“Ngươi đang viết gì vậy?” Hoa Uyển Ti lo lắng cho Kim Phi Dao, cố ý chạy tới Nại Diệp kiều xem sao, lại phát hiện nàng đang viết gì đó vào một miếng ngọc giản. Linh lực màu đen giống như sợi tơ phiêu động trên ngón tay, bị nàng dùng thần thức viết thành chữ, rót vào trong ngọc giản.
Kim Phi Dao cũng không ngẩng đầu lên, đáp: “Thế Đạo Kinh có một nhiệm vụ dành riêng cho ta, nói Vạn Thú sơn trang đang tìm người phá hoại phòng ốc của bọn họ ở phía sau núi, đưa ra giá rất cao, cho nên ta liền nhận nhiệm vụ này. Hiện tại ta đang nghĩ xem nên viết gì vào, không thể báo chuyện ta đang ở Tuyền Lạc Thần giới lên được.”
“Ngươi bán mình? Đang viết gì vậy?” Hoa Uyển Ti ngẩn người, nghĩ đây cũng là chuyện nàng có thể làm ra, không thấy kỳ quái nữa.
“Ngươi xem như vậy được chưa?” Kim Phi Dao đưa ngọc giản trong tay cho nàng, để nàng tham khảo một chút xem viết như vậy đã được chưa.
Hoa Uyển Ti nhận ngọc giản, rót thần thức vào nhìn nội dung bên trong, sắc mặt phi thường quái dị: “Một tuổi, cướp kẹo của đường huynh; hai tuổi có thể lật đổ bàn; ba tuổi nhét con rắn vào quần áo đường muội… hiện tại tu vi Luyện Hư hậu kỳ, cư vô định sở, vừa mới ăn cơm cùng Liễu Cơ ở Thiên Đỉnh Thần giới.”
Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Ai vậy?”
“Ta.” Kim Phi Dao không hiểu nói.
“Ngươi nói đã Luyện Hư hậu kỳ…”
“Đó là nhuận bút.”
“Vậy những thứ trước mười lăm tuổi thì sao?”
“Đó là kỹ càng, càng kỹ thì nghe nói sẽ càng hài lòng. Ta viết từ lúc một tuổi, chắc hẳn không có ai rõ ràng hơn ta được.” Kim Phi Dao ha ha cười, rất vừa lòng với những gì mình viết.
“Ngươi viết như vậy thì ai đọc chứ? Không phải là tin giả thì là thứ nhàm chán. Ai quan tâm đến chuyện hồi nhỏ của ngươi, chắc chắn không có người mua đâu. Hơn nữa, đây là nhiệm vụ của Thế Đạo Kinh, ngươi bán tin tức giả cũng được sao?” Hoa Uyển Ti nhìn nàng, không ngờ lại nộp đồ giả lên, còn sợ người khác tìm tới cửa nên nói bản thân đã Luyện Hư hậu kỳ. Thế Đạo Kinh chắc chắn sẽ đọc qua, loại tin giả này ai sẽ đồng ý giao chứ.
Kim Phi Dao cụp mắt, khó chịu hỏi: “Vậy ngươi nói phải viết thế nào? Cũng không thể một năm một mười viết ra hết được, ta cũng không phải ngốc tử.”
“Hai chúng ta cùng thương lượng một chút, tìm cách vẹn cả đôi đường.” như vậy cũng không được, Hoa Uyển Ti ngồi xuống cầu, bắt đầu xử lý những thứ loạn thất bát tao này cho nàng.
Cuối cùng, dưới sự bàn bạc của hai người, nội dung nhiệm vụ đã được viết xong, chỉ ngắn ngủn vài chữ, cũng không không biết có được thông qua hay không. Dùng thần thức viết nội dung vào Điểm Sự phù xong, Kim Phi Dao liền chờ Thế Đạo Kinh trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống đàn kiến bên dưới, tìm kiếm Hắc Thủy kiến.
Bố Tự Tỉnh ở thành cơ quan nơi xa rốt cục thu được nội dung Kim Phi Dao nộp lên. Vốn tưởng rằng nàng sẽ không nhận nhiệm vụ này, không ngờ nàng lại nhận, lại còn chỉ dùng vài canh giờ đã phát nội dung lại. Hắn lấy tình báo ra đọc, chỉ thấy bên trên viết vài chữ: Kim Phi Dao, nữ, Thao Thiết. Vì cứu Chu Tước mà đến, tu vi Hóa Thần kỳ, nguy hiểm, phi thường nguy hiểm.
Nhìn chằm chằm vào chữ “phi thường nguy hiểm” phía sau chữ “nguy hiểm”, Bố Tự Tỉnh sửng sốt nửa ngày, cuối cùng cũng không sửa chữa gì, trực tiếp để người phát tin tức này cho Hoàng Vũ Lương. Nghĩ nghĩ, hắn bắt đầu tìm kiếm trong số các nhiệm vũ, Thao Thiết hình như rất nhiều lông, rất thích hợp cho một nhiệm vụ.
“Đến rồi!” Kim Phi Dao và Hoa Uyển Ti chỉ chờ một lúc chưa tới nửa canh giờ là Điểm Sự phù đã sáng lên, nàng nhanh chóng cầm lên đọc, nhiệm vụ đã hoàn thành, Thế Đạo Kinh đã giao mấy câu kia đi.
Kim Phi Dao cười với Hoa Uyển Ti: “Thật tốt quá, như vậy liền làm xong hai nhiệm vụ, lại còn có Tinh Viên thạch và rất nhiều bảo bối. Chờ ta bắt đủ số Hắc Thủy kiến sẽ tới Lưu Bàn Sơn Thần giới đổi Tinh Viên thạch, pháp bảo bản mạng sẽ trở lại.”
“Uhm, vậy ngươi cứ tìm, ta đi về trước.” Hoa Uyển Ti đứng dậy phủi quần áo, nói rồi dứt khoát xoay người bỏ đi.
“Đừng mà! Những con kiến này quá nhỏ, ngươi giúp ta tìm đi.” Kim Phi Dao thấy nàng định đi thì vội vàng gọi nàng lại giúp đỡ. Nhưng Hoa Uyển Ti lại lắc đầu, lấy lý do Hoa phu nhân đã vẽ xong kiểu dáng quần áo cho Mập Mạp, phải đi về trước, không thể giúp nàng được.
Kim Phi Dao lầm bầm vài câu, không có ai làm thì phải tự làm, không phải chỉ là bắt mấy con kiến thôi sao, có gì to tát đâu.
Chuyện này thật đúng là không dễ làm. Hắc Thủy kiến chỉ bé như nhị hoa, lại còn lẫn lộn cùng các con kiến màu sắc khác, khiến người ta nhìn không rõ, tìm chúng rất phiền toái. Nàng cơ hồ không làm nổi việc gì khác, ngồi trên Nại Diệp kiều đã mười ngày mới bắt được năm con Hắc Thủy kiến. Nàng rất hoài nghi bản thân có thể bắt được một vạn con Hắc Thủy kiến trong vòng trăm năm hay không. Người khác là hòn vọng phu, nàng thì sắp biến thành hòn vọng kiến rồi.
Lại qua một tháng, Nại Diệp kiều đón một vị khách không mời mà đến, Bố Tự Du lại tới nơi này. Nhìn Kim Phi Dao đang nhàm chán ngồi trên cầu, mặt không biểu cảm, mà bên người nàng có một cái bình thủy tinh, bên trong có hơn mười con Hắc Thủy kiến.
“Ngươi ngồi trên cầu làm gì?” Bố Tự Du nhận được mệnh lệnh của Bố Tự Tỉnh liền đi thẳng đến Tuyền Lạc Thần giới tìm Kim Phi Dao, lại không ngờ nàng đang ngồi trên cầu Nại Diệp giết thời gian.
Kim Phi Dao quay đầu nhìn hắn một cái, lười biếng đáp: “Bắt Hắc Thủy kiến. Lang đại nhân bảo ta bắt một vạn con Hắc Thủy kiến tới Lưu Bàn Sơn đổi Tinh Viên thạch. Không phải hắn vẫn tìm ngươi bao nhiêu lần sao, chẳng lẽ ngươi lại không biết?”
“Ta cung cấp tình báo về ngươi cho hắn chứ không phải tìm hắn để mua tình báo của hắn, hơn nữa hắn hiện đang bế quan dưỡng thương, tạm thời vài chục năm sẽ không có khả năng gặp người. Tuy nhiên, chuyện bắt Hắc Thủy kiến thì ta biết, chỉ là không ngờ ngươi vẫn chưa bắt xong.” Bố Tự Du ngồi xổm trên cầu, cầm bình thủy tinh lên nhìn.
“A, bế quan dưỡng thương sao? Chắc chắn là lại đi cướp đồ của người khác rồi. Xứng đáng bị đả thương, tự tìm khổ, ai bảo hắn bắt ta bắt kiến.” Kim Phi Dao không nâng mí mắt lên lấy một cái, mặt trời ở Tuyền Lạc Thần giới này quá chói chang, người cả ngày phơi ở đây đều sẽ có cảm giác buồn ngủ. Nghe thấy tin tức như vậy mà nàng cũng không lên được một tia tinh thần.
“Mặt trời nơi này chói chang như vậy mà ngươi cũng không che ô.” Bố Tự Du ngẩng đầu nhìn không trung, sau đó quay sang nàng cười nói: “Không phải là cướp đồ, hắn giúp Yêu tộc diệt một cứ điểm trọng yếu của Nhật Nguyệt môn. Đó là một cứ điểm ngụy trang thành tán tu, tương đối gần với địa bàn mà Yêu tộc mới cướp được, vị trí vô cùng quan trọng. Yêu tộc vốn hợp tác với hắn, lấy Huyền Vũ và ba nghìn yêu binh từ chỗ Liễu Cơ, sau đó dùng lực lượng này để phá thành, nhưng nghe nói yêu binh xảy ra chuyện, không thể sử dụng được nên hắn phải tự mình đi.”
“Vậy sao… thật sự là người tốt nha.” Kim Phi Dao ngáp một cái, lười biếng đáp: “Cứ điểm kia thế nào?”
“Biến mất trên bản đồ, hơn năm vạn người không có một ai chạy thoát.” Bố Tự Du ha ha cười nói.
Kim Phi Dao liếc mắt nhìn hắn, “Năm vạn người mà không một người chạy thoát, thật là lợi hại. Bút tích lớn như vậy, cũng không sợ bị tra ra là bọn hắn làm?”
“Không một ai chạy thoát, tra thế nào?” Bố Tự Du buông bình thủy tinh xuống, hỏi: “Ngươi bắt đủ chưa? Bắt đủ rồi thì đi cùng ta một chuyến, có nhiệm vụ mới gọi ngươi và ta cùng đi.”
Kim Phi Dao chớp mắt nhìn hắn, hiện tại nàng có Tinh Viên thạch, không quá hứng thú với các nhiệm vụ phải chạy tới chạy lui khác, “Chưa, phải bắt một vạn con, bác ngươi nói.”
“Vậy ngươi bắt được bao nhiêu con rồi?” Bố Tự Du dừng một chút rồi hỏi.
Chỉ chỉ sang chiếc bình thủy tinh bên cạnh, Kim Phi Dao bất đắc dĩ nói: “Mới được hơn mười con, vì thế ta không thể đi cùng ngươi, tự ngươi đi đi thôi.” Đi cái gì mà đi, nơi này tuy nóng nhưng ngồi ở đây có thể nhân lúc bắt kiến mà ngồi, coi như không sai, tu luyện lẫn bắt kiến đều không chậm trễ. Nàng không muốn đi ra ngoài, nhất là lại đi cùng Bố Tự Du, hắn có Thiên Hàng châu, chỉ cần có nguy hiểm liền co rụt lại không thấy tăm hơi, đến lúc đó chỉ còn lại mình nàng ở ngoài chịu tội, thật không công bằng.
“Ngươi thật sự là ngốc mà, mới bắt được hơn mười con!” Bố Tự Du còn nghĩ đây là nàng bắt trong một canh giờ, không ngờ lại là một tháng, thật không biết nàng lãng phí thời gian ở đây làm gì.
Kim Phi Dao vốn đang lười biếng đột nhiên tỉnh táo tinh thần, lông mi khẽ chớp, nói: “Vậy ngươi tới bắt đi, nếu hôm nay có thể bắt được một vạn Hắc Thủy kiến thì ta sẽ cùng ngươi đi làm nhiệm vụ.”
“Chuyện đơn giản!” Bố Tự Du xuống cầu, đi tới bờ sông, nhìn nhìn dòng sông chi chít kiến, lấy ra một cái bình nhỏ. Kim Phi Dao tò mò đứng dậy xem hắn làm gì mà có thể trong vòng một ngày bắt được một vạn Hắc Thủy kiến.
Sau đó, nàng thấy Bố Tự Du mở bình nhỏ ra, đổ một ít chất lỏng màu vàng kim đậm xuống cát. Chất lỏng này theo cát chậm rãi chảy vào đàn kiến, những con kiến chung quanh liền lập tức tránh ra, lộ ra một con đường, giống như thứ này có độc vậy.
Kim Phi Dao nhìn chất lỏng màu vàng kim, cứ cảm thấy rất quen, vì thế lại hỏi: “Đây là cái gì?”
“Thiên Lan mật.” Bố Tự Du ngồi xuống, bộ dáng như sẽ phải coi chừng rất lâu.
“Mật!” Kim Phi Dao cau mày, không ngờ lại là mật, nhưng vì sao Bố Tự Du lại cầm thứ này tới, chẳng lẽ có lòng tốt chuyên môn tới bắt Hắc Thủy kiến cho ta?
Thiên Lan mật vừa chảy ra được một khắc liền thấy một con Hắc Thủy kiến đi ra khỏi đàn, ghé vào dòng mật. Sau đó lại thêm từng con từng con một, trong vòng một canh giờ Hắc Thủy kiến cứ như chui ra từ lòng cát, xuất hiện dần dần, trèo lên Thiên Lan mật mà ăn. Còn những con kiến khác lại giống như lâm đại địch vậy, căn bản không tới gần mật.
“Được rồi, ngươi trước tiên hãy thu khoảng trăm con kiến này đi đã, một lát nữa sẽ còn có nhiều Hắc Thủy kiến hơn nữa tới đó.” Bố Tự Du thoải mái tự nhiên chỉ vào Hắc Thủy kiến dưới đất, ngẩng đầu nói với Kim Phi Dao trên cầu.
Không ngờ lại là mật, dùng thứ này là có thể hấp dẫn Hắc Thủy kiến, chẳng lẽ Hắc Thủy kiến không phải là vật trân quý gì sao? Kim Phi Dao thật khó chịu, nàng cảm thấy mình bị Hắc Thủy kiến đùa giỡn, tuy nhiên thứ không công mà có này không thể phí phạm, cho nên nàng vẫn xuống cầu, bắt đầu bắt Hắc Thủy kiến vào trong bình.
Vừa bắt nàng còn vừa hỏi: “Hắc Thủy kiến này có chỗ lợi gì? Số lượng ít như vậy, lại còn giấu mình trong đàn kiến nữa.”
“Ngươi không biết? Nó dùng để ngâm rượu tráng dương đó, cung cấp cho những người song tu dùng thì có đại ưu việt.” Bố Tự Du quay sang cười rộ lên.
Tay Kim Phi Dao khựng lại một chút, thật sự là bị đùa giỡn!