Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 646: Kiến thức




Hai người thuận lợi đi tới Độ Thiên giới. Kim Phi Dao lấy bản đồ ra tìm phương hướng, tính toán lập tức tới Thần Nông tộc đón người. Tuy nhiên, Bố Dao vẫn lười biếng ngồi trên phi thảm, không có ý định rời đi.

Kim Phi Dao nhìn hắn vài lần, khó hiểu hỏi: “Bố đại nhân, ngươi còn không đi sao?”

“Ta không muốn động, ngươi thuận tiện đưa ta đi một chuyến đi.” Đối mặt với Kim Phi Dao khốn cùng, hắn đã không cần ra vẻ đáng yêu nữa, tuy nhiên chỉ lười biếng nói như thế này cũng khiến người ta thấy hắn thật đáng yêu rồi.

“Không phải là ngươi muốn tiết kiệm linh thạch đó chứ? Ta rất nghèo, xa quá thì ta không thể đưa ngươi đi được đâu, gặp phải bạo lôi vũ là sẽ chết đó.” Kim Phi Dao mắt lạnh nhìn hắn, vừa rồi còn ngại nàng nghèo, thế mà hiện tại lại bắt đầu vòi vĩnh.

“Người ta rất nghèo, ngươi ít nhất cũng phải đưa ta đến thôn trấn nào đó chứ.” Bố Dao đáng thương nói.

Người này giả đáng thương đã thành thói quen, giơ tay nhấc chân đều có vẻ đáng yêu không tiêu tan. Kim Phi Dao quay mặt đi chỗ khác không nhìn hắn, tuy biết bộ dáng này của Bố Dao chỉ là giả vờ giả vịt nhưng người nhìn vẫn không nhịn được mà đáp ứng yêu cầu vô lý của hắn.

Kim Phi Dao nuốt nước miệng, khô khốc nói: “Ta nghe nói ngươi lấy được ba trăm vạn khối linh thạch, ta hiện tại chỉ có mười vạn khối, còn không biết có thể đi tới Thần Nông tộc được hay không đâu.”

Bố Dao ủ rũ nằm trên phi thảm khiến Kim Phi Dao có loại cảm giác hắn vốn định lăn lộn trên phi thảm, sống chết bám lấy vậy.

“Hay là ta đưa ngươi tới trấn Mộng Vân, còn những nơi khác thì mời Bố đại nhân tự nhiên.” Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao nói. Dù sao trấn Mộng Vân cũng ở ngay gần Thần Nông tộc, tiện đường đưa hắn tới rồi ném ở đó cũng được.

“Mộng Vân à… Được rồi, vậy ngươi đưa ta đến đó đi.” Bố Dao nhàm chán đồng ý, vốn định đi tìm tình nhân cũ nhưng linh thạch trên người còn có tác dụng khác, trước tiên cứ tới chỗ Mộng Vân kia xem sao, có thể sẽ kiếm được chút linh thạch.

Kim Phi Dao cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng có thể đi theo tu sĩ Đại Thừa kỳ ăn uống, lại thiếu chút nữa tự tìm phiền toái cho mình. Ném hắn ở trấn Mộng Vân xong, nàng đi đón người rồi theo phương hướng khác rời đi, mặc kệ hắn.

Lúc hai người tới trấn nhỏ Mộng Vân thì đã là một tháng sau. Có Bố Dao cầm ô, Kim Phi Dao thoải mái không ít, không cần phải đi một chút ngừng một chút như trước, cứ toàn lực chạy đi nên tốc độ rất nhanh. Vừa định đi vào trấn Mộng Vân, cấm chế bên ngoài chợt lóe lên rồi đóng lại, nàng và Bố Dao bị nhốt ở bên ngoài.

Kim Phi Dao ngạc nhiên nhìn vào trong, không phải đã nói tu sĩ Đại Thừa kỳ đều mở trấn, không cự tuyệt người tiến vào sao? Sao giờ lại thế này? Chẳng lẽ nàng ở trong này tám năm làm người người oán trách, không cho vào nữa?

Không đợi nàng mở miệng gọi con rối Mộng Vân bên trong, liền thấy Bố Dao nhảy ra khỏi phi thảm, dán người lên cấm chế, hô: “Mộng Vân, cho ta vào đi, bạo lôi vũ sắp tới rồi, ta rất sợ hãi!”

Con rối Mộng Vân ngồi bên trong, không rên một tiếng nhìn hai người đang ở ngoài cửa, tuyệt đối không thể cho hai người này vào!

Xem ra là người quen nha! Kim Phi Dao nhìn hành vi của Bố Dao, nhất thời hiểu ra, một gia hỏa Luyện Hư kỳ như nàng làm sao có thể làm người khác chú ý cho được, cấm chế này không mở ra là do nhân vật Bố Dao này, xem ra người bên trong cũng là thụ hại giả nha.

“Mộng Vân, gió bên ngoài rất lớn, người ta rất sợ hãi. Ngươi cho ta vào đi, ta tuyệt đối không làm loạn, chỉ cần bạo lôi vũ đi qua ta sẽ rời đi, ta nói được thì làm được.” mắt Bố Dao rưng rưng, ghé người vào cấm chế, tội nghiệp vỗ lên cấm chế, thân thể còn hơi run run trong gió, trông vô cùng tiều tụy đáng thương.

Con rối Mộng Vân rốt cục đứng lên, đi tới cửa trấn, cách cấm chế nhìn Bố Dao bên ngoài, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng có lừa người nữa, lần trước ngươi cũng nói như thế, nói là ở một đêm rồi đi, cuối cùng ngươi ở lại tới ba trăm năm, ăn của ta còn chưa tính, ngươi còn cường đẩy muội muội của Thần dược sư Thần Nông tộc Khương Thủy Nhiên, làm bụng người ta to lên rồi bỏ chạy, làm hại Thần Nông tộc chạy tới chỗ ta náo loạn thật lâu, ta còn phải bồi thường tổn thất nuôi dưỡng tiểu hài tử cho ngươi thì chuyện này mới coi như bình ổn lại. Lần này ta sẽ không cho ngươi vào, ngươi tới Thần Nông tộc mà ở nhờ, vừa vặn thăm tiểu hài tử đi.”

“Ta không dám đi… Ngươi mở cửa đi, ta đền tổn thất cho ngươi. Trên người ta hiện không có linh thạch, không bằng, ta thấy thịt để đền!” Bố Dao dán lên cấm chế, kêu lên vô cùng đáng thương.

Kim Phi Dao nhìn chung quanh, cảm thấy có nên nhân lúc này mà bỏ đi cho nhanh không, người này lại dám ngủ với muội muội Khương Thủy Nhiên, nếu như bị người Thần Nông tộc biết được nàng có quen biết với hắn rồi hạ độc thủ thì sao! Vì thế, nàng nói với Bố Dao: “Bố đại nhân, lôi nơi này quá lớn, thân thể ta nhỏ yếu không chịu nổi. Ta đi Thần Nông tộc trước, nếu ngươi không muốn ở lại đây thì có thể cùng ta đi tới đó.”

Bố Dao quay đầu lại, nhu thuận gật đầu: “Gọi ta Dao Dao là được, ngươi đi đi, ta sẽ thật nghe lời ngồi chờ ở đây.”

Dao Dao cái rắm a! Kim Phi Dao nhịn xuống xúc động muốn cầm tảng đá đập nát khuôn mặt hắn, xoay người vội vàng cho phi thảm bay đi, chỉ sợ Bố Dao thật sự đi theo. Đợi bay ra thật xa, nàng mới quay đầu nhìn thoáng qua, lại phát hiện chấm đen Bố Dao đã được cho vào trong trấn Mộng Vân.

Kim Phi Dao lạnh toát sống lưng, Mộng Vân đã ăn mệt lớn như vậy mà vẫn còn thả Bố Dao vào, xem ra cũng không chịu nổi công kích của hắn. Đáng sợ, đây là giết người vô hình nha! Nếu Khương Thủy Nhiên biết Bố Dao đang ở đây thì sẽ thế nào? Người này đã đùa bỡn muội muội của hắn, nàng có thể dùng tin tình báo này để trao đổi nếu hắn không chịu thả người.

Cảm thấy bản thân đã có tiền vốn để giao dịch, Kim Phi Dao đi vào Thần Nông tộc. Xuyên qua màn khói độc kia liền đi tìm trại của Thần Nông tộc. Từ lúc nàng rời đi đến giờ cũng được nửa năm, không biết Mập Mạp đã bị độc hại thành cái dạng gì. Tuy vội vã chạy đi nhưng nàng vẫn không quên trộm linh thảo. Dùng thần thức quan sát bốn phía, nàng bắt đầu vừa đi vừa đào, mãi cho tới khi thần thức phát hiện có người Thần Nông tộc, Kim Phi Dao mới dừng lại.

Người Thần Nông tộc phát hiện ra nàng đề ra nghi vấn một phen mới dẫn về trại.

Vừa vào trại, những tiểu hài tử kia đã chạy tới nhìn. Kim Phi Dao quét mắt trong đám tiểu hài tử, muốn xem xem có ai giống Bố Dao hay không. Nhưng số lượng tiểu hài tử khá nhiều lại không có ai giống Bố Dao, tuy nhiên nàng lại nhìn thấy Khương Nhất. Thấy bộ dáng no đủ của nàng thì có vẻ đã khôi phục rất tốt.

Kim Phi Dao sao có thể buông tha cơ hội chắp nối với Thần Nông tộc này, mau chóng đi qua chỗ Khương Nhất, còn thân thiết hỏi: “Khương Nhất, ngươi hiện tại thế nào? Thoạt nhìn khôi phục rất tốt a.”

“Cám ơn ngươi, ta đã tốt hơn nhiều.” Khương Nhất ngẩng đầu cười nói.

“Ngươi biết Khương Thủy Nhiên ở đâu không?” lần trước đến vội vàng đi gấp gáp, giờ nhìn những mộc lâu tương tự nhau trong trại, Kim Phi Dao nhất thời không nhận ra nơi ở của Khương Thủy Nhiên.

“Thần dược sư ở ngay bên cạnh, để ta đưa ngươi đi.” Mặc dù có ân cứu mạng nhưng ấn tượng được gây dựng từ lúc sinh ra thì không có cách nào thay đổi, thái độ Khương Nhất tuy tốt hơn những Thần tộc tràn đầy cảnh giác khác, nhưng dù vậy thì đại đa số thời điểm Khương Nhất chỉ cúi đầu, yên lặng dẫn đường.

Kim Phi Dao thì không để ý, đi phía sau cứ luôn miệng hỏi không ngừng, chọc cho Khương Nhất nói không ít.

“Chính là nơi này.” Tiểu mộc lâu phía trước treo đầy các loại đồ án hồ lô, Kim Phi Dao liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là nơi đàm điều kiện với Khương Thủy Nhiên ngày ấy. Khương Nhất cũng dừng lại, nói các tộc nhân khác không thể vào phòng của Thần dược sư, chỉ có thể đưa nàng đến đây.

Nhìn Khương Nhất chầm chậm rời đi, Kim Phi Dao chuẩn bị bước chân lên mộc lâu, Khương Nhất ở phía xa lại dừng lại, nhẹ nhàng nói với nàng: “Cám ơn!”

“Tiểu thí hài!” Kim Phi Dao cười nói, xoay người bước lên mộc lâu.

Lên được một nửa thang thì nghe thấy có thanh âm truyền đến phía trước: “Ngươi không chết ở bên ngoài sao?”

Nghe thanh âm là biết là Khương Thủy Nhiên, mở miệng ra đã nói điềm xấu. Kim Phi Dao trưng ra khuôn mặt tươi cười nghênh đón: “Sao ta có thể để tiền bối đợi lâu được, cho nên ta phải mau chóng trở lại, chỉ sợ hai người Mập Mạp gây phiền toái cho ngươi, đương nhiên không dám chết.”

“Không phiền toái, ta còn chưa chơi đã.” Khương Thủy Nhiên nhàn nhạt đáp.

“Chưa chơi đã?” Kim Phi Dao nghe thì cảm thấy không biết Mập Mạp bị hành hạ thế nào, bị Thần Nông tộc Hợp Thể kỳ yêu dùng độc chơi thì phải biết. Nàng nhanh chóng chạy lên lầu, vào nhà liền thấy Mập Mạp đang ngồi trong phòng, trên cái bàn gỗ trước mặt bày rất nhiều mâm, trên mâm là các loại thực vật đã được cắt nhỏ, có rễ cây cũng có lá cây, còn có trái cây, thoạt nhìn thì phân lượng đã được tính tốt. Mà Mập Mạp sắc mặt không tệ, đang ngồi ăn những thực vật đủ màu đủ dạng này.

Hoa Uyển Ti thì không nhúc nhích ngồi trong một góc, nhìn lớp bụi trên người thì đoán là đã nhập định rất lâu, nếu không với tính cách yêu thích sự sạch sẽ của nàng thì làm sao có thể để trên người dính bụi được.

Khương Thủy Nhiên đang ngồi trên chiếu bên cửa sổ, cầm trên tay chén gỗ, chậm rãi uống gì đó. Mà chiếc chén gỗ được chạm trổ kia, Kim Phi Dao liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra là tay nghề của Mập Mạp.

Kim Phi Dao dùng thần thức quét qua Hoa Uyển Ti, thật đúng là đang nhập định chứ không phải bị cấm chế, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Xem ra linh khí nơi này làm nàng hấp thu thật sự vui vẻ, loại địa phương này mà cũng có thể nhập định. Thấy Hoa Uyển Ti không sao, nàng liền quay sang hỏi Mập Mạp: “Ngươi đang thử độc?”

Mập Mạp ngẩng đầu nhìn Kim Phi Dao một cái, biểu cảm lạnh nhạt nói: “Lão đại, lần này ngươi trở về thật nhanh, chúng ta còn tưởng rằng ngươi sẽ đi một hơi trăm năm mới trở lại.”

“Các ngươi chỉ ước gì ta không về chứ gì. Những thứ này là độc sao? Màu sắc thoạt nhìn có vẻ là lạ.” Kim Phi Dao đánh giá các thứ trên bàn, những thực vật trên đó có màu sắc quá rực rỡ, nhìn thì biết không phải là thứ tốt.

“Đúng vậy, mỗi thứ lại khác nhau. Tuy nhiên, ta đã ăn luôn ba, bốn mươi cây linh thảo ngàn năm rồi, cách một ngày lại ăn một lần, coi như là thay đổi khẩu vị lúc thử độc. Hiệu quả phi thường không sai, lão đại, chúng ta cứ ở lại đây tạm đi, tiến giai rất nhanh đấy.” Mập Mạp ha ha cười nói, ngón tay vừa động liền có một mâm độc thảo rơi vào miệng.

Kim Phi Dao cảm thấy bản thân đã phí công lo lắng cho hai người này, bọn hắn thoạt nhìn thật sự vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.