“Nhìn ngươi căn bản không hận bất luận kẻ nào như vậy, ta vô cùng hâm mộ. Nếu ta không gặp phải chuyện như vậy thì chắc chắn ta cũng sống rất vui vẻ. Mà nếu thật sự phát sinh chuyện đó mà ta không ghi hận thì sẽ không đi tu luyện công pháp song tu kia, cứ tìm một môn phái mà ở, hiện tại khẳng định cũng rất vui vẻ.” Hải Lam Âm ngẩng đầu nhìn Kim Phi Dao, trong mắt xuất hiện ánh sáng làm Kim Phi Dao sửng sốt, sắp chết sao?
Tuy cảm thấy Hải Lam Âm sắp chết, hẳn là nên để nàng nói hết những lời muốn nói nhưng Kim Phi Dao nghe xong những lời đó thì vẫn không nhịn được, nàng nói thẳng: “Tính cách của ngươi quyết định những việc ngươi sẽ làm. Kể cả có sống lại một lần nữa thì ngươi vẫn sẽ làm như vậy thôi. Dù ngươi không còn thù oán thì cũng sẽ bị người khác ăn hết cả da lẫn xương ở một chỗ nào đó.”
“Vì sao ngươi phải nói như vậy? Ta hối hận cũng không được sao? Ta đã từng sống cuộc sống vui vẻ, ta cũng không muốn cả ngày bị vây hãm trong thù hận, ta chán ghét như vậy.” Hải Lam Âm sửng sốt, đột nhiên đề cao thanh âm.
Kim Phi Dao chau mày hỏi: “Cho nên ngươi hối hận mình dành nhiều năm làm những chuyện như vậy để báo thù, cảm thấy tính không ra, sớm biết vậy thì lúc trước đã mặc kệ Long Hưng hay môn phái, chỉ cần quan tâm những ngày lành của mình là được?”
Hải Lam Âm không phủ nhân, “Đúng vậy, ngươi sống thật khoái nhạc, ta thật ghen tị với ngươi.”
Bốp!
Kim Phi Dao đột nhiên ra tay, cho Hải Lam Âm một cái bạt tai vang dội, sau đó nghiêm khắc quát: “Ngươi có biết mình đang nói gì không? Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, ngươi làm những chuyện như vậy là để giữ ngươi còn sống, mặc kệ là hận hay khoái nhạc. Nếu bây giờ ngươi hối hận, chứng tỏ nhân sinh trước kia của ngươi đều là phân, thậm chí còn không bằng phân.”
“Đã làm rồi thì đừng có hối hận. Trong mắt ta từ trước tới giờ chỉ có hiện tại và tương lai, trước kia là cái gì ta không thèm để ý, kể cả có làm sai đi chăng nữa thì từ giờ trở đi ta phải làm những việc mà bản thân cảm thấy đúng đắn.” thấy Hải Lam Âm ôm mặt, bất khả tư nghị nhìn mình, Kim Phi Dao nhìn xuống nàng, mặt không biểu cảm nói.
“Hận? Đó là cái gì? Ta không để cho sai lầm của người khác trừng phạt bản thân ta, oán hận một người hoặc một việc gì chính là hành vi tự ngược. Không có chuyện gì quan trọng hơn mạng sống cả, thù hận trong mắt ta là thứ nông cạn nhất.”
Cuối cùng, nhìn Hải Lam Âm, Kim Phi Dao nhàn nhạt nói: “Bắt đầu từ thời khắc hối hận đó, ngươi cũng đã chết rồi. Chết ở trên tay mình, trước mắt chỉ thấy quá khứ mà không thấy hiện tại và tương lai. Người không nhìn thấy tương lai và hiện tại thì sẽ không có tương lai, ngươi sớm đã bị bản thân giết chết rồi.”
Hải Lam Âm ngơ ngác nhìn Kim Phi Dao, đột nhiên nở nụ cười, thì thào: “Quả nhiên, thật sự quá ghen tị với ngươi.” Giọng nói trầm xuống, ánh sáng trong mắt thối lui, nàng cũng ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
“Một trận gió tới đi.” Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn quang hoàn của tiểu đảo nổi, gió bên ngoài liền xuyên thấu qua quang hoàn, tiến vào tiểu đảo nổi, Hải Lam Âm bị gió nhẹ thổi qua, hóa thành tro tàn theo từng cánh hoa trên cây bay xuống.
Nhìn tro cốt xám trắng dưới đất, Kim Phi Dao ném ra phong quyển thuật, gió cuốn tro bụi trên đất, thổi ra ngoài tiểu đảo nổi. Tro cốt phiêu tán trong không trung, Hải Lam Âm có được sự tự do lớn nhất, rốt cục không còn bất kỳ việc gì có thể làm nàng thống khổ nữa.
Đứng dưới tàng cây một hồi, Kim Phi Dao đột nhiên xoay người rời đi, Mập Mạp vốn đang đứng cùng nàng, bị hành động của nàng làm cho mờ mịt, vội hỏi: “Lão đại, ngươi đi đâu?”
“Tìm Lang đại nhân!” Kim Phi Dao quay đầu nhìn hắn, mạc danh kỳ diệu nói. Còn có thể đi đâu nữa, đương nhiên là đi tìm Lang đại nhân hỏi về chuyện bóng đen rồi. Hải Lam Âm đã chết, tro cốt cũng đã để nàng tự do, còn đứng ở đây làm gì.
Mập Mạp dừng một chút, nói: “À, ta đưa ngươi đi.” Hắn chỉ muốn đi xem có gì náo nhiệt hay không.
Vì thế, hai người liền đi tới nửa còn lại của Tân Long môn, một nửa phía trước của Tân Long môn đã mất nhưng phía sau thì vẫn còn, người Ma tộc chỉ dọn dẹp qua rồi vào ở, chủ yếu là để canh chừng Tử Văn liên, thứ này chỉ có một cánh cửa rách nát ở ngoài, nếu không coi chừng thì cơ hồ ai cũng có thể đi vào trong.
Ngày đó, lúc Kim Phi Dao lấy đi cả đóa Tử Văn liên, ở tại chỗ lại xuất hiện một điểm nhỏ màu tím bằng củ lạc, chỉ cần chờ nó sinh trưởng bốn trăm năm là lại có thể trưởng thành thành một đóa sen trưởng thành.
Vận khí hôm nay không tệ, Lang đại nhân đã xử lý xong đại bộ phận công việc, thấy Kim Phi Dao đội một đầu tóc lởm chởm thò mặt vào cửa liền nói: “Có địa điểm mới rồi, chuẩn bị cho tốt, sáng mai xuất phát.”
Nhanh như vậy đã đổi chỗ? Kim Phi Dao chà xát hai tay, đây không phải là nàng lại có cái gì để kiếm sao? Quả nhiên đi theo Lang đại nhân là không sai. Tuy nhiên, nàng đến là có chính sự, bước vào đại sảnh, tươi cười khả cúc nói: “Lang đại nhân, bóng đen Thiên Địa Tịch Diệt là cái gì vậy?”
Lang đại nhân quét mắt nhìn nàng một cái, cũng không giấu diếm gì, giải thích: “Thiên Địa Tịch Diệt đến hậu kỳ sẽ biến hóa thành ảnh, tuy có thể dùng thần thức khống chế nhưng nó cũng có chút ý thức tự chủ. Thứ này là thứ tốt để tu luyện phân thân, nhưng chỉ dựa vào Thiên Địa Tịch Diệt quyết thì không được, phải dùng pháp quyết khác mới tu luyện ra.”
“A…” Kim Phi Dao gật đầu: “Nói như vậy Hắc Ma chính là ngươi dùng Thiên Địa Tịch Diệt luyện chế ra, thoạt nhìn rất lợi hại nha.”
“Ngươi muốn học?” Lang đại nhân hỏi.
“Khoan đã, lúc này ta muốn hỏi rõ ràng, đỡ phải bị ngươi gài bẫy.” Kim Phi Dao lúc này không lập tức đồng ý mà định hỏi cho rõ ràng: “Phân thân này nếu tu luyện ra có phải sẽ giống ta như đúc không?”
“Đúng vậy. Nếu không thì Thiên Địa Tịch Diệt sẽ chỉ là một bóng đen có chút ý thức thôi.”
Nghe được câu trả lời thuyết phục, Kim Phi Dao cúi đầu một hồi, ngoài dự đoán của mọi người nói: “Không cần, ta không học cái đó.”
“Không học?” Lang đại nhân khựng lại một chút, hắn thật không ngờ lại có người làm ra bóng đen lại không tu phân thân.
Kim Phi Dao gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, không học! Ta nghĩ rồi, tuy Hắc Ma và ngươi đều lợi hại như nhau nhưng tính cách cũng giống nhau. Ta cảm thấy, tai họa người khác còn chưa tính, nếu lại làm ra một bản sao để tai họa bản thân thì không phải ta quá ngốc sao!”
“…” Lang đại nhân và Mập Mạp đều không nói gì nhìn nàng, ngay cả điểm này cũng nghĩ tới, xem ra nàng rất hiêu bản thân a.
“Thật sự không tính ra nha, sớm biết như thế thì ta đã không đi hái sen rồi. Ta còn tưởng rằng có một ngày nó sẽ nuốt ta, hóa ra chỉ là việc nhỏ, thực không có ý tứ!” Kim Phi Dao bất mãn nói thầm, cảm giác lần này làm ăn bị lỗ.
Nhìn nàng lải nhải, Lang đại nhân đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt nàng, đặt tay lên đầu nàng. Kim Phi Dao sửng sốt, có chút không hiểu nhìn hắn, không rõ Lang đại nhân định làm gì, chẳng lẽ là muốn truyền tu vi cho mình?
Không ngờ Lang đại nhân lại sờ sờ tóc nàng, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Kim Phi Dao lập tức ngây dại, đồng tử trong phúc chốc khuếch tán giống như người đã chết.
Lang đại nhân chẳng qua chỉ làm một động tác mà hắn vẫn làm. Năm đó lúc Hồng còn nhỏ rất ngưỡng mộ hắn, cả ngày kéo trường thương vui vẻ chạy phía sau hắn, lúc giết chết yêu thú sẽ kéo lại cho hắn xem, lúc đó hắn liền sờ đầu Hồng như thế này để tỏ vẻ tán thưởng.
Nhưng thật không ngờ phản ứng của Kim Phi Dao lại lớn như vậy, ngay cả đồng tử cũng khuếch tán. Hắn sững sờ ở đó, thu tay lại cũng không phải mà tiếp tục vỗ đầu cũng không phải. Đột nhiên, Lang đại nhân ý thức được cái gì, hắn lại xoa xoa tóc Kim Phi Dao, chậm rãi nói: “Lần này ngươi làm tốt lắm.”
Đồng tử Kim Phi Dao lập tức co rụt trở về, phi thường phi thường nhỏ. Sau đó, Lang đại nhân thu tay, đi thẳng ra cửa, đến cửa lại dừng lại nói với Mập Mạp: “Sáng mai sẽ xuất phát, các ngươi thu thập đi.”
“Nga…” Mập Mạp mờ mịt lên tiếng, quay đầu lại nhìn lên, Kim Phi Dao đã phục hồi tinh thần, chỉ là ánh mắt thật ngốc, không biết đang nghĩ cái gì.
“Lão đại, ngươi làm sao vậy?” hắn đẩy Kim Phi Dao một cái, phản ứng của nàng thật sự là quá kỳ quái.
Kim Phi Dao quay đầu nhìn hắn, hắng giọng xong mới nói: “Không có việc gì, chúng ta đi thôi. Ngày mai phải xuất phát rồi, chúng ta phải làm thêm chút bánh bao sống dự phòng, tránh trường hợp không rảnh ra để làm.”
Thấy nàng không chịu nói, Mập Mạp liền đi theo nàng ra ngoài, vừa đi vừa nhìn bóng lưng Kim Phi Dao, hắn hiểu ra chuyện vừa rồi. Đột nhiên, hắn dừng chân, kinh ngạc nhìn Kim Phi Dao, nói: “Lão đại…”
“Gì vậy?” Kim Phi Dao dừng lại, tò mò nhìn hắn, lúc này nàng đã khôi phục nguyên dạng, chuyện vừa rồi giống như chưa từng xảy ra vậy.
Chính bản thân Mập Mạp cũng có chút không thể tin được phán đoán của mình, chậm rãi nói: “Lão đại, ngươi đến cùng thiếu quan ái đến mức nào a?”
Kim Phi Dao chau mày, bất mãn nói: “Ngươi nói cái gì vậy?”
“Lão đại, vừa rồi chỉ là một động tác tán thưởng tiểu bối thôi, vậy mà ngươi lại khiếp sợ thành như vậy, chẳng lẽ hồi nhỏ chưa từng có người khen ngợi ngươi?” Mập Mạp tuy đi theo Kim Phi Dao từ rất sớm nhưng đó cũng là khi nàng gần mười tuổi, cho nên cũng không biết chuyện nàng hồi nhỏ. Một hành động tán thưởng nho nhỏ mà lại làm cho người không coi cái gì ra gì như lão đại bị dọa thành như vậy.
Kim Phi Dao chớp mắt nhìn hắn, nghĩ nghĩ rồi nói: “Uhm, chưa từng có. Đây là lần đầu tiên có người khen ngợi việc ta làm, cảm giác thật sự là rất tốt, hắn còn vỗ đầu ta. Có lẽ ta thật sự nên đi thương lượng với Lang đại nhân, bảo hắn làm cha ta luôn đi.”
“Ngươi rất vui?” Mập Mạp chịu đựng xúc động muốn chạy đi tìm người kể lể, dè dặt cẩn trọng hỏi.
“Uhm, ta rất vui. Hóa ra được khen ngợi lại là như thế, sau này ta cũng phải chăm khen ngươi một chút.” Kim Phi Dao hôm nay phá lệ nghiêm túc và thẳng thắn thành khẩn, nghiêm trang gật đầu với Mập Mạp.
Mập Mạp sắp bị nàng hù chết, tuy rằng bình thường có đôi khi Kim Phi Dao cũng làm ra vẻ nghiêm trang, tuy nhiên đó đều là lúc giận. Còn bộ dạng nghiêm trang, thật tâm nói chuyện như lúc này thì hắn chưa từng nhìn thấy. Do dự một chút, hắn đột nhiên quay người chạy về phía tiểu đảo nổi, muốn kéo Hoa Uyển Ti đang bế quan ra, nói kỹ càng với nàng về chuyện này.
Quá khủng bố! Lão đại điên rồi!
Nhìn hắn cướp đường mà chạy, bộ dáng kích động, Kim Phi Dao nhún vai mắng: “Kỳ quái thật!”