Trử Du cắn răng, ra lệnh cho các đệ tử lui ra phía sau, sau đó hắn cùng bốn trưởng lão hợp thành một trận. Tên trưởng lão đang đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ kia vẫn đang bế quan, dù sao có tới cũng không có tác dụng gì.
Vốn đệ tử Kim Khôn môn đều nhận thức Kim Phi Dao nhưng hiện tại nàng không trong thân Thao Thiết, hai là kiểu tóc thay đổi, bên ngoài Quạ Đen còn khoác thêm một bộ áo choàng, lại che mặt, làm như vậy cộng thêm một người máu tươi, không ai có thể nghĩ ra người này chính là sư thúc tổ, người luôn tươi cười chia bánh bao cho bọn hắn.
Mà lúc Hải Lam Âm đi ra thì đệ tử đã sớm bị đuổi về cho nên chỉ có các trưởng lão và đệ tử Kết Đan kỳ là biết nàng. Loại sự tình này chắc chắn bọn họ cũng được biết, nếu không sẽ không dễ làm, hiện tại đương nhiên sẽ không chào hỏi Kim Phi Dao. Các trưởng lão nhanh chóng bố trí trận pháp vừa học xong, mà đệ tử Kết Đan kỳ thì che chắn cho các đệ tử khác lui ra, nếu bị ngộ thương thì không tốt.
Đệ tử Tân Long môn còn tưởng rằng chết chắc rồi, lại không ngờ có thể thấy người Kim Khôn môn tới, cũng mặc kệ bọn họ có thể đối phó với ba gã ác quỷ này không, lớn tiếng kêu cứu mạng.
Hải Lam Âm nhìn người Kim Khôn môn, có chút mờ mịt, đây là có chuyện gì?
Nhất thời lại nghe thấy Kim Phi Dao truyền âm: “Không ngờ bọn họ lại giao hảo với Tân Long môn, thật sự là không ngờ.”
“Không phải ngươi có quen biết với bọn họ sao?” hai ngày trước vẫn là người Kim Khôn môn bỏ lệnh cấm, sao hiện tại lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, nhìn tư thế thì hình như còn muốn xuất thủ, Hải Lam Âm phi thường khó hiểu.
Kim Phi Dao vẫn chưa nói với Hải Lam Âm đây là một nửa môn phái của nàng, hơn nữa lúc trước dặn dò Trử Du lại là truyền âm cho nên Hải Lam Âm không nghe được. Đối mặt với nghi vấn của Hải Lam Âm, nàng thuận miệng nói: “Ta nào biết sẽ như vậy, ta nhận thức sư tôn của bọn họ, có chút giao tình cho nên lần này đi ngang qua liền thuận tiện bảo bọn họ bỏ lệnh cấm, căn bản không ngờ bọn họ lại chạy tới Tân Long môn.”
“Vậy hiện tại phải làm sao?” Hải Lam Âm hỏi.
“Dù sao tu sĩ cao giai của Tân Long môn đều bị giết cả rồi, không bằng chúng ta trốn đi, nếu giết người Kim Khôn môn thì sau này ta sẽ không dễ giao đãi với môn chủ của bọn họ. Tuy nhiên, để bọn họ không gặp phiền toái thì vẫn không nên để lộ là chúng ta quen biết. Hơn nữa, hiện tại nhìn thấy chúng ta giết người, bọn họ hẳn là cũng sẽ không nói có quen chúng ta.” Kim Phi Dao nói.
Hải Lam Âm đành phải gật đầu, hai ngày trước mới còn nhờ người ta hỗ trợ, hiện tại lại giết người ta đương nhiên là không tốt. Nàng vốn muốn buông tha những đệ tử đê giai này, hiện tại người Kim Khôn môn xuất hiện, vừa vặn có thể giao người cho bọn hắn, khỏi phải bị Kim Phi Dao ăn luôn.
Cần phải đi nhưng cũng không thể cứ thế mà đi, Kim Phi Dao để Hải Lam Âm lui về phía sau ăn Bổ Linh đan, như vậy người khác sẽ cho rằng nàng không có linh lực, mà nàng thì xông đến các trưởng lão Kim Khôn môn, nâng một quyền công đánh hướng Trử Du.
Nàng không hề giảm lực đạo, linh khí màu đen quấn quanh Thú Bạo vọt tới, lực lượng làm cho sắc mặt mấy người Trử Du biến đổi. Cảm giác áp bách cường đại làm cho bọn họ có cảm giác muốn chạy, phải cắn răng cực lực nhẫn nại mới không làm cho bản thân tránh ra theo bản năng.
Trử Du lấy từ trong túi càn khôn ra một hạt châu to bằng nắm tay, hạt châu lòe lòe tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Hắn thận trọng giơ hạt châu lên không trung, linh lực nhất chú, hạt châu liền tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời.
Kim Phi Dao đứng khựng lại, kinh hãi hô: “Thuần Dương châu! Sao ngươi có thể có thứ này?”
“Hừ!” Trử Du cuối cùng cũng ổn định tâm trí, hừ lạnh một tiếng: “Đây là pháp bảo tuyệt phẩm do sư tôn phái ta trên Thần cấp giới đưa xuống, chuyên để đối phó với loại tà tu Yêu tộc như ngươi. Lại dám giết hại Nhân tộc chúng ta, thật sự không thể tha thứ, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của chi bảo trấn phái chúng ta, còn có Ngũ Môn Trấn Quỷ trận này, để xem đám tà lực các ngươi làm sao dám tới gần chúng ta.”
Bốn vị trưởng lão còn lại hơi hơi giương mắt nhìn chưởng môn sư huynh, thật không ngờ sư huynh diễn tốt như vậy, rõ ràng chỉ là một viên Thái Dương trân châu to mà lại bị hắn nói giống như kiện pháp bảo tuyệt phẩm vậy. Tuy nhiên, những lời này đều do sư thúc dạy hắn nói, ngay cả Thái Dương trân châu này cũng là vật trong túi sư thúc, cả Ngũ Môn Trấn Quỷ trận cũng do sư thúc lâm thời nghĩ ra. Vậy mà lại có người cơ trí như thế, không hổ là tu sĩ Hóa Thần kỳ, chuyện xấu cũng có thể làm bài bản đến vậy.
Kim Phi Dao lui ra phía sau hai bước, trong mắt hiện lên vẻ âm độc: “Không ngờ Thuần Dương châu lại rơi vào tay các ngươi, đừng tưởng rằng các ngươi có Ngũ Môn Trấn Quỷ trận và Thuần Dương châu thì ta sẽ tha cho miếng thịt đã dâng lên miệng. Xem chiêu!”
Nàng phi thân nhảy lên, lao thẳng vào trong trận, Mập Mạp cũng theo sát phía sau, kích động tiến vào trận. Chỉ thấy ánh sáng Thuần Dương châu mạnh hơn nữa, trong trận lại đột nhiên lóe lên quang mang càng sáng hơn, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh trắng xóa, hoàn toàn mất thị lực, bên tai truyền đến tiếng đánh nhau cùng tiếng kinh hô, tiếng kêu thảm thiết. Đến lúc mắt những đệ tử Trúc Cơ và Luyện Khí có thể nhìn thấy thì đã là mấy chục tức sau.
Hiện trường không nhìn thấy ba gã đã giết hại người Tân Long môn, chưởng môn và các trưởng lão của Kim Khôn môn thì ngồi dưới đất, khóe môi máu tươi chảy ròng ròng, đang ôm ngực thống khổ. Trên đất xuất hiện vài cái hố vĩ đại, quảng trường bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, may mà không chết người. Đệ tử Kim Khôn môn vội vọt lên, thân thiết hô: “Sư tổ, sư phụ, các người không sao chứ?”
Trử Du khoát tay, chầm chậm đáp: “Không sao, các ngươi đừng lo lắng, năm người chúng ta tụ toàn lực vào Thuần Dương châu mới đuổi được ba người kia đi. Ba người các nàng bị Thuần Dương châu làm trọng thương, so với chúng ta còn nặng hơn. Ta thì không sao nhưng vài vị trưởng lão thì chỉ sợ phải bế quan tu dưỡng một phen.”
Ngừng một cái, hắn lại phân phó; “Mau đi thả đệ tử Tân Long môn ra, bọn họ kinh hách quá độ, có thể sống được đã là may mắn rồi.”
Lập tức có đệ tử chạy tới, tốn một ít công phu mở cấm chế, cứu đệ tử Tân Long môn ra. Toàn bộ bọn họ nói lời cảm tạ với chưởng môn Kim Khôn môn, cảm tạ ơn cứu mạng của bọn họ. Tạ xong thì có chút mờ mịt, chủ sự từ Kết Đan kỳ đều không còn một ai, lúc đó bọn hắn thấy tình hình nguy cấp thì đã bỏ chạy nhưng đều bị tiểu hài tử kia đuổi theo, hôm sau trở về thì chỉ thấy còn túi càn khôn của bọn hắn.
Hiện tại không còn một ai có thể liên hệ với các sư tôn trên Thần cấp giới, muốn thông tri cho sư tôn xuống dưới trả thù cũng không có cách nào, trước mắt tu vi cao nhất cũng chỉ Trúc Cơ hậu kỳ, căn bản không thể quản lý được một môn phái lớn như vậy, nếu để các môn phái khác biết thì chắc chắn sẽ lập tức chiếm địa bàn.
Bọn họ nhìn nhau, không biết phải làm gì, bất tri bất giác ánh mắt đều dừng lại trên người ân nhân cứu mạng, liền có người tự chủ trương nói với Trử Du: “Chưởng môn, chúng ta là do ngươi cứu, vốn liền không biết báo ân thế nào, giờ lại còn muốn phiền toái ngươi một chút. Hiện tại chúng ta như rắn mất đầu, hơn nữa những người đó lại đoạt hết của cải trong phái đi rồi, mong rằng chưởng môn có thể giúp đỡ một chút, nếu không thì Tân Long môn sẽ diệt vong.”
“Việc này…” Trử Du tỏ ra khó xử, trong lòng lại thán sư thúc quả nhiên lợi hại, đám đệ tử đê giai Tân Long môn liền coi hắn thành ân nhân cứu mạng, chủ động tìm tới cửa.
“Chưởng môn, chỉ cần sư tôn chúng ta biết tin sẽ lập tức trở về. Chỉ cầu ngươi có thể tạm thời quản lý, nếu ba người kia lại quay về thì không biết sẽ như thế nào. Nể tình quen biết với chưởng môn chúng ta, xin hãy giúp đỡ.” Chỉ cần có một người nói là những người không có chủ ý khác cũng sẽ cùng hòa theo.
Nhìn các đệ tử Tân Long môn đang quỳ xuống, Trử Du lau máu trên miệng, ôm ngực suy yếu ho khan vài tiếng. Sư thúc nói thật không sai, đám đệ tử đại phái ngày thường cẩm y ngọc thực đại bộ phận căn bản không dám tưởng tượng đến kết cục khi mất đi sự che chở của môn phái, không phải ai cũng có thể làm tán tu. Chỉ cần bỏ thêm một liều trọng dược nữa thì cơ hồ tất cả mọi người đều sẽ khăng khăng một mực cầu xin Kim Khôn môn tạm lưu lại.
Nhưng trọng dược này là cái gì? Lúc đó sư thúc chỉ cười mà không nói, bảo rằng đến lúc đó hắn sẽ biết, cho hắn cái kinh hỉ.
Trử Du không lập tức đáp ứng, chỉ nói có chút không tốt, sẽ bị người khác hiểu lầm, ra vẻ chỉ cần thương thế khá lên sẽ phải rời khỏi Tân Long môn. Những đệ tử Tân Long môn này không còn cách nào, đành phải đứng dậy đi xem xét tình huống. Trử Du cũng phái đệ tử Kim Khôn môn đi xem xét với bọn họ, cho bọn hắn thêm can đảm.
Một lát sau, trọng dược mà Kim Phi Dao nói đã đến. Chỉ nhìn thấy các đệ tử Tân Long môn vội vã chạy về quảng trường rách nát, trên mặt toát ra vẻ oán giận dị thường.
“Thật quá đáng, bọn họ lấy sạch cả khố phòng, tất cả tài sản của chưởng môn, trưởng lão và cả sư tổ mẫu đều trở thành hư không!”
“Sư huynh, dược điền của ta và mọi người đều bị đào xớt hết lên, ngay cả hai khối linh thạch hạ phẩm giấu ở dưới giường cũng không thấy.”
“Không tốt, ngay cả đồ ăn trong thực sở cũng bị cướp sạch. Đệ tử Luyện Khí kỳ còn phải ăn cơm, giờ biết làm sao?”
“Trong môn phái không còn gì cả, ngay cả linh thạch khảm trên tường cũng bị đào đi, làm sao lại có loại ác đồ này chứ?”
“Làm sao bây giờ? Túi càn khôn của chúng ta cũng đã bị cướp, hai bàn tay trắng!”
“Không linh thạch không pháp khí, ngay cả đồ ăn cũng không có, khi nào sư tôn mới có thể trở về đây?”
“Lần trước trở về đã là tám mươi năm trước…”
“…”
Trử Du nhìn những đệ tử Tân Long môn đang hoảng loạn trên quảng trường, nghe tiếng gào oán giận của bọn họ, nhất thời hiểu ra trọng dược trong lời sư thúc là cái gì. Hóa ra là cướp sạch toàn bộ Tân Long môn, ngay cả cái ăn cũng không để lại. Sư thúc à, đây là ngươi để lại cho Kim Khôn môn một đám cùng quỷ a, sớm nhắc nhở một tiếng thì chúng ta đã mang theo chút lương khô tới!
Nếu trên người các đệ tử Tân Long môn này có linh thạch và pháp khí thì có khả năng sẽ tự ra ngoài tung hoành thiên hạ, mà lúc này thân vô xu, đi ra ngoài cũng không thể dùng nắm tay kiếm linh thạch được, hơn nữa đã hai ngày nay bọn họ chưa được ăn gì, đệ tử Luyện Khí kỳ đã đói lắm rồi. Như vậy bọn họ chỉ có thể đi cầu Kim Khôn môn cứu bọn họ, ngoài ra còn có thể tìm ai?
Quả nhiên, đệ tử Tân Long môn nhìn hết sang người Kim Khôn môn, bọn họ không bị cướp, hơn nữa nghe nói cuộc sống của Kim Khôn môn cũng không tệ…
Nghĩ cũng không cần nghĩ, đệ tử Tân Long môn lại vây quanh Trử Du, cầu hắn chiếu khán Tân Long môn. Trử Du khó xử nửa ngày, rốt cục gật đầu đồng ý, nhưng lại nói thêm với mọi người, chỉ cần mấy người Long Hưng trở về thì hắn sẽ trao trả Tân Long môn lại cho bọn hắn, không muốn chiếm tiện nghi này.
Thật sự là khó gặp được người chính trực như vậy, hình tượng Trử Du trong mắt đệ tử Tân Long môn nhất thời vụt sáng. Đệ tử Kim Khôn môn vốn đã tôn trọng chưởng môn của minh, hiện tại càng cảm thấy chưởng môn quá tốt, nhặt một gói đồ rách rưới lớn như vậy về, bản thân quả nhiên đã chọn đúng người.
Nhận được nhiều ca ngợi như vậy, Trử Du và bốn gã trưởng lão đều cảm thấy hơi nóng mặt, chiêu này của sư thúc thật sự là quá tổn hại.