Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 544: Địa cấp nhiệm vụ




“Chỉ là tạm thời thôi. Dọc đường đi ta đã thông tri cho Thế Đạo Kinh, bọn họ đã liên hệ với Đông Ngọc Hoàng phái rồi.” vẻ mặt Bố Tự Du mang biểu cảm ngươi nhặt được đại tiện nghi, nói: “Đông Ngọc Hoàng phái toàn quyền ủy thác Thế Đạo Kinh làm chuyện này, vì thân phận của Bạch Giản Trúc khác người thường cho nên đây chính là nhiệm vụ Địa cấp. Ngươi xem đi, ngay cả cửa đều không cần ra, còn có nhiệm vụ để làm, đúng là tiện nghi cho ngươi.”

“Nhiệm vụ Địa cấp?” Kim Phi Dao chau mày, lấy Điểm Sự bài ra tìm. Quả nhiên tìm thấy được mấy chữ Kim chuyên trách trong danh sách nhiệm vụ Địa cấp, nhìn vào thù lao nàng liền lắp bắp kinh hãi. Đông Ngọc Hoàng phái này đúng là dám xuất thủ nha, linh thạch cực phẩm ba mươi khối, linh thạch thượng phẩm hai ngàn khối, năm gốc linh thảo năm trăm năm, cộng thêm mười viên Long Ngâm đan cấp sáu và năm viên Động Thiên hoàn.

Lại nhìn xuống yêu cầu phía dưới là chữa trị khỏi vết thương cho hắn, có yêu cầu chữa khỏi mù. Cái này thì làm Kim Phi Dao gặp khó khăn, nàng không biết y thuật, trước giờ chỉ từng nối xương linh tinh, mắt này phải trị thế nào chứ?

Vì thế nàng liền nói: “Ta không biết y thuật, trị mắt thế nào được?”

“Ngươi cứ nhận nhiệm vụ trước đi, cách chữa mắt cho hắn thì chúng ta sẽ đi tìm. Mắt hắn là trúng độc, nếu biết đó là độc gì thì sẽ rất dễ trị liệu. Thế Đạo Kinh đã cho người đi tra tìm, ngươi cứ yên tâm là tìm được, tìm được sẽ lập tức đưa tới cho ngươi.” Bố Tự Du như đã định liệu trước, nói, xem ra trên đường hắn đã sắp xếp ổn thỏa hết thảy.

“Thấy các ngươi đã chuẩn bị chu toàn, sao lại không trị trước cho hắn một chút, ít nhất phải xử lý chỗ máu này chứ?” Kim Phi Dao nói. Tên Bố Tự Du này thật là, đưa người tới thì cũng phải sơ cứu trước đã chứ, chút tiền thuốc ấy mà cũng tiếc.

Bố Tự Du bất mãn hừ một tiếng, “Ta đã cho hắn ăn đủ loại đan dược rồi, nếu không thì cái ta đưa tới đây là một thi thể, còn chờ lưu một hơi cho ngươi nhặt tiện nghi sao!”

“Tiện nghi này cũng không dễ chiếm, vậy đan dược cho hắn ăn tính cho Thế Đạo Kinh hay tính cho ta? Nếu tính cho ta thì ta cũng chỉ cho hắn ăn đan dược cấp một, cấp hai để giữ mệnh thôi, thứ tốt ta không có.” Kim Phi Dao nhún vai nói.

Bố Tự Du nhìn chung quanh, chỉ vào dược điền nói: “Chỗ đó không phải có dược điền sao? Nhìn linh thảo thì cũng lớn rồi, đến mấy trăm năm ấy, giống cũng đủ hết, luyện một ít đan dược cấp bốn, cấp năm là không có vấn đề gì.”

“Ngươi dám lấy sao? Đó là do bác ngươi trồng đấy, nói đợi đầy năm trăm năm sẽ đến lấy. Đến lúc đó hắn tới lại phát hiện bị thiếu thì ta sẽ bảo hắn đi tìm ngươi.” Kim Phi Dao lạnh nhạt nói, biểu cảm trên mặt phi thường chân thật.

“Lang đại nhân?” Bố Tự Du có chút ngạc nhiên nhìn nàng.

“Đúng thế, những linh thảo đó đều do hắn tự tay trồng. Ngươi nhìn xem, ta nghèo thành dạng gì rồi mà cũng không dám nhổ một cây đi đổi linh thạch. Nếu thứ này là của ta thì ta còn khách khí cái gì a!” Kim Phi Dao chậc lưỡi nhìn linh thảo, vẻ mặt hâm mộ giống như thật sự rất muốn vậy.

Bố Tự Du khẽ cắn môi nghĩ nghĩ, hiện tại rất nhiều việc, Nhật Nguyệt môn đã bắt đầu phát hiện, Thế Đạo Kinh vội bù đầu bù cổ, trong khi đó Kim Phi Dao lại nhàn hạ, chuyên môn chọn nhiệm vụ dễ dàng để nhận. Nếu không phải nàng vừa khéo ở gần nhất, lại là người nhàn nhất thì hắn đã không đưa người tới.

Nhưng cũng không thể để tên Bạch Giản Trúc này chết được, Bố Tự Du suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng đành phải nói: “Như vậy đi, chúng ta sẽ chia sẻ một nửa phí dụng với ngươi. Dù sao nhiệm vụ lần này chúng ta chỉ lấy một thành, chín thành còn lại đều là của ngươi, ngươi hãy dùng dược tốt nhất, không được để hắn chết.”

Nếu Thế Đạo Kinh chỉ vì nhiệm vụ thì Kim Phi Dao còn hiểu, nhưng lại đòi thuốc tốt nhất, không phải Đông Ngọc Hoàng phái là người của Nhật Nguyệt môn hay sao?

Vì thế nàng tò mò hỏi: “Sao phải nhiệt tâm như vậy? Dù sao Đông Ngọc Hoàng phái cũng là người của Nhật Nguyệt môn, các ngươi cuối cùng cũng phải tiêu diệt Đông Ngọc Hoàng phái mà. Hiện tại giết hắn sẽ ít đi một lính tôm tướng cua, sao còn phải dùng thuốc tốt cứu hắn? Chẳng lẽ là muốn cảm động hắn, để hắn bỏ gian tà theo chính nghĩa, sau này giúp các ngươi làm nội ứng đi đối phó Đông Ngọc Hoàng phái?”

“Nếu các ngươi có chủ ý này thì thôi đi, người này chắc chắn sẽ không phản bội sư môn, bảo hắn đi tìm chết thì dễ hơn.”

“Ai nói Đông Ngọc Hoàng phái là người Nhật Nguyệt môn? Cũng đâu phải tất cả mọi người đều ở ngoài sáng đối phó Nhật Nguyệt môn.” Bố Tự Du nhìn Kim Phi Dao, liền nói chuyện không thể nói ra ngoài cho nàng nghe, không hề sợ nàng tiết lộ.

Nghe xong lời này, không cần phải giải thích thêm, nàng đã hiểu là chuyện gì. Kim Phi Dao day trán: “Có lầm không vậy? Chẳng lẽ Đông Ngọc Hoàng phái thích làm mật thám như vậy?”

“Không làm nội ứng thì phải làm sao? Bọn họ là thế lực mới, muốn cùng Linh Điệu phái chiếm một thần lão vị thì phải bám vào Nhật Nguyệt môn thôi. Nhưng nếu chỉ dựa vào việc đầu nhập Nhật Nguyệt môn thì không nói tới chuyện căn bản không có thần lão vị mà còn sẽ bị Nhật Nguyệt môn hạn chế mọi bề. Còn không bằng lật ván bài, chỉ cần Nhật Nguyệt môn ngã thì bọn họ liền có thể có được một thần lão vị.” Bố Tự Du giải thích cho nàng, chỉ hy vọng nàng sẽ không vì huyết hải thâm cừu mà không chăm sóc tốt cho Bạch Giản Trúc.

Kim Phi Dao cơ bản không hiểu thế lực thần lão vị này, nghe bọn họ nói là âm mưu vô hạn, có đầu óc cũng không đủ dùng. Vì thế nàng dứt khoát nói: “Kỳ thực chỉ cần làm thêm vài thần lão vị là xong, ai có công thì cho lên, có gì mà phải tranh cướp chứ. Mỗi thế lực một ghế, có việc thì cùng nhau thương lượng, đơn giản biết bao nhiêu.”

“Thế lực lớn sẽ không nghe lời nói của thế lực nhỏ, thế lực nhỏ không đủ thực lực thì chiếm thần lão vị có ích lợi gì?” Bố Tự Du lắc đầu, việc này cũng từng có người đề cập tới trước kia nhưng vì số người quá đông, cuối cùng căn bản không thể quyết định.

Kim Phi Dao nhún vai cười nói: “Các ngươi cũng quá ngu ngốc, các ngươi chỉ cần cố định vài thần lão vị cho vài thế lực lớn nhất, sau đó lại làm huyền lão vị hoặc linh lão vị gì đó, làm một hai trăm ghế vào, ném hết các thế lực đạt điều kiện vào, cho bọn họ cũng được biểu đạt bất mãn và ý đồ là xong.”

“Việc này thì có lợi gì với các thế lực lớn như chúng ta chứ? Đông người như vậy, mỗi người một lời tranh cãi ầm ĩ, không phải là phiền chết người sao?” Bố Tự Du vừa nghe liền thấy to đầu, tranh giành địa bàn, đánh đánh giết giết là chuyện bình thường, nếu tất cả các thế lực đều đứng trên Cơ Toàn sơn khóc nháo thì không phải là phiền chết người sao?

“Ít nhất cũng có thể công bằng mặt ngoài. Đám thần lão vị các ngươi rút ra chút thời gian, mười năm hoặc trăm năm một lần nghị sự để những người ở huyền lão vị đó đứng ra phát biểu bất mãn, sau đó đề xuất vài việc để những người từ những huyền lão vị kia bàn bạc quyết định. Quyết xong thì các thần lão vị lại lựa chọn xem có đồng ý hay không.” Kim Phi Dao dùng ánh mắt giả dối nhìn hắn, thao thao bất tuyệt nói.

Cuối cùng, nàng dừng một chút, âm hiểm cười gian: “Như vậy, tuy rằng thoạt nhìn tất cả các thế lực đều có quyền lực nhưng người thực sự quyết định kết quả của nghị sự còn không phải là đám thần lão vị các ngươi? Dùng cách này là có thể mượn sức của nhiều các thế lực còn chưa kịp quyết định nên theo ai, tuy bọn họ thế lực có hơi nhỏ nhưng hợp nhau lại thì cũng không ít đâu. Lại nói, huyền lão vị rất nhiều, Ma tộc hay Yêu tộc gì gì đó đều có thể chiếm vài ghế, như vậy ai cũng vui vẻ a.”

Bố Tự Du ngẩn người, đột nhiên cười nsoi: “Ngươi là đồ trứng thối!”

“Ngươi cũng là đồ trứng thối, nếu vị trí nhiều thì cho ta làm thần lão vị đi.” Kim Phi Dao hắc hắc cười nói.

“Nghĩ thật là hay, trước tiên cứ đến Luyện Hư hậu kỳ rồi nói sau. Hay là ngươi đi quản lý thực sở cho Cơ Toàn sơn, đến lúc đó sẽ có vị trí chuyên môn cho ngươi.” Bố Tự Du nói.

Kim Phi Dao cũng không thèm để ý, ngược lại nhếch miệng nói: “Nếu ngươi thật sự dám làm như vậy thì ta sợ chưa đầy trăm năm Cơ Toàn sơn sẽ phải tăng lượng cung phụng.”

“Được rồi, không múa mép với ngươi nữa. Người giao cho ngươi đấy, ta còn có việc gấp phải đi trước.” Bố Tự Du đứng dậy, còn chưa nghỉ ngơi cho tốt đã phải đi, xem ra Thế Đạo Kinh đúng là rất vội.

“Khoan đã!” thấy hắn phải đi, Kim Phi Dao vội gọi hắn lại: “Sao hắn lại biến thành như vậy? Kiểu gì ngươi cũng phải nói xong rồi hãy đi, không thể ném người lại rồi bỏ đi được.”

Bố Tự Du đang vội, thuận miệng nói: “Ta nào có biết, lúc làm nhiệm vụ xong trở về thì gặp hắn, lúc đó hắn đã sắp chết rồi. Ta thấy là người của Đông Ngọc Hoàng phái liền nhặt về, kiếm thêm ít tiền.”

“Có lẽ hắn giả chết cũng nên, người này có thể ngất giả chết đấy. Ân oán của ta và hắn cũng do hơn năm trăm năm trước hắn giả chết mà ra, có thể biết được người này xấu xa thế nào.” Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, nói.

Bố Tự Du lại cười nói: “Lần này thì không phải đâu, là sắp chết thật đấy. Hơn nữa, ta đoán năm đó tám phần là ngươi cho rằng hắn đã chết nên đã cướp của hắn cái gì đó, khó nói còn muốn hủy thi diệt tích nên mới kết cừu.”

Kim Phi Dao mặt không biểu cảm nhìn hắn, sau đó nhún vai hừ lạnh: “Không phải ngươi bề bộn nhiều việc sao? Mau cút đi.”

“Vậy ta đi trước, người giao cho ngươi, đừng có ngược đãi người ta đến chết đấy.” Bố Tự Du thật sự có việc, cũng không nhiều lời, cáo từ một tiếng rồi bỏ chạy.

Bố Tự Du đi rồi, Kim Phi Dao nhìn nhìn Bạch Giản Trúc dưới đất, liếc mắt nhìn thấy góc áo của Hoa Uyển Ti vụt lóe mà qua trong phòng. Nàng bước dài tới, kéo Hoa Uyển Ti ra, chỉ vào Bạch Giản Trúc nói: “Tốt rồi, người liền giao cho ngươi.”

“Một nữ nhân cường thế như ta sẽ không chăm sóc người khác.” Hoa Uyển Ti cao nhã ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng, lạnh nhạt nói.

“Làm trò! Lúc Nhâm Hiên Chi bị thương ta thấy bốn người các ngươi rất thích chăm sóc hắn nha. Hiện tại người này bề ngoài chẳng thua kém Nhâm Hiên Chi, ngươi chấp nhận đi. Đúng rồi, mông người này rất trắng, bốn người các ngươi có thể cân nhắc, giải quyết nhàm chán.” Kim Phi Dao vỗ vai Hoa Uyển Ti, giao đãi xong liền ra khỏi tiểu đảo nổi đi tìm thực thần.

Hoa Uyển Ti bị ném lại một mình trong tiểu đảo nổi, nhìn Bạch Giản Trúc hôn mê dưới đất mà to đầu. Nếu cứu người này tỉnh lại, phát hiện đây là nhà của Kim Phi Dao thì không biết sẽ nháo thành dạng gì. Xem ra, tất cả mọi người đều phải đổi giọng. Tuy nhiên, hình như nàng cũng không nói chuyện nhiều trước mặt hắn, ngay cả mặt cũng chưa thấy quá ba lần.

Vì các thứ tốt của nhiệm vụ lần này, Hoa Uyển Ti đành phải gọi tiểu Hồng, tiểu Hoàng tới, bảo chúng nó chuyển Bạch Giản Trúc vào phòng, kiểu gì cũng không thể để hắn nằm trên cỏ, nói không chừng sẽ ngủ tới chết luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.