Tay đồng tử vừa duỗi ra, một cỗ uy áp liền bức tới, Minh hỏa độn của Kim Phi Dao nhất thời ngưng trụ, nàng đành phải dừng lại. Sau đó, nàng phi thường tức giận quát Trúc Hư Vô: “Trúc ca, giao tình của chúng ta chỉ như thế này thôi sao? Ngươi muốn đẩy ta vào chỗ chết?”
“Ngươi ăn Nguyên Anh trước mặt mọi người, sẽ bị tu sĩ Nhân tộc đuổi giết. Ngươi theo ta đi, chỉ cần giải quyết xong Thao Thiết trong cơ thể ngươi, ta cam đoan sẽ không có ai làm khó dễ ngươi nữa.” Trúc Hư Vô bình tĩnh nhìn nàng, bộ dáng cợt nhả bình thường không thấy đâu nữa.
Kim Phi Dao cũng lạnh lùng đáp: “Ngươi đã sớm biết trong cơ thể ta có Thao Thiết nhưng lại giả vờ không biết gì. Hơn nữa, ngươi nói giải quyết Thao Thiết là giải quyết thế nào? Hủy diệt kim đan của ta, để ta cả đời vây ở Trúc Cơ kỳ sao?”
“Kể cả mãi Trúc Cơ thì sao? Ngươi muốn cái gì ta sẽ cho ngươi cái đó, ngươi muốn sống thế nào cũng được. Ngươi có biết nếu Thao Thiết thành hình rồi sẽ mang tới cho các giới bao nhiêu phiền toái không?” Trúc Hư Vô tựa hồ muốn giảng đạo lý với nàng.
Kim Phi Dao lại căn bản không muốn nghe, “Cái gì cũng cho ta? Ăn mấy bữa cơm đã đuổi ta đi, ta còn có thể trông cậy vào những người đó sao? Trúc Cơ thì đã sao ư? Nếu đã thế thì vì sao ngươi lại chỉ dám chung thân sống dưới diện mạo tiểu hài tử, không phải là luyến tiếc cái công pháp có vấn đề kia sao?”
“Hừ, chuyện mình làm không được sao lại yêu cầu người khác làm? Hơn nữa, kể cả ta biến thành Thao Thiết thì đó cũng là chuyện của ta, tai họa các giới thì thế nào? Đâu có gì liên quan tới ta? Chỉ cần tồn tại nghĩa là ta có lý do để tồn tại. Chỉ vì một mình các ngươi cảm thấy Thao Thiết không thể sống, dựa vào cái gì mà chỉ các ngươi được sống, ta lại không được?” Kim Phi Dao ngẩng đầu lên, đứng xa xa nhìn Trúc Hư Vô, năng lượng của Nguyên Anh vừa nuốt vào tựa hồ hơi lớn, bụng có chút không thoải mái.
Đột nhiên, nàng cúi đầu nôn ra một ít nước chua, xoa xoa miệng, sắc mặt Kim Phi Dao rất khó coi. May mà Nguyên Anh đã biến thành chất lỏng giống kim đan trước kia, nếu không lại nôn ra mất thì nàng sẽ đau lòng đến chết.
“Tiểu Kim, ngươi đừng cố chấp nữa, ta thật sự sẽ giúp ngươi, ngươi về đây trước đi.” Ánh mắt Trúc Hư Vô rất kiên định, hai bàn tay của đồng tử phía sau lại duỗi về phía nàng.
Kim Phi Dao cắn răng, chỉ vào Trúc Hư Vô hô lớn: “Luyện ngục cắn hồn!” hắc minh liền bùng lên, một mảng hắc vụ đột nhiên xuất hiện, bao phủ Trúc Hư Vô trong đó.
Sau đó, Kim Phi Dao căn bản không muốn dùng Luyện Ngục Cắn Hồn làm gì Trúc Hư Vô, mà nàng cũng không có bản sự làm gì hắn, mà là thừa dịp hắc vụ ngăn chặn tầm mắt và thần thức của hắn để bỏ chạy.
Nàng muốn dùng Minh hỏa độn chạy đi nhưng xoay người một cái liền đụng vào một gã tu sĩ, ngẩng đầu lên thì phát hiện đó là một tu sĩ Nguyên Anh bị Hồng khống chế. Đến cùng người này có bao nhiêu con rối chứ, hơn nữa chặn đường ta làm cái gì! Kim Phi Dao nhịn không được mắng, nghiêng người định lướt qua bên cạnh hắn.
“Đúng lúc ta cảm thấy voi kéo xe không có chút phong cách nào thì lại gặp ngươi, ta nghĩ Thao Thiết làm thú kéo xe cũng miễn cưỡng xứng với ta.” Hồng híp mắt đánh giá Kim Phi Dao tựa như đang chọn lựa sủng vật ở cửa hàng bán linh thú vậy.
“Ngươi chết đi, mơ tưởng hão huyền.” Kim Phi Dao thật vất vả mới tìm được đường tháo lui lại bị chặn mất, tức giận mắng to: “Nếu ngươi nhàn rỗi như vậy thì sao không đi đối phó người khác đi, vây quanh ta làm gì? Không thấy ta đang vội sao?”
Tiếng mắng vừa dứt, hắc vụ với thanh thế to lớn của Luyện Ngục Cắn Hồn đã bị Trúc Hư Vô đánh tan, uy áp bức người của đồn tử kia lại ào tới.
“Tránh ra, đây là thú kéo xe của ta.” Hồng đột nhiên lạnh giọng quát, hai gã tu sĩ Nguyên Anh liền bứt khỏi địch thủ, bất kể nguy hiểm tấn công về phía đồng tử của Trúc Hư Vô.
Hai gã tu sĩ Nguyên Anh cũng xuất thủ, kể cả Trúc Hư Vô có lợi hại thì một kích này vẫn phá hủy được đôi bàn tay đang duỗi ra của đồng tử, sau đó hai gã tu sĩ Nguyên Anh liền cuốn lấy Trúc Hư Vô. Trúc Hư Vô nhất thời không thể phân thân, bị hai con rối Nguyên Anh dây dưa.
Kim Phi Dao định nhân cơ hội này để chạy, đột nhiên cảm thấy cổ bị cái gì đó túm lấy, một cỗ ma khí âm hàn rót vào trong thân thể. Nàng sợ tới mức la lớn: “Từ… từ… ngươi không thể đối xử với ta như vậy, Lang đại nhân là cha ta, nếu ngươi dám biến ta thành con rối sống, hắn sẽ giết ngươi.”
“Hử?” Hồng vừa định biến Kim Phi Dao thành con rối, sau đó nuôi Thao Thiết lớn làm thú kéo xe, nghe vậy thì ngây ngẩn cả người.
Thành công! Kim Phi Dao cảm thấy ma khí âm lãnh có thể ăn mòn cơ thể đã ngừng lại, trong lòng buông lỏng. Ma tộc quả nhiên cấp bậc rõ ràn, danh hào của Lang ma đầu thật đúng là dùng tốt.
“Ngươi lừa ta!” Hồng chỉ sửng sốt trong chốc lát, lập tức khôi phục bình thường, ma khí dồn lên, thẹn quá hóa giận đổ vào Kim Phi Dao.
“Ta nói thật đó. Nương ta chính là nữ tu đã thả Lang đại nhân chạy thoát ở địa giới Bắc Thần, sau đó hai người bọn họ có một đêm tư tình. Sau khi Lang đại nhân trở về địa giới Ma tộc thì nương ta mới sinh ra ta, ta có chứng cứ.” thấy Hồng không mắc mưu, Kim Phi Dao lại vội vàng lớn tiếng hô lên.
Nhân tộc và Ma tộc ở đây đều nghe được lời của nàng, không ngờ Kim Phi Dao lại là con gái riêng của Lang ma đầu, bảo sao nàng lại ăn Nguyên Anh tu sĩ, lại còn có Minh hỏa màu đen, đây chẳng phải là chiêu bài pháp thuật của Lang ma đầu sao?
Những tu sĩ khác không biết Kim Phi Dao đã có bảy, tám phần tin tưởng lời nàng nói, nhưng người Hư Thanh điện thì sau một phút sửng sốt lập tức hiểu ra người này đang nói hươu nói vượn.
Bọn họ đã gặp nàng từ hồi ở địa cấp giới, hiện tại đã là lão thái hơn trăm tuổi rồi, mà Lang ma đầu được thả cũng mới bảy, tám mươi năm. Chỉ sợ người thả Lang ma đầu tám phần là người này, hiện tại vì cứu mạng mà biên ra lời nói dối có thứ tự như vậy. Chẳng lẽ nàng không biết, nếu để người ta tin tưởng nàng là nữ nhi của Lang ma đầu thì nàng không thể xuất hiện ở địa giới Nhân tộc sao?
Bố Tự Du đang nấp ở một nơi an toàn cũng toát mồ hôi hột, hắn không thể bại lộ thân phận cho người Nhân tộc biết được, chỉ có thể tạm thời đứng ở một nơi bí mật gần đó quan khán. Nghe xong lời Kim Phi Dao, hắn cảm thấy sau lưng rét run, nghĩ đến việc sau khi bác mình biết được việc này thì sẽ có bao nhiêu tức gianạ, khó nói sẽ tức đến mức bật cười. Vừa nghĩ đến chuyện Lang ma đầu cười, Bố Tự Du liền lắc đầu như trống bỏi, cả đời hắn cũng không muốn nhìn.
Hồng vẫn không tin tưởng, hắn không tin Lang đại nhân sẽ sủng hạnh một nữ nhân Nhân tộc. Nếu Kim Phi Dao không đưa được chứng cứ ra thì kể cả nàng là Thao Thiết hắn cũng sẽ giết chết đương trường, trả lại sự trong sạch cho Lang đại nhân.
Vì thế, hắn dùng giọng điệu băng lạnh đến mức có thể đông cứng người khác mà nói: “Chứng cứ gì?”
“Ngươi đợi chút!” Kim Phi Dao sờ túi càn khôn, lấy tiểu đảo nổi ra, hô lên với Hồng: “Ngươi xem, đây là tiểu đảo nổi của Lang đại nhân, nếu ngươi thân thuộc với hắn thì chắc chắn sẽ biết.”
Nàng tràn đầy tin tưởng Hồng sẽ nhận ra cái này, nhưng lại không nghĩ tới đây là thứ mà Lang ma đầu dùng từ thời còn trẻ, sau này vẫn luôn sử dụng những giới tử cảnh vực to lớn như nấm sơn, cái tiểu đảo nổi này chỉ là một món đồ chơi nho nhỏ, Hồng thân là hậu bối làm sao mà biết.
“Chưa thấy qua, ngươi đi tìm chết đi.” Hồng lạnh giọng đáp.
Còn tưởng rằng người này là người thân cận của Lang ma đầu, hóa ra chỉ là người qua đường, Kim Phi Dao đành phải hô lớn: “Ta còn có chứng cứ khác, ta biết cháu ngoại trai của hắn là ai, hắn không chỉ cho ta Minh hỏa mà còn dạy ta Ma Thể Trúc Hình pháp, chẳng lẽ đó không phải là chứng cứ sao? À, đúng rồi, phía dưới đan điền của hắn còn có vết bớt… đây là mẹ ta kể…”
Phía dưới đan điền của Lang đại nhân có bớt? Hồng do dự, loại sự tình tư mật này mà cũng biết, chẳng lẽ nàng thật sự là nữ nhi của Lang ma đầu?
“Hai người các ngươi coi chừng nàng, dám trốn liền giết chết!” Hồng đột nhiên vươn mọt ngón tay chỉ về thú xe, Kim Phi Dao liền bay đi, ném đánh rầm vào xe. Mà hai gã thiếu nữ quý tộc trên xe lên tiếng, làm động tác kéo tên với nàng, Kim Phi Dao nhất thời cảm thấy máu trong tim tuôn chảy, tựa hồ có cái gì đó muốn lao ra khỏi tim, cảm giác phi thường không thoải mái.
Lấy máu làm tên! Hóa ra là hư không khống chế máu đối phương, sau đó thực thể hóa thành tên dài. Bảo sao tên tu sĩ Kết Đan vừa rồi chết dứt khoát như vậy mà không ai phát hiện ra người này xuất thủ thế nào, nguyên lai không phải mũi tên bắn vào từ bên ngoài mà là trực tiếp kết xuất từ máu trong tim.
Tuy nhiên, điều khiến Kim Phi Dao có chút vui mừng là Hồng tin lời nàng nói. Thật ra những lời nàng nói đều là sự thật, phía dưới đan điền của Lang đại nhân đúng là có cái bớt. Ngày đó nàng thả Lang ma đầu ra, hắn trần truồng như nhộng rất lâu, đừng nói là bớt, chỉ sợ kích cỡ nàng cũng đoán được. Tuy nhiên Kim Phi Dao cũng không muốn nói cái này cho Hồng nghe, ai biết được hắn có nhìn thấy cái bớt đó của Lang đại nhân hay không, mà bất kể là từng thấy hay chưa thấy, tựa hồ nói ra chính là chịu chết.
Hồng hiện tại không rảnh lo đến Kim Phi Dao, tu sĩ trên phi thiên thuyền đang không ngừng nhảy xuống gia nhập cuộc chiến, hơn bốn trăm con rối của hắn đã không đủ dùng.
Chỉ thấy hắn đại phát thần uy, phủi tay ném ra năm trăm con rối sống nữa. Chất lượng của đám rối này khác hẳn lúc trước, hơn một trăm tu sĩ Nguyên Anh Nhân tộc, bốn trăm yêu thú từ cấp tám trở lên, trong đó có bốn, năm mươi con là yêu thú cấp chín, cũng không biết ai giúp hắn bắt được nhiều yêu thú như vậy làm con rối.
Thật quá phô trương! Kim Phi Dao ôm trái tim đau khổ nhìn Hồng bay lên không trung, điều khiển gần một ngàn con rối sống động như bình thường. Một người thành quân, nếu thêm vài tên biến thái như thế thì người khác sống làm sao được đây? Kim Phi Dao oán thầm người này, muốn khống chế được nhiều con rối sống như vậy cần có thần thức rất cường đại.
Trúc Hư Vô lâm vào hỗn chiến, căn bản không rảnh đi bắt Kim Phi Dao, nàng mạc danh kỳ diệu trở nên vô cùng an toàn.
Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao chuyển tư thế từ nằm sấp thành ngồi, thò tay định lấy túi linh thú, hai thiếu nữ Ma tộc trợn mắt, quát lạnh: “Không cho phép ngươi lộn xộn, nếu không sẽ giết chết ngươi.”
“Hung dữ cái gì, ta chỉ muốn lấy linh thú ra, để chúng nó ra ngoài thu thập kim đan, Nguyên Anh thôi. Nếu để lãng phí thế kia thì thực đáng tiếc, mấy tảng đá không cần ăn uống các ngươi căn bản không hiểu được nỗi khổ của ta.” Kim Phi Dao tức giận trừng mắt với các nàng, vẻ mặt bất mãn nói.
“Đồ yêu nữ nhà ngươi lại dám ăn kim đan uống Nguyên Anh, lại còn dùng lời nói dối lừa gạt Hồng đại nhân, chúng ta không tin tưởng lời ngươi nói.” Tựa hồ nhớ tới cảnh Kim Phi Dao cắn nuốt Nguyên Anh trước mặt mọi người, sắc mặt hai thiếu nữ Ma tộc rất khó coi, hung thần ác sát nói.
Kim Phi Dao nhăn mày nói: “Hai người các ngươi có bệnh à? Ta lại chưa ăn hai người các ngươi. Lại nói, ta nói chuyện gì lừa gạt Hồng đại nhân của các ngươi? Tất cả những chuyện ta vừa nói đều là sự thật, nếu ấn theo địa vị mà nói thì các ngươi còn phải gọi ta một tiếng Kim đại nhân đấy. Cha ta là Lang đại nhân, theo địa vị thì Hồng đại nhân của các ngươi gặp cha ta cũng phải cung kính tôn xưng một câu Lang đại nhân, đắc ý cái gì chứ.”
Nhìn ánh mắt hoài nghi của hai người, Kim Phi Dao nói khoác không biết ngượng: “Các ngươi không cần dùng ánh mắt đó nhìn ta, vì an toàn, và cũng vì suy nghĩ cho cha ta, ta lấy đại một cái họ thôi.”
Kim Phi Dao đã nhập vai, coi mình thật sự là quý tộc Ma tộc. Mà xét ra những lời lung tung của nàng ngoại trừ việc nàng là nữ nhi của Lang ma đầu ra thì những chuyện khác cũng đúng tám, chín phần mười khiến cho hai thiếu nữ kia cũng hơi hơi tin tưởng.
Nhưng hành vi vừa rồi của nàng khiến người khác quá kinh ngạc, một thiếu nữ không phục nói: “Sự tình còn chưa điều tra rõ, không cho ngươi lộn xộn, nếu không ta sẽ bắn thủng trái tim ngươi. Trước mặt mọi người mà dám nuốt sống Nguyên Anh, ngươi thật sự quá nguy hiểm và ghê tởm.”
Lại là ăn Nguyên Anh, lại là ăn trước mặt mọi người, Kim Phi Dao phát hỏa. Người thích ăn chính là như thế, vốn ăn nhiều nhưng lại ghét người khác nói mình ăn nhiều, giống như người xấu không thích người khác chê mình xấu vậy.
Nàng lạnh mắt nhìn hai thiếu nữ, hỏi: “Vậy ý của các ngươi là ta phải tìm một nơi phong cảnh đẹp tuyệt trần, sau đó rửa Nguyên Anh sạch sẽ, lại cho thêm chút gia vị, nấu nướng cẩn thận một phen? Ta mới tu vi Kết Đan sơ kỳ, nó là Nguyên Anh của tu sĩ Nguyên Anh đó, nếu ta không thừa dịp nó chưa kịp khôi phục tinh thần mà ăn, chẳng lẽ còn phải nói đạo lý, tâm sự cảm tưởng nhân sinh, lại đi mấy ngàn dặm mới được ăn sao?”
Kim Phi Dao không nói tiếp, nếu ăn chậm một chút, bị Nguyên Anh đoạt xá thì đúng là ai ăn ai còn không biết được.
Kể cả nói như vậy, hai thiếu nữ Ma tộc vẫn không cho Kim Phi Dao lộn xộn, Mập Mạp và Đại Nữu cũng không được đi ra. Mà hiện trường thì đánh đấm vô cùng náo nhiệt, Tam Chi thành bị phá gà bay chó sủa. Do Hồng đến quá bất ngờ, tu sĩ Hóa Thần kỳ của Nhân tộc còn chưa tới mà vẫn đang ngồi đợi trong hang ổ của mình.
Mà Ma tộc bên này cũng xuất động hai gã tu sĩ Hóa Thần kỳ, Hồng là một trong số đó. Một tên khác thì đang ở trong thành Tam Chi, tuy không nhìn thấy hắn nhưng cây cối Tam Chi thành đã bị hủy hoại hết cả, nếu Ma tộc có chiếm được nơi này thì thụ ốc cũng không còn nữa. Tuy nhiên, Ma tộc thường ở nhà đá, ở quặng mỏ kia có rất nhiều đá trắng, có bản lĩnh thì đào luôn phòng ở ngay tại quặng linh thạch là được.
Kim Phi Dao ôm ngực ngồi trên thú xe, ngực nàng vẫn luôn hơi nhoi nhói đau, nàng ngồi nhìn kim đan và Nguyên Anh bay bên trên các thi thể mà hận hai thiếu nữ Ma tộc đến xương tủy.
Bên Nhân tộc đã rơi xuống thế hạ phong, địa bàn bị hủy, tình hình rất không lạc quan. Hơn nữa, so về tu vi mà nói thì bên Ma tộc có hai tu sĩ Hóa Thần kỳ, dù có bao nhiêu tu sĩ Kết Đan và Nguyên Anh tiến lên cũng chỉ là đi tìm chết mà thôi.
Không còn cách nào khác, tu sĩ Nhân tộc bắt đầu lui lại. Tất cả các tu sĩ bay lên phi thiên thuyền, lớp phòng ngự cường đại và các tầng pháp chú bao bọc phi thiên thuyền kín như bưng. Phi thiên thuyền có thể thoải mái bay qua tầng mặc vân đương nhiên có thể chịu được công kích của tu sĩ Ma tộc. Vừa đánh vừa chạy, phi thiên thuyền đưa tu sĩ Nhân tộc chậm rãi đi xa.
Kim Phi Dao không nói gì nhìn Trúc Hư Vô miễn cưỡng bị người Đông Ngọc Hoàng phái kéo đi, nàng rất muốn tìm hắn đòi lại hết đống trái cây đã cho hắn, nếu sớm biết hắn biết rõ nàng có Thao Thiết mà còn nịnh nọt nàng tới Đông Ngọc Hoàng phái, lúc đi nàng sẽ không để lại gì cho hắn hết.
Bố Tự Du đâu rồi? Kim Phi Dao thò đầu nhìn bốn phía, tu vi người này lúc nãy nàng liếc qua thì hình như vẫn đang Kết Đan trung kỳ. Thật không biết vài năm nay hắn làm gì, không có chút nỗ lực tu hành gì cả.
Kim Phi Dao còn không biết xấu hổ mà nói người khác, nàng còn Kết Đan sớm hơn Bố Tự Du mà giờ vẫn đang Kết Đan sơ kỳ, vậy mà vẫn mặt dày bảo người khác không nỗ lực tu hành.
Kim Phi Dao dáo dác nhìn chung quanh khiến hai thiếu nữ Ma tộc khẩn trương vạn phần.
Cảm giác bị hiếp bức như vậy thật sự rất khó chịu. Kim Phi Dao quan sát tên Hồng đang như một kẻ điên dẫn mấy trăm yêu thú và tu sĩ còn có thể hoạt động điên cuồng đuổi theo phía sau tu sĩ Nhân tộc, hiện tại cách nàng khá xa.
Bây giờ không trốn, một lát nữa hắn quay lại sẽ không còn cơ hội. Trong đầu vừa nghĩ như vậy, Kim Phi Dao há mồm nôn luôn ra thú xe hoa lệ tinh mỹ. Tuy chỉ là nước chua, chẳng phải vật đáng sợ gì nhưng vẫn khiến hai thiếu nữ phát hoảng.
Thừa dịp các nàng bị kinh hách, Kim Phi Dao lập tức phun linh lực ra, hai tức sau toàn thân hóa thành Ma tộc. Hai thiếu nữ Ma tộc rõ ràng hai tức trước còn có thể bắt giữ được máu nàng mà hai tức sau đã mất hoàn toàn hơi thở của máu Kim Phi Dao, huyết thuật tên đã hoàn toàn không có tác dụng.
Kim Phi Dao cũng đồng thời xuất thủ, hai tay chụp lên đầu hai người, Minh hỏa liền theo tay nàng xâm lấn sang cơ thể hai người, một loạt tiếng răng rắc vang lên, Minh hỏa đã đông lạnh hai người thành tinh khối, sau đó Kim Phi Dao không chút do dự dùng lực, cơ thể hai thiếu nữ lập tức vỡ thành mảnh vụn, hai viên kim đan bay ra ngoài.
Khác với kim đan của tu sĩ Nhân tộc, kim đan tu sĩ Ma tộc tuy cũng có màu vàng nhưng trên bề mặt còn có hoa văn. Kim Phi Dao cũng không biết kim đan ma nhân có ăn được không nên dùng linh lực bắt lấy hai viên kim đan, cho vào bình ngọc. Nhanh nhẹn ném bình vào túi càn khôn, Kim Phi Dao sử dụng Minh hỏa độn lao ra khỏi thú xe, xem chuẩn một nơi không có người mà bay.
Đợi Hồng quay về thì Kim Phi Dao đã chỉ còn là một chấm đen nơi chân trời.
Chạy được đến đó, Kim Phi Dao đang dùng Minh hỏa độn đột nhiên cảm thấy bụng đau dữ dội, linh lực toàn thân tán loạn, Minh hỏa độn biến mất, nàng rơi từ trên không trung xuống đất.
Cũng may nàng da dày, rơi từ trên cao như vậy xuống mà không sao, chỉ cảm thấy thân thể không thoải mái, đầu đau choáng váng, linh lực điên cuồng chạy trong cơ thể giống như ngày Kết Đan.
Hỏng bét! Xem ra là Nguyên Anh quá bổ, thân thể không chịu nổi lực lượng lớn như vậy. Ngươi không phải thích ăn sao, mau ăn hết Nguyên Anh cho ta!
Kim Phi Dao cơ hồ rống giận với thức hải, kim đan Thao Thiết kia tựa hồ lớn hơn, quai hàm bạnh ra, bụng phình to, vẫn đang ra sức há miệng hút linh lực trong Nguyên Anh.
Không ít linh lực đi vào trong thức hải làm nó phải há miệng ăn không ngừng, thế nhưng vẫn còn rất nhiều linh lực dư thừa hỗn loạn di chuyển khắp thân thể Kim Phi Dao.
“Ngươi có thể sửa đổi tính tình không hả, lúc này chỉ sợ ăn đến nôn ra rồi.” Bố Tự Du không biết chui từ đâu ra, chỉ vào Kim Phi Dao đang ôm bụng quỳ rạp dưới đất, chật vật nôn ọe mà cười ha hả.
Kim Phi Dao rùng mình, người này xuất hiện từ chỗ nào vậy? Nếu dùng để giết người quả thực là dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, hắn vừa chạy ra là giễu cợt nàng, thực quá đáng.
“Ngươi không giúp đỡ thì thôi lại còn cứ nấp ở bên cạnh xem rồi chê cười ta, vừa rồi ta suýt nữa thì chết ngươi cũng không ra cứu, còn nói bằng hữu gì nữa.” Kim Phi Dao tức giận mắng.
Vẻ mặt Bố Tự Du đầy bất đắc dĩ, tự mình gây ra chuyện lại còn trách người khác, “Ta không phải đã sớm để Thiên Sí điểu truyền tin cho ngươi, bảo ngươi mau chạy đi hay sao? Ngươi thì giỏi rồi, nhặt được cái Nguyên Anh lập tức nhét vào miệng, không chỉ thiếu chút nữa bị Hồng giết mà bây giờ còn bị no sắp chết. Kể cả Hồng không giết ngươi và ngươi không cắn nuốt Nguyên Anh trước mặt mọi người cũng sẽ bị Đông Ngọc Hoàng phái phái người bắt về.”
“Không cần nói chuyện đó nữa, có thể giúp ta giải quyết chuyện ăn quá nhiều không?” Kim Phi Dao sống hơn một trăm năm lần đầu tiên phát hiện, rượu chè ăn uống quá độ cũng không tốt cho thân thể. Không cần biết là ăn gì, nhất định phải nhai kỹ nuốt chậm mới được.
Bố Tự Du càng nhìn nàng càng muốn cười, vừa ôm bụng cười vừa nói: “Không có cách nào, ta thấy ngươi cũng không chết được đâu, đợi từ từ tiêu hóa đi.”
“Ngươi có tin là ta sẽ đánh ngươi không? Lại còn bắt chước ta ôm bụng.” Kim Phi Dao bị hắn làm cho tức chết rồi, chỉ tiếc là bụng trướng khó chịu, cả người cứ như bị thổi khí, sưng phù lên.
“Ta đưa ngươi đi thôi, ngươi hiện tại chính là thứ tốt, rất nhiều người muốn bắt ngươi đi làm thú gác cửa. Tiếp tục ở lại chỗ này thì có thể ngươi sẽ chuyển nhà sang chuồng thú.” Bố Tự Du nhìn nàng sưng phù như đầu heo, cố nín cười nói.
Kim Phi Dao đã không còn khí lực nói chuyện, khoát tay với hắn, tùy tiện hắn an bày. Vì thế Bố Tự Du lấy ra một dải lụa bay, nhưng sau khi nhìn hình thể của Kim Phi Dao thì thở dài một tiếng lắc đầu, khi nàng trợn mắt nhìn thì lục ra một cây quạt.
Cây quạt vừa được ném lên không trung liền trướng to đến ba trượng, nhẹ nhàng trôi nổi. Bố Tự Du nhấc Kim Phi Dao ném lên mặt quạt, sau đó ngự quạt mà đi.
Cấp tốc bay đi vài canh giờ, Bố Tự Du đột nhiên hỏi Kim Phi Dao đang nhắm mắt dẫn đường cho linh khí và tiêu hóa Nguyên Anh: “Chúng ta đi đâu bây giờ? Phải đi như thế nào? Ta vừa mới tới thần cấp giới hôm nay, còn chưa nghỉ ngơi đã đào vong cùng ngươi, thực sự không hay ho.”
Kim Phi Dao mở to mắt nhìn hắn, vừa xoa bụng vừa nói: “Tùy tiện đi là được, ta cũng không biết đường, bản đồ của cái chỗ rách nát này y như hài tử ba tuổi vẽ bậy, có hay không cũng không khác nhau mấy. Nội Thần giới quá hỗn loạn, chúng ta đi ngoại Thần giới thôi, nơi đó đất rộng yêu thú đông, sẽ khó bị người tìm thấy. Nếu ngươi có cách thì tìm giúp ta xem Mộng Tuyền là ở đâu, ta có việc cần đến đó một chuyến.”
“Thật là nhiều chuyện…” Bố Tự Du sờ sờ tóc, tiếp tục bay về phía trước.