Hồi Xuân các tọa lạc trên một vách núi, trên khắp vách núi là vô số các sơn động, chi chít giống như mộ huyệt, dọc vách núi còn có sơn đạo. Bởi vì cây cối nơi đây đều héo rũ, muốn dùng gỗ làm phòng cũng không có nên trực tiếp dùng sơn động làm nơi ở.
Lúc này trong sơn động có không ít cương thi đi ra, thấy Ân Nguyệt trên không trung liền hô lên: “Đệ tử nghênh đón sư tổ.”
“Các ngươi lui ra đi, ta đến phía sau núi xem sao.” Ân Nguyệt khoát tay đuổi những người này đi, dẫn Kim Phi Dao ra phía sau núi.
“Vừa rồi những người ra nghênh đón ngươi đều là Kết Đan kỳ, kể cả toàn thân có hắc khí vờn quanh cũng không cảm giác được là cương thi. Công pháp của ngươi thật là lợi hại, có vài tà tu luyện chế cương thi thì vừa đi vừa rơi thịt, buồn cười cực kỳ.” Kim Phi Dao vỗ vỗ Mập Mạp, cười nói.
Với tính cách của Kim Phi Dao, ở một nơi xinh đẹp thế này đương nhiên không thể một mình độc hưởng, vì thế Mập Mạp có muốn quay trở lại túi linh thú cũng không được. Hiện tại tu vi càng cao, Mập Mạp càng không muốn ra khỏi túi linh thú trong một số trường hợp, chỉ biết thán bản thân trước kia còn nhỏ không hiểu chuyện, không có việc gì liền chạy ra ngoài, hình thành nên ấn tượng của một kẻ thích sống bên ngoài. Lúc Kim Phi Dao ngược đãi nó chỉ toàn dùng cớ này.
Lần này tới là tìm xương cốt cổ yêu long, khẳng định Kim Phi Dao muốn đưa nó ra đánh trận đầu, thật sự quá đáng giận.
Vuốt bảo châu trên đầu Mập Mạp, Kim Phi Dao ha ha cười nói: “Mập Mạp, tất cả nơi này đều là độc, ngươi vừa vặn có thể thử xem xem có tăng tiến được công kích bằng độc hay không. Cố gắng học thêm một chút, về sau phải dựa vào ngươi.”
Mập Mạp xem thường trừng mắt nhìn nàng vài lần, rõ ràng là nghĩ đến xương cổ yêu long, sợ bị trúng độc nên lấy nó ra để thử độc, bây giờ còn nói là học về độc, ngày nào đó nó phải quét độc lên điểm tâm của nàng, độc nàng vài ngày cho biết.
“Ân đạo hữu, đến hậu sơn làm gì? Không cần lấy quả Băng Sương chiêu đãi ta, ta bây giờ vẫn còn no.” Kim Phi Dao hỏi, nàng vẫn nhớ trước kia Ân Nguyệt từng nói hắn hái quả Băng Sương ở sau núi. Lúc không biết còn có thể ăn chứ bây giờ, khi đã nhìn thấy tình hình sinh trưởng của nó thì nàng lại không có khẩu vị.
Ân Nguyệt cười tủm tỉm đáp, “Yêu long thượng cổ ở ngay phía sau núi, không phải Kim đạo hữu muốn nhanh chóng nhìn thấy yêu long, sau đó lấy xương cốt đi hay sao? Vì thế nên ta mới đưa ngươi đi nhìn xem.”
“Đúng, như vậy là tốt nhất, nếu không cứ ở quấy rầy ngươi quá lâu cũng ngại.” Kim Phi Dao nghe vậy thì rất cao hứng, vui sướng hài lòng ngẩng đầu nhìn chung quanh. Đập vào mắt vẫn là một rừng xác chi chi chít chít, nhìn lâu cũng quen, có đôi lúc còn cảm thấy quả Băng Sương treo trên thi thể rất đẹp mắt.
Bay qua rừng xác khổng lồ này, trên núi xuất hiện một cái hố to, trong hố là một bộ long cốt đang nằm. Bộ long cốt này vẫn nằm nghiêm trang như thể lúc còn sống, đầu ra đầu đuôi ra đuôi, đám xương trắng nằm đó tản mát ra hơi thở cổ xưa.
Thật sự là hàng tốt! Ánh mắt Kim Phi Dao quét qua bộ long cốt, thứ này hẳn là rất cứng.
“Bộ long cốt này được phát hiện lúc đào sơn động, vừa xuất hiện nó đã la hét đòi ăn thịt người, tiếc rằng ở chỗ ta không có lấy một miệng thịt tươi, nó đòi vài năm không được thì mới yên tĩnh.” Ân Nguyệt giải thích cho Kim Phi Dao.
“Hả?” Kim Phi Dao sửng sốt, sao lời này nghe cứ có vấn đề gì đó vậy? Yêu long muốn ăn thịt người, nơi này không có thịt tươi, mà lúc này nàng không phải là thịt tươi sao?
“Ha ha, xem ngươi sợ kìa.” Ân Nguyệt cười, “Ngươi cũng không ngẫm lại xem, yêu long chỉ có hồn, kể cả là muốn ăn thịt người thì hắn cũng không có cách nào ăn được, chỉ là thói quen thôi, đã chết còn nhớ tới miếng ăn trước kia.”
“Vì sao con rồng này không cho ngươi lấy xương?” Kim Phi Dao híp mắt hỏi.
“Hắn nói ta không phải là người hắn đợi, sát khí trên người không đủ, không có tư cách dùng xương của hắn.” Ân Nguyệt bất đắc dĩ nhìn nàng.
“Cái con rồng gì vậy? Trên người ngươi mà còn chưa đủ sát khí? Ngươi đã giết bao nhiêu người rồi mà còn chưa đạt yêu cầu của hắn sao?” Kim Phi Dao vừa kinh ngạc nói xong, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, chỉ vào mình mà nói: “Ân đạo hữu, ngươi dẫn ta tới đây không phải là vì nghĩ rằng ta giết nhiều người cho nên cảm thấy ta sẽ được yêu long coi trọng không?”
Ân Nguyệt từ chối cho ý kiến, gật đầu: “Đúng vậy, ta vẫn luôn nghĩ xem vì sao hắn không để ta đi lấy long cốt, có thể là do ta giết người chưa đủ thảm thiết. Sau khi gặp ngươi, ta thấy mỗi lần Kim đạo hữu động thủ thì đối phương cơ hồ không thể toàn thây. Hơn nữa, không phải ngươi đã ăn rất nhiều người đó sao, điểm đó lợi hại hơn ta, nghĩ tới nghĩ lui, hẳn là phải giống như ngươi mới coi là người đầy giết hại.”
“Ngươi giết người cũng đâu có thấy ai được chết xinh đẹp đâu.” Kim Phi Dao bất mãn, đây có được tính là lời khen không? Nếu là khen ngợi thì sao nghe cứ như đang nói nàng thô lỗ vậy?
“Long cốt kia thật sự rất tốt, dùng để luyện chế pháp khí, pháp bảo thì ít nhất cũng phải thượng phẩm, cực phẩm, nếu lại được phối với các thứ tốt khác thì có thể đạt tới tuyệt phẩm cũng không chừng.” Ân Nguyệt cười tủm tỉm cổ xúy, nếu Kim Phi Dao thật sự lấy được long cốt thì hắn cũng có thể mua lại một ít từ tay nàng, dù sao cả con rồng lớn như vậy nàng cũng không dùng hết được.
Nhưng Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút vấn đề, “Xương cốt của hắn để ở kia, chỉ là có hồn thôi, ngươi đi qua rút mấy cái hắn cũng không thể làm gì ngươi, sao còn phải khách khí với hắn như vậy?”
“Nào có dễ dàng như ngươi nói, tự ngươi nhìn đi.” Ân Nguyệt nói xong liền chỉ vào yêu long.
Kim Phi Dao liền thấy núi long cốt kia đột nhiên dựng lên, giống như khi còn sống, ngoảnh đầu nhìn chung quanh, lại còn ngáp một cái. Sau đó, nó lười biếng nhìn về phía bọn họ, thanh âm ầm vang không biết từ chỗ nào vang lên: “Tiểu tử, còn chưa từ bỏ ý định sao?”
Kim Phi Dao đã từng gặp nhiều hồn phách có thể nói chuyện nhưng trường hợp giống như long cốt này, có thể hoạt động thì nàng chưa từng thấy qua. Ngay cả đám khô lâu thủ hạ của Ân Nguyệt chuyên đi hái quả Băng Sương thì ở các đốt ngón tay cũng phải dùng vật liệu luyện chế để cố định, nếu không sẽ bị rơi ra, không làm được chuyện gì.
Hơn nữa, nó chỉ nói chuyện nhưng Kim Phi Dao lại cảm giác được một trận yêu khí mạnh mẽ, nàng tự dưng nghĩ, người này lúc còn sống khẳng định có thể biến hóa rất lớn, khó nói còn là thành viên của Yêu tộc gì đó, chỉ là sao lại không hay ho như vậy, bị người ta giết chết ở đây?
Nếu không phải Ân Nguyệt đi đào sơn động thì không biết khi nào người này mới có thể thò đầu ra ngoài. Chỉ còn khung xương không mà uy lực còn lớn như vậy, bảo sao Ân Nguyệt đã Luyện Hư trung kỳ mà cũng không có bản lĩnh lấy được một mẩu xương trên người hắn.
“Tiền bối, ngươi thấy vị bằng hữu này của ta thế nào? Có thể chiếu cố ngươi hay không?” Ân Nguyệt nhẹ nhàng kéo Kim Phi Dao một cái, hai người liền đứng ở bên cạnh hố long cốt.
“Hả?” yêu long đưa đầu sát vào Kim Phi Dao, rõ ràng không có mắt nhưng vẫn dùng hốc mắt trống trơn cẩn thận nhìn nàng.
“A, hóa ra là tên ngốc Thao Thiết, ra bên cạnh chơi đi.” Yêu long thất vọng nằm trở về, khinh miệt hừ một tiếng.
Kim Phi Dao tức giận đến chết khiếp, đây là thái độ gì chứ? Đã mắng nàng là đầu đất còn chưa tính, vậy mà còn tỏ ra khinh miệt như thế, một con rồng chết chỉ còn hồn phách như ngươi thì có gì mà đắc ý?
Thấy nàng hiếm khi tức giận như vậy, Ân Nguyệt vội vàng khuyên nhủ: “Tiền bối, ngươi không nhất thiết phải nói như vậy mà, Thao Thiết là một trong tứ đại mãnh thú, hơn nữa nàng cũng ăn rất nhiều người, sát khí hẳn là đủ để rút Trấn Yêu châm trên xương cùng của ngươi.”
Nghe xong lời này, ánh mắt Kim Phi Dao liếc về phía đuôi của yêu long. Ở đốt xương nhỏ nhất có một cây châm bé bằng ngón tay, chỉ một cái châm bé như vậy mà có thể ghim con yêu cuồng vọng này xuống đất.
“Hắn nhục nhã ta như vậy, kể cả ta có thể rút châm ra thì ta cũng sẽ không giúp. Thả ra rồi ai biết được hắn có làm ra chuyện xấu gì không, đã cuồng vọng như vậy thì cứ để hắn tự nghĩ cách đi.” Thật vất vả mới kiếm được cơ hội, Kim Phi Dao liền khoanh tay, tỏ vẻ khinh bỉ nói.
“Hừ!” yêu long không cho nàng cơ hội đắc ý, hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục đả kích: “Thao Thiết vốn là một tên đầu đất, năm đó không biết là ai đã vui tươi hơn hở ăn luôn cái mông của mình, sau này tuy có nhổ ra nhưng đã sớm trở thành chuyện cười trong chúng yêu. Miệng to ngốc nghếch, có đồ ăn là quên hết thảy, hơn nữa lại siêu ngốc, cả ngày đần độn ngồi ăn, không phải đầu đất thì là gì?”
“Ngươi!” Kim Phi Dao tức giận xanh mặt nhưng lại không phản bác được, ai bảo những gì người ta nói đều là sự thật! Nhưng việc này là Thao Thiết tự làm, nàng chỉ chiếm được một tia thực hồn mà thôi, loại việc đó không thể tính lên đầu nàng được.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì ngoài việc ăn mông mình ra, Kim Phi Dao thật đúng không tìm ra được điểm nào bất đồng. Nghe khẩu khí của con yêu long này thì tựa hồ đã cùng chơi đùa với Thao Thiết ở thời thượng cổ. Người này chắc chắn là xem thường Thao Thiết, sẽ là tên gia hỏa nào chứ? Chẳng là một trong tứ đại thánh thú, Thanh Long?
Nghĩ vậy, Kim Phi Dao nghiến răng nghiến lợi nói: “Mấy ngày trước có một gia hỏa tên Chu Tước đã bị ta nhổ hết sạch lông, phải chạy trốn như một con gà rụng lông.”
Yêu long đột nhiên khựng lại, nghiêng đầu nhìn Kim Phi Dao. Tuy không có mắt nhưng vẫn làm nàng thấy sợ hãi, ngoài miệng lại vẫn cậy mạnh nói: “Nhìn chằm chằm ta làm gì? Ta có chứng cứ, đây là lông nó.”
Vừa nói, nàng vừa lấy lông Chu Tước ra, quơ quơ trước mặt yêu long giống như thị uy.
Yêu long đột nhiên ngửa đầu cười ha hả, tiếng cười kinh thiên động địa, cười đến cái đầu lâu của hắn rung lên không ngừng, vừa cười vừa mắng: “Cái tên ngốc Chu Tước, lại để Thao Thiết nhổ lông, cũng không biết nó mù mắt hay sao mà có thể chọn một kẻ vô năng như vậy để phụ thân. Chuyện này chắc chắn sẽ truyền ra, để xem cái mặt cao ngạo của hắn còn để đi đâu được, cười chết lão phu!”
Kim Phi Dao cũng phi thường muốn nói, đã bị nhốt ở đây không thể động đậy mà còn không biết xấu hổ cười Chu Tước, người ta cuối cùng vẫn còn chạy ở bên ngoài, không giống như ngươi bị vây ở đây, ngày ngày nhìn một đám người chết.
Hử? Kim Phi Dao đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nếu quả thực đúng như Chu Tước nói, thực hồn là do Yêu tộc phóng xuất, vậy con yêu long này là có chuyện gì xảy ra? Những con khác đều là một tia thực hồn, nó lại hoàn chỉnh, vậy mà cũng không thả thực hồn ra. Chuyện này có chút không đúng nha.