Điểm mấu chốt coi như không dễ dàng động đến cuối nhưng nếu thật sự muốn làm thì lại phi thường đơn giản.
Kim Phi Dao ở Thần Nông tộc cũng không quá lâu, chỉ ngắn ngủi trăm năm nhưng đã sờ soạng một lượt những điểm mấu chốt của Khương Thủy Nhiên.
Mỗi ngày nàng làm cho cả trại đầy trời mùi thịt còn chưa tính, linh sủng lại cả ngày nhìn lén nữ nhân tắm rửa, nếu không thì đi đùa giỡn lão bà người khác. Ngay cả con rối kia cũng không khiến người bớt lo, hắn chưa từng thấy ai luyện con rối xinh đẹp như vậy, nếu chủ nhân không phải nữ nhân thì thực khiến người ta phải hoài nghi là do tu sĩ biến thái luyện ra để chơi đùa.
Đã Hóa Thần hậu kỳ lại cả ngày nhập định, lúc nào cũng có nam nhân Thần Nông tộc xuất hiện, ai cũng giả vờ đi ngang qua, ánh mắt liếc nhìn về phía nàng. Chính sự không làm lại cả ngày đi tới đi lui chung quanh, chỉ muốn nhìn Hoa Uyển Ti thêm vài lần. Đến buổi tối lại càng đông, người nấp trong lùm cây, dưới lầu, nhìn chằm chằm vào nàng như sói đói.
Kim Phi Dao còn nghĩ ra chuyện thu linh thạch, xem một đêm thu mười khối, quơ tay một cái đã thu được trăm khối.
Người của mình bị nhìn không công tuy làm nàng khó chịu nhưng Khương Thủy Nhiên lại càng tức giận hơn nàng. Chỉ vì luyện độc mà mang đến nhiều phiền toái cho Thần Nông tộc như vậy. Những tộc nhân lẽ ra phải đi tu luyện hoặc làm việc lại cả ngày vây quanh một nữ nhân giả, chậm trễ không ít việc trong tộc.
Không thể nhịn được nữa, Khương Thủy Nhiên lại đi tới bên rừng cây, nhìn Kim Phi Dao đang run như cầy sấy, chỉ vào quả trứng sau lưng nàng, nói: “Vật ấy nhất định phải hủy diệt.”
“Đây là trứng thần thú ta nhặt được. Tiền bối cứ thế hủy diệt có phải là quá lãng phí không?” Kim Phi Dao xoa xoa tay, tội nghiệp nhìn hắn.
“Ta đã nói từ lâu rồi, đây không phải là trứng thần thú.” Khương Thủy Nhiên đương nhiên không nghe, hắn đã bao nhiêu lần muốn hủy quả trứng này, nàng đều nhảy ra bày bộ dáng luyến tiếc vô cùng. Vốn cho rằng chỉ là một quả trứng không đáng ngại nhưng tình hình hiện tại phi thường hỏng bét, quả trứng này đã ảnh hưởng đến sinh tồn của tộc nhân.
Hắn là thần dược sư của Thần Nông tộc đồng thời là người chưởng quản những sự vụ trong tộc, tuy bên trên còn có Đại Thừa kỳ nhưng chỉ có thần dược sư mới là người quản quyền trong Thần Nông tộc. Vị trí này vẫn thừa kế từ người này qua người khác, từ lúc Khương Thủy Nhiên kế vị tới nay vẫn làm vô cùng tốt.
Nhưng hiện tại thì không tốt rồi.
Hắn rất không vui nhìn Kim Phi Dao và quả trứng của nàng. Từ lúc nàng cõng quả trứng này về thì linh khí trong tộc đã bị nó hút đi. Lúc đầu chỉ là chung quanh phòng ở, sau này linh khí quá mức mỏng manh thì Kim Phi Dao liền nhân lúc trời tối mà cõng trứng đến nơi khác. Thường xuyên có người Thần Nông tộc vừa ra khỏi cửa đã phát hiện dưới lầu nhà mình có một quả trứng khổng lồ màu trắng, hỏi ra thì nàng lại giải thích là cho trứng hít thở không khí, đổi nơi ở có thể làm cho tâm tình trứng tốt một chút.
Trứng làm sao có thể yêu cầu không khí, rõ ràng là sợ linh khí hút quá nhiều sẽ bị phát hiện cho nên cõng trứng đi lung tung, không muốn bị Khương Thủy Nhiên biết.
Khương Thủy Nhiên vẫn biết quả trứng này hút linh khí, lúc đầu hắn còn không để trong lòng, linh đản đều hấp thu linh khí thiên địa để tự ấp cho nên hắn thấy vô cùng bình thường. Nhưng thời gian trôi qua, điểm dị thường của quả trứng này liền hiển lộ, tốc độ hấp thu linh khí của nó phi thường nhanh, hơn nữa lượng lại siêu lớn. Mới mấy chục, gần trăm năm trôi qua mà rõ ràng giống như đã cắn mất một khối linh khí chung quanh Thần Nông tộc, hồi lâu cũng không phục hồi lại được.
Linh thảo không có đủ linh khí nhuận dưỡng, trở nên vàng vọt, sinh trưởng thong thả. Tộc nhân muốn tìm một chỗ tu luyện cũng phải đi chung quanh tìm kiếm chỗ nào có linh khí nồng đậm mới được. Biến hóa này tự nhiên kinh động đến những tu sĩ Đại Thừa kỳ bình thường vẫn không hiện thân. Khương Thủy Nhiên bị gọi lên, mắng cho một trận tơi bời, trở về tự nhiên phải tìm Kim Phi Dao phát tiết.
“Tránh ra!” Khương Thủy Nhiên cảm thấy quá phiền với các nàng, một đám không kẻ nào bớt lo, tu vi thấp lá gan lớn. Hơn nữa, con Thái Tử thú kia cũng làm hắn cảm thấy phi thường thúc thủ vô sách.
Ngoài thượng đại thần dược sư, Khương Thủy Nhiên đã là đan sư tốt nhất Độ Thiên giới, vậy mà lại không có cách nào với con Thái Tử thú này. Chỉ cần ăn một ít linh thảo hoặc độc thảo là thải châu của hắn sẽ biến hóa, giải độc đan luyện chế lúc trước sẽ mất tác dụng. Trăm năm nay hắn đã luyện chế hơn năm nghìn chín trăm loại giải độc đan, sang ngày thứ hai sẽ trở thành phế hoàn.
Cực hạn là cái gì? Là ăn sạch tất cả mọi thứ ở Độ Thiên giới mới luyện ra giải độc đan cuối cùng sao? Con đường luyện độc vô tận này trước kia mang tới cho hắn sự kích thích, hiện tại lại là thống khổ.
Thân là thần dược sư, sao có thể thấy độc vật trước mắt mà không có cách nào luyện ra giải độc đan? Nếu không luyện ra thì cứ hủy diệt hắn, như vậy sẽ không còn thứ làm người ta đau đầu nữa, thế giới sẽ trở nên thanh tĩnh.
Thấy sắc mặt của hắn không đúng, Hoa Uyển Ti đưa tay kéo lại Kim Phi Dao còn đang đinh nói chuyện, ám chỉ nàng không cần mở miệng, lúc này không giống như bình thường.
Kim Phi Dao liền lùi sang bên cạnh, để lộ quả trứng sau lưng, sau đó cùng Hoa Uyển Ti đứng ở đó. Mập Mạp chạy tới sau, thấy Khương Thủy Nhiên đứng trước quả trứng, trên người có hơi thở bức nhân thì nhất thời cả kinh, chạy vội tới.
“Lão đại, đây là chuẩn bị ăn trứng sao?” Mập Mạp đợi trăm năm, rốt cục cũng đợi đến giờ phút này, phi thường vui vẻ hỏi.
“Ngươi cao hứng cái gì? Tọa kỵ của ta sắp không còn, chẳng lẽ sau này ngươi cho ta cưỡi sao?” Kim Phi Dao vô cùng đau đớn đứng bên cạnh, nghĩ tới chuyện tối hôm qua còn đứng vuốt vỏ trứng, nói chuyện với nó, hy vọng nó có thể lớn lên xinh đẹp một chút, để lúc nàng cưỡi được uy phong hơn.
Mà hiện tại lại phải người trứng cách xa nhau. Khương Thủy Nhiên này rốt cục không nhẫn nổi nữa, muốn thử xem sao. Quả nhiên giống như nàng nghĩ, những người Thần Nông tộc này không chịu nổi mùi thịt, muốn thoát khỏi vận mệnh ăn chay thì tất nhiên phải lựa chọn thứ dễ dàng nhất, đó chính là trứng!
Mập Mạp cũng không muốn làm tọa kỵ cho Kim Phi Dao, ha ha cười nói: “Lão đại, người ta trơn như vậy, ngươi muốn tọa cũng không tọa được đâu. Tuy nhiên, thật sự giống như ngươi nói nha, bọn họ muốn ăn mặn thì nhất định sẽ chọn trứng trước, rõ ràng đã biết sẽ có kết cục này rồi, lẽ ra chúng ta nên ăn từ lâu.”
“Ta ôm tâm lý may mắn, nghĩ nếu có thể không ăn thì ta cũng có thể có một linh thú tốt mà dùng. Tốt nhất là không biết nói, chỉ cần thành thành thật thật đưa ta đi là được.” Kim Phi Dao lắc đầu, có vẻ phi thường thất vọng.
Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao hạ quyết tâm nhìn Khương Thủy Nhiên, cắn cắn môi nói: “Khương tiền bối, nếu trực tiếp nướng trứng này ăn thì nó sẽ nổ, ta đề nghị đục một lỗ nhỏ tước, sau đó có thể rút lõi làm vài loại đồ ăn, ví dụ như một chén lớn trứng rán, còn có thể luộc, trứng cuốn cũng dễ ăn.”
Khương Thủy Nhiên nghiêng đầu nhìn Kim Phi Dao, đột nhiên không muốn hủy trứng, giết người trước mắt này càng làm tâm tình người ta thoải mái hơn.
Thấy ánh mắt hắn không đúng nhìn mình, Kim Phi Dao lui ra sau, chỉ vào quả trứng, nói: “Ngươi muốn nướng thì nướng đi, ta chỉ tùy tiện nói thôi.”
“Trăm năm nay ta đối với ngươi như thế nào?” Khương Thủy Nhiên mở miệng hỏi.
Kim Phi Dao sửng sốt, sao lại giống như câu hỏi trước khi giết người vậy! Tuy nhiên, nàng cũng không do dự, chân thành đáp:”Tốt lắm, tuy cả ngày bắt ta đi vào cái khe hái linh thảo nhưng lại không đánh ta. Tuy cây con đều bị cầm đi hết nhưng ngươi cũng thanh toán chút linh thạch, càng không nói đến chuyện còn bao ở.”
Lúc này đương nhiên phải nói chút lời hay, sao có thể nói thật ra bản thân rất bất mãn, cảm thấy cả ngày bị ngược đãi chứ.
“Ngay thời điểm vừa rồi ta đã không muốn luyện độc nữa.” Khương Thủy Nhiên nhàn nhạt nói.
“Tiền bối đã chán Mập Mạp? Hắn còn có công dụng khác cũng rất thú vị.” Kim Phi Dao kinh hỉ nhìn hắn, lại lập tức truyền âm cho Mập Mạp và Hoa Uyển Ti: “Cẩn thận, e là hắn muốn giết người.”
Khương Thủy Nhiên vươn tay qua: “Thi Cô vừa vặn không còn tồn nhiều lắm, lại trồng vài cây thôi.”
Kim Phi Dao không ngờ Khương Thủy Nhiên lại muốn ra tay giết người nhanh như vậy, rõ ràng vừa rồi còn muốn nấu trứng ăn, sao hiện tại lại muốn ăn thịt người? Chẳng lẽ là sợ nàng truyền chuyện Thần Nông tộc muốn ăn thịt ra ngoài, làm các Thần tộc khác giễu cợt cho nên mới giết người diệt khẩu trước khi ăn?
Thế thì cũng thật quá đáng. Chẳng qua chỉ là ăn chút thịt, có cần phải làm nghiêm trọng như thế không?
“Đi!” Kim Phi Dao hét lớn một tiếng, mau chóng sử dụng Tan thuật, nắm lấy Mập Mạp và Hoa Uyển Ti, sử xuất Minh hỏa độn, phóng ra ngoài.
Thân hình vừa động, Minh hỏa vẫn còn trên thân, phía trước đã xuất hiện một thân ảnh, trên tay chớp động lục quang, một chưởng liền đánh diệt Minh hỏa độn. Kim Phi Dao lùi ra sau, khẽ cắn môi nói: “Thần tộc Hợp Thể kỳ đột nhiên động thủ giết tu sĩ Luyện Hư kỳ, truyền ra ngươi không sợ mất mặt sau?”
“Đúng là có chút dọa người, cho nên ta chỉ muốn bắt ngươi đi trồng Thi Cô, lưu trữ cho ngươi một hơi. Đợi sau này để Thi Cô ăn luôn ngươi, như vậy không phải là ta động thủ giết chết.” Khương Thủy Nhiên không hề do dự, đã sớm nghĩ ra cách giải quyết, hơn nữa kể cả là hắn giết thì ai có thể biết chuyện này?
Đối diện tu sĩ Hợp Thể kỳ, Kim Phi Dao quả thật không có cách nào, việc duy nhất có thể làm là chạy trốn. Đây là lần đầu tiên nàng chống lại tu sĩ Hợp Thể kỳ, Minh hỏa độn mới ra đã bị người ta một chưởng tiêu diệt, chênh lệch lớn như vậy thì phải trốn thế nào?
“Lão đại, tránh ra!” Mập Mạp đột nhiên chìa tay, lấy hạng quyển trên cổ xuống lắc, nọc độc trong suốt liền vảy ra từ hạt châu.
Hiện tại thứ duy nhất có thể làm Khương Thủy Nhiên có chút kiêng kỵ chính là nọc độc của Mập Mạp, hơn nữa hôm nay nó lại vừa vặn ăn mấy cây cỏ không biết tên trong rừng, nọc độc đã khác ngày hôm qua.
Thân hình Khương Thủy Nhiên chợt lóe, đã tránh được tất cả nọc độc, lục quang trên người chớp động, hình thành một quang tầng bao bọc quanh thân. Sau đó, hắn mở miệng nói: “Xem ra ta phải lấy hạt châu của ngươi ra, triệt để xem xét một phen mới được.”
“Ta vẩy độc, các ngươi đi mau!” Mập Mạp cầm hạng quyển trên tay, chuẩn bị liều mạng với Khương Thủy Nhiên.
Bộ dáng muốn liều mạng của các nàng ở trong mắt Khương Thủy Nhiên đúng là buồn cười tới cực điểm, giống như trẻ nhỏ cố đẩy cự thạch vạn cân vậy, hắn nhàn nhạt nói: “Thiêu thân lao đầu vào lửa!”
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng răng rắc, quả trứng kia sớm không nở tối không nở, bây giờ lại xuất hiện cái khe, sắp nở rồi!
“Quả trứng này thật sự có linh tính, thấy ta gặp nguy hiểm liền ra cứu ta?” Kim Phi Dao sửng sốt, lại đi mong chờ loại việc hoang tưởng này.
“Lão đại, dừng có suy nghĩ linh tinh nữa, mau nghĩ cách trốn đi!” Mập Mạp rống lên.
Trên tay Hoa Uyển Ti đã xuất hiện Vạn Điểu Thiên Hóa Cầu, bên trên đã không chỉ có một con chim mà là mấy chục con. Chỉ còn chờ tìm được cơ hội liền rời tay mà ra, mượn cấm lung thuật thiên la địa võng của ngàn điểu để tìm kiếm mấy giây cơ hội đào tẩu.