Trong lúc điện quang hỏa thạch đó, ở mặt đất dưới chân Khổng Vinh lao ra một cái lưỡi, trực tiếp đâm xuyên qua đùi hắn. Đâm thủng rồi còn không tính, đầu lưỡi xuyên qua đùi, cuốn lấy thân thể Khổng Vinh, một dòng chất lỏng màu trắng liền dũng mãnh tiến ra theo đầu lưỡi, tiếng xèo xèo vang lên, da thịt hắn đã bị nọc độc màu trắng ăn mòn.
Khổng Vinh không ngờ lại có thứ chui từ dưới chân lên, màn hào quang của Hoàn Hồn câu quả thật có thể ngăn cản công kích nhưng dưới chân lại không có hào quang. Vậy mà lại bị linh thú chui chỗ trống, thân thể hắn bị lưỡi Mập Mạp quần lấy, gắt gao chế trụ khiến hắn không thể động đậy.
Tuy thân thể bị giữ nhưng Câu Hồn thuật chỉ cần ba tức nữa là có thể hoàn thành, Khổng Vinh không ngừng tay đi đối phó Mập Mạp mà liều mạng rót linh lực vào Hoàn Hồn câu. Chỉ cần Câu Hồn thuật xuất ra thì vết thương nho nhỏ ở chân này căn bản không là cái gì.
“Thiên Địa Tịch Diệt!” Kim Phi Dao đột nhiên lạnh giọng quát.
Nàng rốt cục sử dụng Thiên Địa Tịch Diệt, đây là lần đầu tiên Kim Phi Dao sử dụng pháp thuật này, mới hô lên mà linh lực trên người đã biến mất hơn nửa. Nơi Khổng Vinh đứng xuất hiện một mảnh bóng đen, dưới chân giống như dẫm phải cát chảy, thân thể liền bị hãm xuống.
Khổng Vinh dùng sức giãy dụa, lại phát hiện bóng đen dưới chân có lực hút cực lớn, với tu vi của hắn mà không thể đào thoát được. Kim Phi Dao vì cắn nuốt hắn mà đã dùng hết linh lực, linh lực tiêu hao chẳng còn gì. May mà nàng còn có yêu lực để dùng, linh lực không có, nàng rót cả hơn nửa yêu lực vào Thiên Địa Tịch Diệt.
Sau đó chỉ thấy Khổng Vinh kinh hãi nhìn Thao Thiết rồi mang theo Hoàn Hồn câu và Câu Hồn thuật âm khí lòe lòe, hắc quang vô tận cùng nhau tiến vào bóng tối. Sự tình đáng sợ liền phát sinh ngay sau đó, mảng bóng đen trên đất đột nhiên giật giật, trồi lên, không ngờ nó lại đứng dậy.
Một mảnh bóng đen cứ như vậy đứng trên mặt đất, nửa người trên giật giật, phun Mập Mạp ra. Mập Mạp rơi xuống đất, kinh ngạc nhìn bóng đen đang đứng thẳng kia, pháp thuật Minh hỏa lại sống?
Sau khi phun ra Mập Mạp, bóng đen nhìn chung quanh, không tiếp tục phun cái gì ra nữa mà một lần nữa nằm xuống, nhanh chóng tiêu thất. Khổng Vinh Hóa Thần hậu kỳ và pháp bảo bản mạng Hoàn Hồn câu của hắn cứ như vậy biến mất trong bóng tối, ngay một mảnh vải cũng không chừa lại.
Kim Phi Dao bị một chiêu này làm cho sắc mặt trắng bệch, đột nhiên hiểu ra Lang đại nhân lợi hại thế nào, một chiêu thức lớn như thế mà tùy tiện là có thể làm ra, nàng mới dùng một lần mà linh lực đã hao hết, yêu lực cũng bị hút đi hai phần ba. Hiện tại chỉ còn lại một phần ba yêu lực, thiếu chút nữa lại khiến cho không còn chút sức lực nào, thứ này không thể tùy tiện dùng được.
May mà Khổng Vinh đã bị Thiên Địa Tịch Diệt nuốt, nếu không một người bẩn như thế sẽ làm Kim Phi Dao nôn mất.
Chỉ sử dụng một lần Thiên Địa Tịch Diệt, nàng hiện tại cảm thấy trên người có thêm một mảnh không gian có thể coi như túi càn khôn. Đó là kết qua sau khi khơi thông Thiên Địa Tịch Diệt, bên trong chỉ có thi thể Khổng Vinh và một thanh Chiêu Hồn câu.
Nguyên Anh của Khổng Vinh bị nuốt, Kim Phi Dao lại tiêu phí yêu lực ném xác hắn ra, đúng lúc đó thì cấm chế sương trắng trên đầu bắt đầu quay cuồng.
“Không tốt, có người tới.” Kim Phi Dao nhướng mày, đồng thời ngửi thấy trong thạch đào truyền đến mùi thịt của tu sĩ cấp cao, nàng liền quát to: “Mập Mạp, mau tới đây!”
Được tin, Hoa Nguyên Tử và Hoàng Vũ Lương không hiểu làm sao lại có thực hồn thần thú khác ở phía sau núi, nếu có gì sai sót xảy ra thì có thể phía sau núi sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Nghe nói có thực hồn thần thú, Hoàng Vũ Lương không chú ý tới thạch đạo hôi thối, trực tiếp theo thạch đạo chạy tới. Còn Hoa Nguyên Tử thì đi theo đường cấm chế, cơ hồ là hết sức bay tới, nhưng vẫn chậm một bước.
Nhìn Luyện Yêu trì bị hủy loạn thất bát tao, còn có Khổng Vinh đã tắt thở nằm trong máu, Hoa Nguyên Tử kinh sợ. Ngay cả Hoàng Vũ Lương sau khi lao ra khỏi thạch đạo cũng lập tức sửng sốt. Độ phá hoại vượt qua tưởng tượng của hắn, toàn bộ bị hủy, ngay cả nhân thú cũng bị giết, thật đúng là xuống tay lưu loát.
Khổng Vinh đã chết, thi thể ở ngay kia, điều này chứng tỏ những gì hắn vất vả có được đều không còn. Không có Khổng Vinh thì sẽ không có ai khác làm chuyện này, Hoàng Vũ Lương vô cùng tức giận.
“Là người phương nào làm, lại chuyên môn đối phó với ta!” Hoàng Vũ Lương phủ thần thức khắp sân, hắn tin tưởng kẻ phá hoại còn chưa đi, nhất định vẫn đang ở bên trong. Chỉ cần hắn tìm ra được thì hắn sẽ cho kẻ đó nếm thử tư vị nguyên thần thiên đăng.
Ánh mắt hắn dừng lại ở phía sau khung cửa nơi ở của yêu thú, trên tay hư không một chưởng, ầm một tiếng, cửa đã bị phá. Đại môn từ hai nửa bị chém thành bốn mảnh, yêu thú bên trong bị đọa, toàn bộ chạy xông ra ngoài.
Các loại yêu thú lớn nhỏ nhất tề phóng tới, chúng nó chạy thẳng về phía trước, giống như một đàn ruồi không đầu chạy loạn tìm đường ra. Hoàng Vũ Lương nâng tay giết chết mấy con yêu thú đang chạy về phía mình, ngại chúng nó chạy loạn vướng tay vướng chân. Hiện tại Khổng Vinh đã chết, đám yêu thú này cũng không còn tác dụng gì nữa, chạy ở trong này ảnh hưởng hắn tìm người, không bằng toàn bộ giết chết.
Hoa Nguyên Tử vừa vặn theo cấm chế bay vào, thấy Hoàng Vũ Lương đang đứng ở cửa thạch đạo, nổi giận đùng đùng chém giết yêu thú. Đợi sau khi thấy rõ cảnh tưởng trong sân thì nàng cũng ngừng thở, Khổng Vinh đã chết!
Vì trong viện đầy máu tươi nên nàng không đáp xuống đất mà bay trong không trung hỏi: “Hoàng trưởng lão, sao lại thế này?”
“Sao lại thế này? Ta còn đang muốn hỏi ngươi đây, làm sao lại để người chạy vào giết người, còn hủy nơi này thành như vậy?” thần thức của Hoàng Vũ Lương không ngừng ném ra các nơi để tìm kẻ giết người hủy vật này. Bản thân hắn chạy đến từ thạch đạo, cấm chế cũng không có dấu vết bị phá hủy, nếu người nọ không có ở đây thì chỉ có một khả năng đó là tu vi kẻ đó còn cao hơn hắn.
“Ta…” Hoa Nguyên Tử không biết nói gì, chỉ cần mắc phải sai lầm thì ai cũng sẽ lấy tốc độ nhanh nhất để phủi sạch trách nhiệm của mình. Thân là chủ nhân của Vạn Thú sơn trang, trách nhiệm của chuyện này đương nhiên rơi xuống bản thân.
Việc này giải thích quá nhiều cũng vô dụng, hơn nữa nàng cũng không biết giải thích thế nào, cùng lắm cũng chỉ có thể biện giải bản thân không phải không cảnh giới tốt mà là do người xấu thần thông quảng đại. Nói như vậy thì nghe cứ như là chối bỏ trách nhiệm cho nên Hoa Nguyên Tử dứt khoát không nói mà phái người nhanh chóng bắt lại đám yêu thú đang chạy loạn.
Lúc này Hoàng Vũ Lương đã giết chết không ít yêu thú to lớn hung mãnh, thừa lại một ít bị hắn một cước đá chết, tên tu sĩ Kết Đan kỳ chạy trốn về bị gọi lên. Hắn liền nói hết những gì nhìn thấy, kẻ tập kích Khổng Vinh là một con yêu thú lông bạc cao chừng ba trượng, dị thường hung mãnh.
Hoàng Vũ Lương lập tức quét mắt lên người đám yêu thú, to thì đã chết, nhỏ thì bị uy áp của hắn dọa sợ tới mức lui vào một góc. Trước tiên tìm khắp một lượt các yêu thú to lớn, những yêu thú cao ba trượng cũng chỉ có mấy con, liếc mắt một cái liền thấy hết.
Không có con nào lông bạc, xem ra thứ này cũng không ở trong đó. Nghĩ lại cũng thấy không có khả năng, đã có thể giết chết Khổng vinh Hóa Thần hậu kỳ thì làm sao có thể bị hắn tùy tiện đá một cái đã chết được.
“Ngươi không thấy người khác sao?” Hoa Nguyên Tử nhìn những yêu thú kia, đột nhiên quay sang hỏi.
Tên tu sĩ kia ngẩn người, lúc đó chỉ vội vàng chạy trốn, không thấy rõ cái gì cả. Đột nhiên, hắn nhớ tới một chuyện, nhanh chóng bẩm báo: “Đúng rồi, hình như còn có một người, thân mình không cao lắm, giống tiểu hài tử, nhưng tu vi lại cực cao.”
“Tu vi cực cao? Cao bao nhiêu?” Hoàng Vũ Lương nhướng mày, lạnh giọng hỏi.
“Rất cao… như là Luyện Hư kỳ vậy.” hắn ấp a ấp úng trả lời, lúc đó hắn không chú ý tới tu vi, tuy nhiên người nọ bay ở trong không trung, hơn nữa lại có thể ở cùng với linh thú giết được tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, người như thế chắc chắn tu sĩ không thể quá yếu. Dù sao người cũng đã bị giết, nói như vậy hẳn là không sao.
“Luyện Hư kỳ…” Hoàng Vũ Lương lẩm bẩm, nếu là Luyện Hư kỳ thì cấm chế này sợ rằng không ngăn được hắn. Tuy nhiên, cũng không thể bỏ qua dễ dàng như thế được, hắn liền lớn tiếng quát: “Tiếp tục tìm cho ta, nhất định phải tra cho ra là loại người nào làm.”
Thi thể bị khiêng đi, yêu thú bị giết chết, Hoa Nguyên Tử phái người dọn Luyện Yêu trì và tra tìm bốn phía. Cấm chế vẫn luôn đóng, Hoàng Vũ Lương cũng canh giữ ở ngoài thạch đạo như trước, hắn luôn cảm thấy người này còn chưa chạy đi, vẫn đang ở đây.
Trong lúc xử lý những yêu thú còn sống, có người phát hiện một ấu tử bị dọa cho sợ hãi trong một góc.
Nó mang một thân lông đen bóng, trên đầu có sừng, yêu khí nhàn nhạt tỏa ra, đang lùi mãi trong một góc mà run. Một tu sĩ Kết Đan đang định giết nó thì bị Hoa Nguyên Tử nhìn thấy, “Từ từ đã, sao ấu tử này lại ở đây?”
“Không biết, có thể là chạy đến.” tên tu sĩ kia cầm ấu tử lên, nhìn mãi vẫn không biết là giống gì.
Hoa Nguyên Tử do dự một chút, “Giao nó cho ta, mang về Linh Sơ viên thôi, ấu tử như vậy vẫn có thể bán lấy linh thạch.” Không hổ là người kinh doanh linh thú điếm, Hoa Nguyên Tử có thói quen nhìn thấy ấu tử là nghĩ đến việc mang về bán. Hơn nữa, ấu tử này có lẽ chính là con nhân lúc cửa không đóng mà chạy vào lúc trước được Hoàng trưởng lão đề cập đến.
Nhận lấy ấu tử đen như mực, Hoa Nguyên Tử tiếp tục chờ bọn họ xử lý, tra tìm, nhưng làm thế nào cũng không tìm ra hung thủ. Cuối cùng, Hoàng Vũ Lương chỉ có thể nhận định hung thủ đã chạy. Tuy không có chút hứng thú với ấu tử mang yêu khí nhàn nhạt trên tay Hoa Nguyên Tử nhưng hắn vẫn thuận miệng hỏi một câu, còn Hoa Nguyên Tử cũng chỉ nói ấu tử này xen lẫn trong đám yêu thú, muốn mang về bán.
Nằm trong lòng Hoa Nguyên Tử, Kim Phi Dao cảm thấy may mắn vì mình động tác mau, thừa dịp bọn họ chưa điều tra nơi giam giữ yêu thú mà nhanh chóng rũ bỏ hết phù dịch trên người, sau đó còn lùi vào trong một góc mà run, giả vờ thật quá giống.
Quyết định của nàng là giả dạng làm yêu thú bị kinh hách, sau đó thừa dịp yêu thú nơi nơi chạy loạn để tìm cơ hội chạy trốn vào thạch đạo, nhưng không ngờ lại trực tiếp rơi vào lòng Hoa Nguyên Tử. Hiện tại nó đang ở cách Hoàng Vũ Lương không xa, mở to đôi mắt tròn nhìn hắn và người bốn phía.
Nhân sinh luôn đầy rẫy chuyện ngoài ý muốn, chuyện tốt bực này cũng có thể phát sinh, thật sự là quá có ý tứ. Cảm thụ sự ấm áp trên người địch nhân, Kim Phi Dao ngáp một cái, nỗ lực làm cho bản thân càng trở nên đáng yêu để lát nữa có thể tới Linh Sơ viên.