Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 551: Cảnh giới




Ba người kéo khối băng Bạch Giản Trúc về chỗ đại đỉnh, thực thần còn chưa trở về, xem ra hắn muốn bắt đầy túi càn khôn. Kim Phi Dao để Mập Mạp và Hoa Uyển Ti canh chừng còn nàng thì đi tìm thực thần, cũng định săn một ít yêu thú, nếu túi càn khôn trên người không đầy là nàng liền cảm thấy thân thể không được tự nhiên.

Thời gian đóng băng có bốn mươi chín ngày, Kim Phi Dao nhẩm tính, rút ra mười ngày đi săn yêu thú hẳn là đủ. Sau khi nàng đi qua, Lăng Vân Thần giới tựa như gặp phải quỷ mị, khắp nơi trên tuyết đều là máu, mặt đất giống như nở đầy hoa hồng vậy, lại bị đông lại thành huyết băng, sau này nếu có tu sĩ tới Lăng Vân Thần giới chắc chắn sẽ bị thảm trạng của nơi này dọa sợ hãi.

Thế giới màu trắng bị nhuộm thành màu đỏ, thực thần rất có ý kiến với pháp bảo bản mạng này của Kim Phi Dao, nhìn nàng lại lao tới một con Sương Hoa thú cao ba trượng, hắn thật sự không nhịn được mắng: “Sao ngươi lại không dùng nằm tay mà đánh? Máu phun ra khắp nơi rồi, ngươi muốn biểu hiện bản thân rất huyết tinh bạo lực sao?”

Kim Phi Dao đứng trên thi thể Sương Hoa thú, ngạc nhiên nhìn bốn phía, Sương Hoa thú dưới chân đã máu chảy thành sông, mặt tuyết chung quanh cũng đều là vết máu, động tác đúng là hơi lớn. Nhưng nàng lại không phục mà phản bác: “Thực thần, không phải chính ngươi nói phải rút hết máu ra khỏi yêu thú lúc nó còn sống, như vậy thì máu mới không ngấm vào trong thịt, nấu lên mới không có màu máu, hương vị sẽ ngon hơn hay sao?”

“Đúng là ta từng nói như thế, nhưng ngươi lấy máu như vậy thì quá khoa trương, dọa đám yêu thú chạy hết rồi!” thực thần thở phì phì hét lên, đột nhiên phát hiện ra vài năm nay hình như mình đã ồn ào hơn trước kia.

Không được! Ta phải bảo trì khí độ của tu sĩ Luyện Hư, không thể so đo với một tiểu bối Hóa Thần kỳ! Thực thần hít sâu một hơi, đè nén thanh âm nói: “Cũng đi được rồi, yêu thú đã bị mưa máu của ngươi dọa chạy rồi, đi tìm cũng lãng phí thời gian.”

“Lúc trước còn nói ta phun chút máu ra, dùng mùi máu tươi mới hấp dẫn được nhiều yêu thú tới, giờ lại ngại máu quá nhiều dọa yêu thú chạy mất. Tu vi cao thật là tốt, hắc bạch đều do ngươi định đoạt!” Kim Phi Dao nhét Sương Hoa thú vào túi càn khôn, nhỏ giọng nói thầm.

“Ngươi còn không biết xấu hổ mà tranh luận? Một nửa Lăng Vân Thần giới đều là mùi máu tươi, còn yêu thú nào dám chạy đến tìm chết chứ?” cơn giận vừa được thực thần ngăn chặn lại bị nàng kéo lên, tiếp tục hô.

Kim Phi Dao giả ngu xoa mặt, căn bản không nghe lời hắn nói vào tai. Hai người cứ như vậy, một người lớn tiếng mắng, một người che tai không thèm nghe, một đường náo nhiệt trở lại chỗ đại đỉnh.

“Số canh đại bổ này phải làm sao bây giờ?” thực thần đứng ở bên đỉnh nhìn vào nửa nồi nước, khẩu vị Bạch Giản Trúc thật sự quá nhỏ, còn thừa nhiều như vậy. Hắn giờ phải thu đỉnh mang đi nhưng lại không thể cứ để cả canh mà cất đi được, còn đổ đi thì hắn không làm được chuyện lãng phí tâm huyết như thế.

“Thật sự là phiền toái, chỉ vì ngươi bao đồng.” Kim Phi Dao đã thu dọn xong xuôi các thứ, đứng bên cạnh nhìn thực thần đang khó xử nhìn chằm chàm vào đại đỉnh, nếu còn tiếp tục lãng phí thời gian, Bạch Giản Trúc tỉnh lại giữa đường thì phải làm sao?

“Tránh ra, ta đến!” thân hình Kim Phi Dao liền hóa thành Thao Thiết, mở miệng uống hết sạch nửa đại đỉnh canh bổ. Sau đó, nàng khôi phục nhân thân, vỗ vỗ bụng, đáp: “Được rồi, cất đỉnh xuất phát thôi.”

Mọi người kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi không sao chứ?”

“Chuyện gì? Tuy có mùi thuốc, thoạt nhìn cũng ghê nhưng hương vị cũng bình thường, không khó ăn lắm.” Kim Phi Dao chậc lưỡi nói.

“Ai hỏi ngươi hương vị, người không bị thương uống vào sẽ bị chảy máu đó.” Thực thần thật sự không có cách nào với người này, phối phương của hắn tuyệt đối không thể sai, nàng làm như vậy là tự sát nha.

Kim Phi Dao ha ha cười: “Không sao, không phải chỉ là canh lót dạ thôi sao, còn có thể thế nào chứ.”

Nhìn nàng hình như quả thật không có vấn đề gì, mọi người có chút bán tín bán nghi, đây là canh không có hiệu quả hay là không thể hiệu quả với Thao Thiết? Tuy nhiên, không đợi mọi người nghi hoặc lâu, Kim Phi Dao đột nhiên vuốt bụng nói: “Trên người ấm dào dạt, canh bổ này quả nhiên hiệu quả.” Tiếng nói vừa dứt, liền thấy hai dòng máu phun ra từ mũi nàng.

“A, chảy máu mũi…”

“Đã bảo ngươi đừng uống, ngươi cứ không nghe. Hiện tại phải làm sao?”

“Thực thần đại thúc, cứu mạng…”

“Đừng có tới gần ta, máu phun lên người ta bây giờ.”

“Cứu mạng, ta sắp bị thực thần giết chết!”

“Tự nghĩ cách đi, ta chỉ biết nấu, không biết trị.”

“…Trong canh có độc! Thực thần nấu canh có vấn đề, khó ăn đến mức làm người ta trúng độc.”

“Ngươi chết đi, ta trị cho ngươi.”

Kim Phi Dao ngồi trên phi thảm, vẻ mặt ngại ngùng cảm thán nói: “Thực thần quả nhiên danh bất hư truyền, thực dược tinh thông, thật sự là thiên tài ít có trên thế gian!”

“Ít vuốt mông ngựa thôi, giống như ngươi thì sớm hay muộn cũng chết vì ăn.” Thực thần chiếm vị trí tốt nhất trên phi thảm, nghênh ngang ngồi tại đó. Phi thảm vốn rộng không biết bắt đầu từ lúc nào mà càng ngày càng chật.

Thực thần mập mạp chiếm một chỗ rất lớn, trời nóng nên chẳng ai muốn chen vào bên cạnh hai cánh tay để trần đầy mồ hôi của hắn. Ngoài chỗ Kim Phi Dao ngồi thì chỗ còn lại phải đặt Bạch Giản Trúc.

Một người không coi là quá lớn nhưng lại thêm một tầng bông tuyết dày bên ngoài và cả băng quanh góc cạnh thì cũng chiếm chỗ, Mập Mạp và Hoa Uyển Ti trực tiếp ngồi bên trên mặt băng quan, dù sao Bạch Giản Trúc cũng không biết, hai người bọn họ cũng vui vẻ.

“Thực thần, Bách Vị lâu ở Thần giới nào?” Kim Phi Dao tươi cười hỏi.

Thực thần khinh bỉ nhìn nàng: “Ngươi vừa mới thiếu chút nữa vì ăn mà đổ máu chết, giờ đã lại nhớ tới Bách Vị lâu?”

“Sau khi đưa Bạch Giản Trúc tới Thần giới gần nhất thì chúng ta đi xem đi. Không phải ngươi chỉ mới được ăn hai miếng đồ chua hay sao? Ta mời ngươi ăn một lần, xem như là tiền công ngươi đã làm đầu bếp cho ta hơn ba mươi năm nay.” Kim Phi Dao nhớ kỹ Bách Vị lâu, nói gì thì cũng phải đi ăn một lần.

Thực thần lườm nàng, người này lại không thèm để ý đến bát sủi cảo Ngọc Dung kia, “Không xa lắm, bay bốn mươi ngày là có thể tới, ở Thủy Tạ Thần giới.”

“Bốn mươi ngày? Ngươi đợi chút!” Kim Phi Dao vừa nghe liền lấy Linh giới Du Cảnh kính ra xem, lật giở bản đồ Thần cấp giới, quả nhiên nhìn thấy Thủy Tạ Thần giới. Mặt nàng âm tình bất định, tựa hồ đang lo nghĩ chuyện gì đó rất khó xử.

Hoa Uyển Ti và Mập Mạp không biểu cảm nhìn nàng, biết chắc chắn nàng đang suy nghĩ xem nên đưa Bạch Giản Trúc đi trước hay là cùng nhau đi tới Thủy Tạ Thần giới. Dù sao ở Thủy Tạ Thần giới cũng có Thế Đạo Kinh, chỉ là đường hơi xa.

Đúng là Kim Phi Dao đang lo lắng chuyện này. Kế hoạch ban đầu là dành hai mươi mấy ngày để đưa Bạch Giản Trúc tới Thần giới gần nhất, nhưng nơi đó và Thủy Tạ Thần giới lại ở hai hướng ngược nhau. Nếu đưa hắn đi, sau đó lại tới Thủy Tạ Thần giới thì phải mất tới hai tháng. Lại phải đợi những hai tháng để tới Bách Vị lâu ăn uống, điều này làm cho Kim Phi Dao cảm thấy không thể chịu được.

Cuối cùng, nàng cắn răng một cái, thu hồi Linh giới Du Cảnh kính, hung ác nói: “Đi, chúng ta tới thẳng Thủy Tạ Thần giới, phải tăng tốc độ, toàn lực tiến lên.”

“Ngươi thật sự là hết đường cứu chữa.” ba người đều cười nhạt với nàng.

Thực thần càng cười trêu nói: “Dù sao ngươi đi cũng chỉ là đăng ký đồ ăn, cùng lắm là được ăn hai miếng đồ chua thôi, gấp như vậy làm gì?”

“Có thể ăn đồ chua cũng tốt. Ta nghĩ những tu sĩ cao giai đó chắc chắn sẽ không ăn sạch sẽ hết các món trên bàn, còn liếm sạch bóng được.” Kim Phi Dao chẳng hề để ý, ha ha cười nói.

Trên phi thảm đột nhiên yên tĩnh lai, mọi người lặng ngắt như tờ kinh hãi nhìn nàng. Sau một lúc lâu, Hoa Uyển Ti đột nhiên nhảy dựng lên, nắm chặt bả vai Kim Phi Dao, sắc mặt âm mai, ánh mắt ác độc dán lên mặt nàng, tràn đầy sát ý nói: “Nếu ngươi dám đi liếm mâm người khác, ta sẽ cho nổ Âm Thi châu ngay trong Bách Vị lâu.”

“Ta… ta đâu có nói sẽ đi liếm mâm, đừng kích động nha!” Kim Phi Dao nghiêng đầu, sâu kín nói.

“Vậy ngươi hãy chính miệng nói một câu, ta tuyệt đối sẽ không đi liếm mâm ăn thừa của người khác. Không đúng, ăn, nhặt, cầm, cướp, trộm, đều không được.” Hoa Uyển Ti phi thường lo lắng, ào ào nói một tràng, nhất định bắt Kim Phi Dao phải chính miệng nói ra.

Kim Phi Dao bất mãn bẹt bẹt miệng, đành phải gằn từng tiếng nói: “Ta nhất định không ăn đồ ăn thừa của người khác trong Bách Vị lâu, như vậy được rồi chứ!”

“Bên ngoài cũng không được, không chỉ Bách Vị lâu.” Hoa Uyển Ti nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu.

“Được rồi, mấy ngày trước không phải là ta vừa mới uống canh bổ thừa của Bạch Giản Trúc sao, cũng không phải chưa từng ăn.” Kim Phi Dao hừ hừ nói.

Hoa Uyển Ti dùng sức lay vai nàng, mắng: “Chính vì ngươi loạn nhặt đồ ăn mà thiếu chút nữa đã phun máu chết, ngươi còn không biết xấu hổ nhắc tới?”

“Đã biết, sau này ta sẽ không loạn ăn đồ ăn thừa của người khác nữa.” Kim Phi Dao không thể lay chuyển được nàng, đành thuận miệng nói. Không ăn đồ ăn thừa của người khác, người một nhà thì không bao gồm trong đó, ai là người một nhà còn không phải chính mình tính?

Để tới được Thủy Tạ Thần giới trước khi Bạch Giản Trúc tỉnh lại, Kim Phi Dao đều sắp thiêu đốt sinh mệnh. Mọi người không nói gì nhìn nàng bị hắc khí vây quanh thân thể, một ngày dùng yêu khí một ngày dùng linh lực, trên tay còn mau chóng bắt linh thạch để bổ sung linh lực, lấy hết kinh nghiệm chạy trối chết ra. Phi thảm điên cuồng xẹt qua bầu trời, phía sau còn kéo theo một luồng khí lãng.

Những tu sĩ đi ngang qua chỉ có thể nhìn thấy trước mắt xẹt qua một vật, còn chưa kịp thấy rõ là cái gì đã không còn bóng dáng.

Thực thần ngơ ngác nhìn Kim Phi Dao, chẳng qua chỉ vì ăn hai miếng đồ chua cộng thêm ảo tưởng có thể gặp được người quen đang ăn ở bên trong, sau đó mời nàng ăn cùng thôi mà có thể ra sức như thế. Vì ăn, một người có thể làm đến bước này, đây là cảnh giới cao nhất của tham ăn nha.

Ta làm còn chưa đủ, đối với nấu nướng đã thật sự đầu nhập hết sự nhiệt tình và tâm tình sao? Thực thần đột nhiên tự hỏi, bản thân chỉ là vì lấy lại mặt mũi cho nên mấy trăm năm qua mới ở lì Lăng Vân Thần giới mà nấu nướng hay là vì thật sự thích nấu cơm? Chuyện này quả thật rất đáng suy nghĩ. Chỉ vì thích, nỗ lực làm đến tận cùng, tuy rằng chuyện đó trong mắt người khác thật buồn cười nhưng nỗ lực như vậy đúng là khiến người ta cảm thấy đáng khen.

Giờ khắc này thực thần đã lĩnh ngộ được vài thứ, trong lòng đã thấu triệt hơn một chút. Lắc lắc thân thịt béo, hắn nhìn Kim Phi Dao, cất tiếng cười to làm cho Hoa Uyển Ti và Mập Mạp ngạc nhiên. Bọn họ nhìn thực thần, lại nhìn Kim Phi Dao, đột nhiên cũng cười theo thực thần, càng nghĩ càng cảm thấy Kim Phi Dao quá buồn cười, trên phi thảm nhất thời truyền đến tiếng cười không ngừng.

Nhưng Kim Phi Dao căn bản không rút ra được chút thời gian rỗi để mắng bọn hắn, nghiến răng nghiến lợi thầm mắng vài câu nàng lại vội vã chạy tới Thủy Tạ Thần giới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.