Edit: Ladybjrd
Lang nói xong liền đứng dậy nói với Hồng bên cạnh: “Không được cho nàng ăn loạn các thứ, đừng cho là ta không biết ngươi có chủ ý gì.”
“Lang đại nhân, sao ngươi có thể nói ta như vậy. Ta không có chủ ý gì với nàng cả.” Hai người nói chuyện với nhau, bỏ mặc Kim Phi Dao đang mù mờ không hiểu.
“Làm cái gì vậy, thật kỳ lạ…” Kim Phi Dao vươn tay vuốt mặt theo thói quen, đột nhiên cảm thấy không thích hợp.
Nàng cúi đầu nhìn, nhất thời chấn động, vì sao tay ta lại biến thành thế này? Đây hẳn là móng vuốt. Lại đảo mắt qua chân, tay, bụng, Kim Phi Dao nhất thời chết đứng.
“A, đây là có chuyện gì?” Kim Phi Dao hoảng sợ kêu lên, nàng phát hiện mình đã biến thành một con yêu thú, toàn thân đầy lông đen, còn có đuôi, lại dùng tay sờ sờ, đụng phải một đôi sừng nữa.
Kim Phi Dao hoảng loạn. Đúng rồi, chắc chắn Lang ma đầu biết là chuyện gì xảy ra, nàng vội vã oay người chạy theo hướng Lang ma đầu rời đi.
“Loảng xoảng” Kim Phi Dao cảm thấy cổ bị kéo, cả người liền ngã lăn ra sàn, quay đầu nhìn mới biết có một cái vòng cổ nối với một sợi xích đang buộc vào một cây cột. Dùng móng vuốt sờ một cái, nàng chạm phải một cái hạng quyển.
Ngạc nhiên…
***********
Đây là trung tâm địa bàn của Ma tộc, Đan Lăng thành. Nhóm Ma nhân khỏe mạnh đã đào hết ngọn núi đá phía xa về làm một cái thành trì vững chắc, bên ngoài là một bức tường vây cực lớn bằng đá, bên trong là cây cỏ và nhà đá lớn lớn nhỏ nhỏ. Chỗ Lang ở chính là trong tòa thành này, phía trước là bãi cỏ rộng lớn, phía sau là thạch điện cao ba tầng.
Phía dưới hàng bậc thềm của thạch điện có một con thú canh cửa, do quá mức quý hiếm nên rất thu hút sự chú ý của Ma nhân.
Hôm nay lại có vài tên Ma nhân chạy tới, ngoài việc vây quanh xem xét còn líu ríu ầm ĩ không ngừng.
“Cho ngươi ăn cái này, kêu vài tiếng ta nghe chút!” Một cái xương thú không biết được ném từ đâu tới, dừng lại ngay trước mặt Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao đang nằm ghé dưới đất mà ngủ, không hề có hứng thú với khúc xương đùi thú kia, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên. Chuyện vì sao biến thành như vậy thì nàng rốt cục cũng nghe được từ miệng Hồng, còn Lang thì sau hôm đó vẫn chưa thấy mặt mũi, nghe nói là bị thương, đi bế quan rồi.
Lúc Hồng kể chuyện đó còn trừng mắt nhìn Kim Phi Dao vài lần, tựa hồ đều là nàng làm hại. Nhưng Kim Phi Dao lại cười nhạt, rõ ràng là vì bắt Thao Thiết mới đi, đâu có gì liên quan tới ta.
Hơn nữa, chuyện nàng là nữ nhi của Lang, hiện giờ lại thành thú trông cửa, Hồng cũng đặc biệt tới tìm nàng để hỏi. Nhìn biểu cảm phẫn hận của hắn, Kim Phi Dao cười nói: “Nếu đưa Nguyên Anh của ngươi cho ta ăn, ta sẽ suy nghĩ xem có nên nói cho ngươi biết không.”
Cứ như vậy mà làm Hồng tức giận bỏ đi.
Bỏ qua đám Ma nhân đang vây xem, Kim Phi Dao ngáp một cái, trông cửa cái gì chứ, kể cả có tặc tới thì ta cũng không thể kêu một tiếng.
Kim Phi Dao phi thường tức giận, Thao Thiết vậy mà lại thừa dịp lúc đó để chạy ra, nàng đã đặc biệt trở lại thức hải để tìm Thao Thiết hỏi tội. Nhưng tên kia không biết là do bị thương quá nặng hay là đuối lý mà lần nào nàng vào cũng không tìm được. Rõ ràng dùng thần thức có thể cảm nhận được nó ở ngay trong thức hải, chỉ là trốn đi không gặp người mà thôi.
Cũng không biết Mập Mạp và Đại Nữu có phải bị ăn luôn đương trường rồi không, thật tiếc cái túi càn khôn của ta, bên trong có rất nhiều thứ tốt, hiện tại thì không có gì nữa rồi.
Nghe Hồng nói thì dường như nàng phải tiến giai đến Nguyên Anh kỳ mói có thể dùng Thông Thần quyết khống chế được Thao Thiết, đến lúc đó mới biến trở về hình người được. Hơn nữa, nghe nói là Thông Thần quyết đã sớm được đặt trong Ma Thể Trúc Hình pháp. Vừa nghĩ đến đây là Kim Phi Dao lại phát hỏa, ngươi muốn dạy thì cứ nói, giấu trong Ma Thể Trúc Hình pháp làm cái gì?
Chẳng lẽ ta thực sự trước khi tiến vào Nguyên Anh kỳ đều phải trông cửa cho người này sao? Nhưng nghĩ lại thì, nếu như vậy, hắn sẽ phải nuôi ta. Ta không cần phải tự mình đi tìm yêu đan, dựa vào người này là được. Bây giờ lại đang là thời điểm giao chiến giữa hai tộc, hẳn là sẽ có rất nhiều kim đan và Nguyên Anh để ăn. Nghĩ đến đây, Kim Phi Dao lại cảm thấy trông cửa là một chuyện rất đứng đắn, hẳn là không khác gì với các đệ tử gác cổng ở các đại môn phái.
“Ngươi kêu hai tiếng đi, sao không lên tiếng!”
“Lười chết người! Mau động đậy đi, chúng ta mang thịt cho ngươi đây.”
“Còn bảo là Thao Thiết, sao lại giống như lợn thế chứ.”
“Thật là không thú vị.”
Phiền chết người! Kim Phi Dao nheo mắt, lười biếng nhìn một gã tu sĩ Nguyên Anh và hai tên tu sĩ Kết Đan kỳ đang đứng cách nàng chưa đầy năm bước. Một đám gia hỏa già như vậy rồi mà còn làm ra chuyện ngây thơ thế này. Vì thế, Kim Phi Dao ngồi dậy, há miệng ngáp một cái, dùng móng vuốt dụi dụi mắt.
Nhìn bộ dạng ngây thơ khả cúc của nàng, ba gã Ma nhân nở nụ cười. Đột nhiên, một trận kình phong đánh úp lại, Kim Phi Dao xuất kỳ bất ý tung một chưởng đánh văng ba người đi.
Ba người miệng phun máu tươi, bay ra vài chục trượng, đập vào một căn nhà đá hai tầng khiến nó vỡ một mảng.
Đập bay ba con ruồi bọ đi rồi, Kim Phi Dao ngáp một cái, lại lười biếng nằm xuống.
Mà trên lầu ba của căn nhà đá phía sau, Hồng và Lang vừa vặn nhìn thấy cảnh Kim Phi Dao chụp bay ba người, sau đó lại lười nhác nằm phơi nắng, Hồng không nhịn được nói: “Lang đại nhân, dường như nàng đã quen với cuộc sống như vậy. Hơn nữa cả ngày lại chỉ ăn mà không làm việc, lại còn muốn ăn chín, chúng ta trái lại phải đi hầu hạ nàng, có chút không đúng lắm chứ hả? Không phải là nàng có thể ăn yêu đan sao, sao chúng ta còn phải nướng thịt cho nàng? Thật sự quá phiền toái.”
“Thao Thiết còn đang vị thành niên, ăn yêu đan chỉ có thể bổ sung yêu khí của nó còn thân thể vẫn cần phải ăn thức ăn. Nếu không thì sau này trưởng thành sẽ chỉ là một con hổ giấy có pháp thuật cường đại mà thôi.” Lang nhìn nàng vừa ngủ vừa dùng đuôi đuổi ruồi, nếu không nói thì mặc cho ai nhìn thấy cũng không thể nghĩ rằng bên trong nó là thần trí con người.
Tựa hồ thấy nàng quá thư thái, Lang dừng một chút rồi nói: “Muốn bắt nàng làm việc rất dễ, chỉ cần mang đồ ăn ra dụ là xong.”
“Ta thấy bộ dáng lười nhác của nàng là trong lòng lại tức giận khó hiểu, không bằng để ta khống chế nàng, như vậy nàng sẽ không chết mà còn có thể làm việc, không quấy rối người khác.” Hồng nheo mắt lại, nở nụ cười xấu xa.
Lang liếc hắn một cái: “Ta nói rồi, người này là của ta.”
Hồng lầu bầu: “Ta chỉ nói thế thôi mà, nếu ngươi không đồng ý thì thôi.”
Làm một yêu thú có thể ăn có thể ngủ thật đúng là thoải mái. Nằm phơi nắng, Kim Phi Dao đột nhiên cảm nhận được cuộc sống sinh hoạt trước kia của Mập Mạp, nó đúng là quá nhàn hạ, sau này phải bắt nó làm thêm việc mới được. Trải qua cuộc sống này nàng mới biết được Mập Mạp thật đáng đòn, có điều không biết hai gia hỏa này đã chạy đi đâu rồi, khó nói hiện tại đang tai họa A Bố.
Đột nhiên, nàng cảm thấy mũi ngứa ngứa, mở mắt ra nhìn thì thấy Hồng đang ngồi bên cạnh, dùng một cành cây nhỏ chọc mũi nàng.
“Ngươi làm gì vậy? Có thể tự trọng một chút không, bình thường thì vác vẻ mặt cao ngạo đáng đánh đòn, hiện tại lại làm bộ thiên chân khả ái cái gì? Qua bên kia chơi đi, đừng ảnh hướng tới đại gia ngủ.” Kim Phi Dao lườm Hồng một cái, nhắm mắt lại không để ý đến hắn nữa.
Đối với ma đầu tên Hồng này, Kim Phi Dao cảm thấy thực muốn hộc máu. Không biết người này có phải do Lang sinh hay không mà ngày thường cao ngạo vô cùng, mắt cũng đặt tận trên trán, thế nhưng chỉ cần nhìn thấy Lang là lập tức hồn nhiên như tiểu hài tử, đi theo hắn khắp nơi làm nũng. Kỳ quái là ma đầu mặt lạnh như Lang cũng không ngại hắn, mặc hắn cả ngày đi theo sau mông.
Kim Phi Dao không muốn để ý hắn nhưng Hồng lại muốn quan tâm Kim Phi Dao. Thấy Kim Phi Dao nhắm mắt không để ý mình, Hồng cầm cành cây chọc chọc vào mũi, vào mặt nàng. Do ăn quá nhiều nên cơ thể Thao Thiết rất béo, toàn thân mập mạp mềm mại, chọc vào rất thích.
“Ngươi nghe không hiểu sao? Ta bảo ngươi đừng có náo loạn.” Kim Phi Dao đột nhiên nhảy chồm lên, một trảo đánh Hồng ngã ra, sau đó há miệng cắn.
Thịt của tu sĩ Hóa Thần kỳ cứng rắn, đâu có dễ ăn như vậy? Kim Phi Dao tức giận cực kỳ, nếu không phải bị hạng quyển của Lang áp chế yêu khí Thao Thiết thì nàng đã sớm ăn Hồng rồi.
Thấy không cắn được hắn, Kim Phi Dao vươn lợi trảo lên cào rách trường bào của Hồng, cào cho nát bấy ra mới nhấc thân thể nặng trịch ra khỏi người hắn, dùng đuôi đảo qua, quét Hồng ra ngoài.
“Đồ hỗn đản nhà ngươi, nếu không phải nể mặt Lang đại nhân thì ta nhất định lột da rút gân ngươi, lông để làm thảm, ngày ngày ta dẫm nát dưới chân.” Hồng biết Kim Phi Dao bị hạng quyển vây khốn yêu lực nên mới dám trêu chọc nàng. Nhưng không ngờ lại vẫn bị biến thành như vậy, hiện tại te tua ngồi dưới đất chỉ vào Kim Phi Dao, nghiến răng nghiến lợi mắng.
Kim Phi Dao tự nhiên biết hắn không dám làm gì mình, nàng vẫn biết đạo lý cáo mượn oai hùm, nghiêng mặt hừ lạnh một tiếng với Hồng rồi lại lười biếng nằm xuống.
“Hồng… Hồng đại nhân, nơi này có quần áo, mời ngài…” Hồng đang tức giận thì đột nhiên có một nữ tu sĩ Kết Đan kỳ đi tới, mặt đỏ tai hồng ôm một bộ quần áo, ấp úng nói.
Hồng đứng lên, nhướng mi đánh giá nữ tử trước mặt, nhìn đến nỗi tim nữ tử đập dồn dập. Chênh lệch tu vi và sự khác biệt địa vị khiến nàng có chút bất an dưới ánh mắt sắc bén của Hồng.
Nhìn hắn đứng kín kín hở hở mà vẫn còn khoe khoang diện mạo và khí chất, Kim Phi Dao nhịn không được mắng: “Mông đều bị gió thổi, còn giả bộ cái gì.”
Hồng làm như không nghe thấy lời của nàng, cao ngạo nói với nữ tu sĩ không phải quý tộc kia: “Vậy ngươi đem quần áo về theo ta, hầu hạ ta mặc đi.”
“Dạ.” thiếu nữ nhất thời cao hứng vạn phần, quyết định lát nữa sẽ cắt sừng đem tặng.
Thiếu nữ ôm quần áo chạy theo Hồng, chuẩn bị theo hắn trở về hiến thân, Kim Phi Dao nhìn bóng lưng Hồng, nhàn nhã nói: “Ngựa đực!”
Hồng dừng bước, xoay người đi lại: “Hôm nay ta sẽ thay Lang đại nhân giáo huấn ngươi một chút.”
Kim Phi Dao cũng dựng thẳng lông toàn thân, rít gào với hắn: “Đại gia ta không phát uy, ngươi lại tưởng ta là mèo bệnh! Đồ nam nhân cởi truồng nhà ngươi, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi cái gì là liêm sỉ.”
“A, Hồng đại nhân, các ngươi đừng đánh nhau nữa.” thiếu nữ thấy hai người chuẩn bị đánh nhau chỉ biết lo lắng kêu lên.