thì khác, chỉ cần làm một cái chõ để hấp bánh bao như tiểu tu sĩ Luyện Hư kỳ kia là có thể mang ra ngoài. Dạ dày của bọn họ lại không lớn, hoàn toàn không cần phải làm cái lớn như vậy, chỉ cần hấp được bảy, tám cái, đủ để giết ma thú là được.
Thần tộc có hành động, những tu sĩ đã từng bị Kim Phi Dao lột tiền sao có thể không tự cân nhắc? Hoa Uyển Ti cũng phát hiện ra tình hình này, các nàng mới bán bánh bao được ba năm, các tu sĩ đã có ý kiến với việc bánh giá cao.
Đương nhiên, việc làm ăn của Bách Vị lâu thì vẫn tốt như trước, bánh bao ở đây làm từ các nguyên liệu xa xỉ, độ đa dạng tốt hơn bánh đưa ra ngoài nhiều.
Kim Phi Dao bế quan nửa năm, tiến giai Luyện Hư hậu kỳ, lúc xuất quan liền được nghe nói chuyện này. Người người đều học làm bánh bao, thậm chí có người còn định mang cơm nắm hoặc là làm thành bánh nướng.
Sau một lúc sửng sốt, Hoa Uyển Ti đưa ra biện pháp, nếu mọi người đều muốn tự luyện bánh bao thì chúng ta dứt khoát kiếm một món cuối cùng. Chúng ta dạy học đi, dạy mọi người cách làm bánh bao, sau đó thu học phí giá cao. Để hấp dẫn tu sĩ, chúng ta còn tặng cả chõ hai tầng nữa.
“Chõ?” Kim Phi Dao ngạc nhiên nhìn nàng. Nếu muốn dạy học không phải nên bắt đầu từ bây giờ sao? Nếu chờ cho bọn hắn làm ra được bánh nướng rồi thì còn ai đến học làm bánh bao nữa? Hiện tại mới đi luyện chõ không còn kịp nữa rồi.
Hoa Uyển Ti mỉm cười nói: “Ta thấy Thạch Sở cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, cứ bảo hắn đi luyện chế đám chõ hai tầng xinh đẹp đi. Tặng cái này cho tu sĩ là hợp lý, dù sao bọn họ cũng không ăn được nhiều.”
“Hắn không làm tạp nồi nữa? Lại có thời gian luyện chõ giúp ngươi, mà số lượng chắc chắn không phải ít.” Khóe miệng Kim Phi Dao giật giật, Hoa Uyển Ti làm chưởng quầy đúng là cá gặp nước, Thạch Sở thẳng tính luôn bị nàng lừa gạt đi làm việc. Không biết có nên cảm thán nữ nhân còn hũng mãnh hơn cả ma thú hay không!
“Tạp nồi đã nấu sẵn trong cái nồi to kia rồi, nếu có ai muốn ăn thì chỉ cần con rối múc vào nồi nhỏ là xong, lại đặt thêm chút hoa tươi rau củ, đậy vung lại là có một nồi canh bổ rồi, cho nên hắn đương nhiên rất nhàn rỗi.” Hoa Uyển Ti cười tủm tỉm nói.
Kim Phi Dao thật đồng tình cho các tu sĩ đến Bách Vị lâu uống trà, bọn họ tới đây, bỏ ra số tiền thật lớn lại chỉ có thể ăn đồ ăn do con rối làm.
“Ta đang muốn pha trà và làm rượu bán, chỉ đồ ăn thôi căn bản không bán được bao nhiêu tiền, rượu và trà lại có thể bảo quản để mang ra ngoài.” Việc dạy người khác làm bánh bao đã thương nghị xong, ngón tay trắng noãn của Hoa Uyển Ti gảy trên bàn tính bằng xương trắng như ngọc, nhíu đôi mày xinh đẹp nói.
“Trà? Ngươi không cần nghĩ, hiện tại lá trà đều do Thái Hạo Diễn trồng, cũng chỉ có hai cây. Kể cả việc buôn bán có kém thì cũng chỉ đủ cung cấp cho khách hàng tới đây uống thôi. Mà rượu lại càng phiền toái, trái cây nơi này căn bản không đủ để ủ ượu, cũng không thể chạy đến cái khe đầy ma thú hái trái cây được. Như vậy còn không bằng đóng cửa Bách Vị lâu, mang Thạch Sở đi làm đả thủ, trực tiếp giết ma thú.” Kim Phi Dao lắc đầu, tuy tiền đã trả được hai vạn vạn khối nhưng vẫn còn thiếu ba nghìn chín trăm chín mươi tám vạn vạn khối nữa, muốn kiếm linh thạch cũng không cần phải gấp gáp như vậy.
Nếu thật sự không có cách nào thì chỉ có thể chờ Thái Hạo Diễn phi thăng Thần cấp giới, hoặc là trong lúc xuất môn dẫm phải phân chó, bị tu sĩ Đại Thừa kỳ khác giết chết. Như vậy là các nàng không cần phải trả linh thạch nữa, còn có thể cở bỏ cấm chế trên tay.
“Chúng ta bổ thiên chung quanh đây đi.” Hoa Uyển Ti ngẩng đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói.
Khóe miệng Kim Phi Dao giật giật: “Ngươi đùa à? Ba người chúng ta?”
“Không, bốn người, cả Thạch Sở nữa.” Hoa Uyển Ti nói.
“Bổ làm gì?” Kim Phi Dao nhìn Hoa Uyển Ti, cảm giác ý nghĩ của nàng càng ngày càng rộng lớn.
Hoa Uyển Ti cười nói: “Đương nhiên là nuôi Thụ tộc. Mặc kệ chúng ta có dạy làm bánh bao hay không thì sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều tu sĩ tự mang đồ ăn theo. Đến lúc đó ngươi chắc chắn sẽ rất nhàn, cùng lắm cũng chỉ là tiếp vài người lười làm bánh thôi. Cũng có một ít tu sĩ dùng Bổ Linh đan vì cảm thấy ăn bánh bao quá hạ giá, quá dọa người. Vì tính toán lâu dài, chúng ta bổ thiên nuôi Thụ tộc mới là việc đúng đắn.”
Kim Phi Dao vỗ đầu, nói: “Chắc chắn Thái Hạo Diễn không biết nơi này về sau sẽ thành dạng gì. Ngươi đã nói qua với hắn chưa?”
“Hắn đã trở về trong tộc rồi, sợ là mấy trăm năm cũng không quay lại. Chúng ta muốn làm gì với chỗ này thì làm.” Hoa Uyển Ti hé miệng cười nói, nụ cười làm Kim Phi Dao cảm thấy một ngày nào đó Thái Hạo Diễn cũng sẽ bị nàng đuổi đi.