Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 254: Nhất thế cùng quỷ




Dứt khoát giả chết thôi!

Kim Phi Dao bày ra vẻ mặt mờ mịt, sau đó lạnh nhạt nói: “Ta cũng không biết, vì cứu quý thiên kim mà ta cơ hồ không để ý sinh tử. Lúc đó ta mê man vài ngày, tỉnh lại thì phát hiện chung quanh có rất nhiều tu sĩ, không biết có phải trong lúc ta mê man bọn họ đã giúp Hải tiểu thư hay không.”

Ngay câu nói đầu tiên đã gạt bản thân sang một bên, hai bên cùng không đắc tội, thật sự quá giảo hoạt. Các tu sĩ kia nghe xong lời của nàng thì không tỏ vẻ gì, dù sao mọi người vốn không làm gì cả, người ta không phủ nhận ngươi đã là không tệ rồi. Lý Y thì lại oán hận trong lòng, ai biết được nàng ta có ngất đi thật hay không.

Lý Y cúi đầu nhìn Hải Lam Âm, “Lam Âm, vị Kim đạo hữu này nói thật sao? Lúc đó nàng ngất đi cho nên những tu sĩ kia mới đến giúp con sao?”

Hải Lam Âm ngẩng đầu nhìn Kim Phi Dao, thấy nàng đang mỉm cười nhìn mình, nụ cười giống hệt ngày đó. Lại chuyển ánh nhìn về phía các tu sĩ kia, mặc dù không ai thả uy áp ra nhưng sát khí trong hơn năm trăm đôi mắt cũng đủ để giết chết nàng.

“Dạ, đúng thế.” Hải Lam Âm cúi đầu nhỏ giọng đáp.

Tuy thanh âm rất nhỏ nhưng người nơi này làm gì có ai không đặc biệt thính tai, tất cả đều nghe rõ ràng lời của Hải Lam Âm, hung quang trong mắt toàn bộ thối lui. Mà Lý Y lại hận nghiến răng nghiến lợi, nhiều linh thạch như vậy còn không phải là cắt thịt hắn ra?

Ngay lúc hắn không biết phản ứng thế nào mới tốt thì Ngụy An xuất hiện. Hắn mang vẻ mặt hòa khí đi đến trước thụ ốc, cười hì hì nói: “Lý chưởng môn, ta đại biểu cho những vị đạo hữu này đến thương nghị xử lý sự tình.”

“A, các ngươi đều là một phe?” tâm tình Lý Y không tốt, nói chuyện cũng không khách khí.

Ngụy An cũng không để ý, dù là ai, bị nhiều người ngầm cướp bóc như vậy cũng sẽ không thể cao hứng được. “Chắc là do Lý chưởng môn sốt ruột cho ái nữ nên nhất thời nói lỡ. Chúng ta không phải đi cùng nhau mà tất cả đều là người trợ giúp đi tìm kiếm lệnh thiên kim, vừa vặn gặp nhau thôi. Mọi người cảm thấy cả đám đông đến tìm Lý chưởng môn thì quá phiền toái cho nên ủy thác cho tại hạ đến trao đổi với chưởng môn.”

Thấy Lý Y không tỏ vẻ gì, Ngụy An tùy ý nói: “Nếu Lý chưởng môn chịu vào trong nhà trao đổi thì tốt, mọi người đều bảo hộ tiểu thư một đường từ ngoại Thần giới về đây, hơn nữa trong số đó cũng có không ít người quen biết chưởng môn, nếu không muốn trao đổi thì chúng ta cũng không thể bức ép Lý chưởng môn được.”

Lý Y nhìn chung quanh, quả nhiên thấy không ít tu sĩ Nguyên Anh quen biết. Tuy đã gặp qua vài lần nhưng đều không có thâm giao, người có thâm giao cũng sẽ ngại vì chút linh thạch ấy mà chạy tới. Những người này đứng bên ngoài như không có chuyện gì, tỏ vẻ thờ ơ xem náo nhiệt, chỉ có Kết Đan kỳ là tựa như bị sai sử, toàn bộ đứng lên phía trước.

Làm một chưởng môn tâm ngoan thủ lạt lại không thể để người khác nhìn ra, Lý Y phải xuất ra sức nhẫn nại cực kỳ lớn. Nén lửa giận trong lòng cùng với tâm tư một tát đánh chết Hải Lam Âm, hắn trầm ổn cười nói: “Vậy xin mời vị đạo hữu này tiến vào nói chuyện, mọi người không cần đứng mãi ở đây, Đạo Đài sơn chúng ta sẽ không làm ra chuyện thất tín đâu.”

“Mời!” Ngụy An cũng làm động tác mời, sau đó thân mình tên tu sĩ Nguyên Anh tên Trần Khả kia chợt lóe, xuất hiện ngay phía sau Ngụy An, mặt không biểu cảm đi theo bọn họ vào bên trong.

Lý Y nhìn hắn vài lần, vị tu sĩ này rất lạ mặt. Nhưng Trần Khả căn bản không nhìn hắn nhiều, người ta tới đàm sinh ý một cách công bằng, hai người Nguyên Anh các ngươi đàm phán với một gã tu sĩ Kết Đan kỳ, nhìn thế nào cũng không công bằng cho tu sĩ Kết Đan.

Thấy bọn họ chuẩn bị đi vào thụ ốc, Kim Phi Dao cười tủm tỉm nói: “Ta sẽ không quấy rầy các vị trao đổi chuyện quan trọng, ta cầm các thứ sẽ đi luôn. Chắc các ngươi cần chuẩn bị một lát, ta sẽ chờ ngoài cửa, các ngươi thấy thế nào?”

“Long Hưng, cầm những thứ đó ra cho vị đạo hữu này.” Lý Y tức giận nói.

“Đa tạ, Lý chưởng môn quả nhiên là nhân trung long phượng, về sau chắc chắn sẽ là bá chủ một phương.” Kim Phi Dao nửa thật nửa giả cười nói.

“Hừ!” Lý Y hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi, Ngụy An và Trần Khả theo sát phía sau.

“Kim đạo hữu, đa tạ ngươi…” Hải Lam Âm vừa định nói lời cảm tạ với Kim Phi Dao thì bị Long Hưng túm chặt, kéo vào trong thụ ốc.

Kim Phi Dao chẹp miệng, bất mãn nói: “Thực không lễ phép, dù thế nào ta cũng là ân nhân cứu mạng, đưa nữ nhân ngươi trở lại toàn vẹn, thế mà lại đáp lại ta sắc mặt như thế.”

Nàng đứng ở cửa đợi một hồi thì thấy Hải Lam Âm đi ra, trên tay còn có một cái túi trữ vật. Nàng giao túi trữ vật cho Kim Phi Dao, sau đó có chút áy náy nói; “Kim đạo hữu, đa tạ ngươi. Tuy cha ta không mắng ta nhưng sư huynh ta lại rất không vui, hắn nói ta một mình bỏ đi, còn gây ra chuyện lớn như vậy khiến hắn vô cùng lo lắng, bây giờ vẫn còn đang tức giận.”

Miệng nàng nói như thế nhưng trên mặt lại tràn đầy hạnh phúc, không biết trong lòng đang cao hứng đến thế nào. Nhìn bộ dáng ngọt ngào của nàng, Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, thuận miệng nói một câu: “Ngươi có biết trên đời này ai là đáng tin nhất không?”

“Thân nhân.” Không biết vì sao Kim Phi Dao lại hỏi như vậy, Hải Lam Âm vẫn đáp.

Kim Phi Dao xem xét túi trữ vật, những thứ nàng muốn quả nhiên đều có ở trong, còn mấy chục viên yêu đan cấp sáu cũng không quá lớn, miễn cưỡng có thể ăn được. Sau đó, nàng cất túi trữ vật đi, nhìn Hải Lam Âm, thấp giọng nói: “Đây là kinh nghiệm của ta, tặng không cho ngươi, không cần linh thạch,. Trên đời này chỉ có bản thân là đáng tin nhất, thân nhân nam nhân gì đều không thể tin.”

Hải Lam Âm có chút kinh ngạc nhìn Kim Phi Dao, “Vì sao Kim đạo hữu lại nói như vậy?”

“Về sau ngươi sẽ biết, có đôi khi làm người hồn nhiên, hồ đồ cả đời cũng là một chuyện tốt, đúng không? Ta đi đây, ngươi hãy bảo trọng.” Kim Phi Dao lắc đầu cười, khoát tay với Hải Lam Âm rồi rời đi.

Hải Lam Âm nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó liền ném ra sau đầu, cao hứng đi tìm Long sư huynh của mình.

Kim Phi Dao cũng không chờ chia linh thạch mà đi luôn, lúc trước còn bàn bạc mỗi người chia cho nàng một khối linh thạch thượng phẩm, tuy nhiên xem tình hình hiện tại thì sau khi thương lượng, bọn họ hẳn sẽ mở linh quặng Tam Chi cho bọn hắn vào khai thác. Đến lúc đó nàng muốn linh thạch thì chỉ cần ghé qua là được, lại nói nàng vẫn còn có thư phải đưa, mà Vương Du Lăng kia là chưởng quản linh quặng, muốn xuống mỏ quặng hẳn rất đơn giản.

Nàng ném một viên yêu đan vào miệng, rốt cục cũng có thể ăn thoải mái, không cần khống chế lượng dùng. Cắn yêu đan, Kim Phi Dao lộn trở lại đường cũ, đi tới Cảnh Vực cư kia xem xét trước, việc tìm Vương Du Lăng có thể để sau cũng không sao.

Cảnh Vực cư không có lấy nửa khách nhân, Kim Phi Dao cảm thấy điều này có thể lý giải, giới tử cảnh vực cũng không phải túi càn khôn mà tùy tiện treo trên người, chắc chắn là chỉ thỉnh thoảng mới bán được một cái.

Sửa sang lại quần áo, Kim Phi Dao sải bước tiến vào nơi mà nàng luôn luôn mơ đến từ hồi còn Luyện Khí kỳ.

Quá đơn sơ…

Đây là ấn tượng đầu tiên của Kim Phi Dao sau khi tiến vào trong tiệm. Chủ cửa hàng này cũng quá lười, tuy rằng mọi người đều ở trong hốc cây nhưng ngươi còn mở tiệm, làm cho nó đẹp đẽ một chút cũng không chết mà.

Nhưng cửa tiệm này chỉ có thế, sàn nhà cũng không xử lý, cao thấp mấp mô, có lẽ do thời gian đã quá dài mà mặt gỗ đã bị mài cho sáng bóng. Vách tường cũng giống như bị mèo cào, lồi lõm lung tung, nếu mắt tinh còn có thể nhìn thấy có rất nhiều mấu nhỏ lồi ra. Thứ duy nhất ra hình ra dạng trong tiệm là một cái quầy được tạo bởi mấy cái thùng đặt lên nhau, bên trên bày vài thứ đang lòe lòe tỏa sáng.

Ánh mắt Kim Phi Dao lập tức bị mấy thứ này hấp dẫn, còn chuyện cửa tiệm này rách nát thế nào đã trở nên không quan trọng, mà kỳ thực nó vốn không quan trọng.

“A, cái này giống tiểu đảo nổi.” phía sau quầy không có người, Kim Phi Dao cúi đầu cẩn thận nhìn những thứ trên mấy cái thùng.

Trên đó có ba tiểu đảo nằm trong quang hoàn, giống như tiểu đảo nổi mà Kim Phi Dao vất vả vạn phần mới có được, đều là bên ngoài có quang hoàn, bên trong là tiểu đảo. Chỉ có quang cảnh tiểu đảo là khác nhau, có cái thì có ao, cái lại có núi, trên vách núi có thác nước đổ ra, vừa nhìn là biết do tu sĩ biết hưởng thụ luyện chế.

Những thứ còn lại thì không có dạng quang cầu. Một cái là cuộn tranh, do chủ tiệm không có mặt nên Kim Phi Dao cũng không tự tiện mở ra xem, ai biết được mấy thứ này tùy tiện ném ở đây liệu có cấm chế sắc bén nào, vừa cầm lên là giết người hay không. Bên cạnh tranh cuốn là một cái gương to bằng bàn tay, vẻ ngoài rất cổ xưa. Ba vật còn lại là đế đèn, bình ngọc và ly rượu.

“Có ai không? Có bán đồ không?” hàng hóa đúng là quá ít, Kim Phi Dao có chút ngứa ngáy muốn hỏi xem giá cả và công năng của chúng, liền mở miệng hô lên.

Cửa hàng bé như cái lỗ mũi, hô vài tiếng là thấy phía sau bức tường gỗ đột nhiên xuất hiện một phù trận phức tạp, sau đó là một đại thẩm đầy đặn đi ra, “Ai đó, kêu cái gì vậy?”

Người này có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng cách ăn mặc và tướng mạo thật sự rất giống với kiểu đại thẩm nhà bên cho nên Kim Phi Dao thiếu chút nữa thì thốt lên gọi nàng là đại thẩm, may mà nàng kịp thời che miệng lại: “Tiền bối, ta muốn mua đồ.”

Đại thẩm hào sảng nhấc một cái hòm ra, ngồi xuống rồi đĩnh đạc nói: “Tiểu đạo hữu sống cũng thoải mái ghê, Kết Đan kỳ đã mua được thứ tốt như giới tử cảnh vực. Có tiền đồ!”

Kim Phi Dao cười ngây ngô một cái, sau đó chỉ vào mấy thứ trên thùng, hỏi: “Tiền bối, những cái đó đều là giới tử cảnh vực à? Có thần thông gì? Giá bao nhiêu?”

Đại thẩm cười nói: “Tất cả đều là giới tử cảnh vực. Ba hòn đảo kia mỗi cái năm mươi vạn linh thạch thượng phẩm, dùng linh thảo hoặc tài liệu quý hiếm để đổi cũng được. Còn năm cái này thì khác, tranh cuốn năm trăm vạn linh thạch thượng phẩm, thật ra là muốn đổi tài liệu nhưng lại thiếu một chút nữa mới đạt tiêu chuẩn. Tính từ cái gương trở đi, theo thứ tự là hai trăm vạn, một trăm sáu mươi vạn, hai trăm năm mươi vạn và một trăm tám mươi vạn linh thạch thượng phẩm. Ngươi muốn mua cái nào?”

Kim Phi Dao há mồm nhìn nàng. Nàng thật sự hết chịu nổi rồi, bất kể là thần cấp giới hay linh cấp giới, nàng vẫn không thể mua nổi cái gì.

Đại thẩm nhìn bộ dáng Kim Phi Dao, kinh ngạc hô: “Hóa ra ngươi không có nhiều linh thạch như vậy, xem ra ngươi vừa mới tới thần cấp giới rồi. Lúc nào cũng có những tiểu tu sĩ giống ngươi, vừa tới thần cấp giới là ngựa không dừng vó chạy tới đây để nhìn giới tử cảnh vực. Ta còn tưởng rằng sắp bán được hàng, tiểu đạo hữu, đợi kiếm được linh thạch rồi tới đi.”

“Tiền bối, những cái giới tử cảnh vực này đều có thần thông chứ?” Kim Phi Dao tuy bị dọa nhưng vẫn không cam tâm, nàng chỉ vào đống giới tử cảnh vực mà hỏi.

Tuy hiện tại Kim Phi Dao mua nổi nhưng điều đó không có nghĩa là sau này nàng cũng không mua nổi, vì thế đại thẩm cũng không làm khó nàng, chỉ cười nói: “Thần thông mà ngươi nói có phải là công năng làm linh thảo mọc nhanh hoặc là thời gian không giống như ngoại giới?”

“Đúng, chính là những cái đó.” Kim Phi Dao gật đầu. Nói đến thần thông thì nàng cũng chỉ biết mấy cái đó, chắc chắn là còn có những thần thông khác mà nàng không biết.

“Không cái nào có. Giới tử cảnh vực có những thần thông đó vô cùng khó luyện chế, bình thường đều phải giao tiền đặt cọc trước chúng ta mới có thể nhờ người luyện chế. Hơn nữa, chỉ thu tài liệu, không thu linh thạch, linh thạch thượng phẩm có thu cũng chỉ là để bày trận.” Đại thẩm chậc lưỡi nói.

Kim Phi Dao do dự một chút, vẫn mặt dày mày dạn hỏi: “Tiền bối, không biết cần phải có tài liệu gì mới có thể nhờ chế giới tử cảnh vực có thần thông?”

“Tài liệu kháng lôi hoặc chứa lôi điện, chỉ có những tài liệu này mới đổi được giới tử cảnh vực có thần thông. Các tài liệu khác thì những vị tiền bối kia sẽ không lấy, tuy nhiên nếu ngươi may mắn thì sẽ gặp được người đang thiếu một vài thứ mà chỉ linh cấp giới mới có, đó chính là đại vận. Bọn họ sẽ đưa giới tử cảnh vực cho người ta bán đấu giá ở linh cấp giới, khi đó thì cái giá phải trả sẽ nhỏ hơn một chút.” Đại thẩm đăm chiêu nói.

Điều này làm cho Kim Phi Dao nhớ lại hai cái giới tử cảnh vực trong buổi bán đấu giá ở Vạn Tiên Thủy thành lúc trước, loại cơ hội này khả ngộ bất khả cầu, vẫn là đi tìm tài liệu chứa lôi ở thần cấp giới đáng tin hơn một ít.

Suy nghĩ cả nửa ngày, mấy thứ này vẫn nằm xa tầm với của tiểu dân khốn cùng. Nếu không phải Lang ma đầu cho nàng một cái tiểu đảo nổi thì với cái giá năm mươi vạn linh thạch thượng phẩm kia, chỉ sợ nàng ăn yêu đan cả đời, tu đến chết cũng không thể mua nổi một cái, nàng đúng là trời sinh số nghèo mà.

Cảm tạ vị tiền bối đã không ghét bỏ nàng lại còn nhiệt tình giảng giải, Kim Phi Dao mang vẻ mặt uể oải ra khỏi Cảnh Vực cư. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời bị tán cây che hơn một nửa, thở dài một tiếng, nàng vẫn nên đi đưa thư, mua đủ yêu đan rồi tìm một nơi yên tĩnh mà tu hành thôi.

Cầm một vạn một ngàn khối linh thạch thượng phẩm cùng với gần năm ngàn linh thạch trung phẩm thu được ở Tiên Mỹ thành, Kim Phi Dao hỏi thăm vị trí của linh quặng Tam Chi rồi đi một lượt các hàng quán trên cây để mua yêu đan.

Dạo qua một vòng, Kim Phi Dao mới hiện yêu đan trên cấp sáu có thể tích rất lớn, ngay cả yêu đan cấp sáu cũng không nhỏ, mà yêu đan cấp năm thì nhỏ nhưng số lượng lại ít, hơn nữa nội Thần giới là nơi đã được xử lý để ở cho nên yêu thú đã sớm bị giết gần hết, căn bản không có nhiều yêu đan cấp năm.

Yêu đan mà các tu sĩ này bán đều do săn được từ ngoại Thần giới, những yêu thú đó đều cao giai cả, một viên yêu đan to hơn cả nắm tay. Vật như vậy, Kim Phi Dao căn bản không thể nuốt nổi.

Xem đến xem đi, nàng phát hiện mình chỉ có thể mua nho yêu đan.

Nho yêu đan cấp bảy không thu linh thạch trung phẩm, năm trăm linh thạch thượng phẩm một chuỗi, Kim Phi Dao đỏ hồng hai mắt, không tình nguyện bỏ ra số linh thạch mà mình vừa mới cầm chưa nóng tay. Đại đa số tu sĩ đều không nỡ mua nho yêu đan bởi giá nó cao hơn yêu đan bình thường vài lần, họ dùng số tiền đó mua được vài viên yêu đan bình thường cùng cấp, luyện đan kể cả có lãng phí cũng vẫn tiết kiệm hơn so với dùng nho yêu đan.

Thứ này chỉ để nhìn mà không thể làm gì, đa số mọi người chỉ bày ra cho đẹp, lúc này đột nhiên xuất hiện một người thu mua nho yêu đan, cơ hồ chỉ cần Kim Phi Dao hỏi qua là các tu sĩ đều lấy hết nho yêu đan mình có ra.

Một vạn một ngàn khối linh thạch thượng phẩm mua được hai mươi hai chuỗi nho yêu đan cấp bảy, mỗi chuỗi đều có ít nhất hai, ba mươi viên yêu đan lớn nhỏ. Nho yêu đan cấp bảy nồng đậm nên một yêu đan có thể chống đỡ cái bụng Kim Phi Dao mười ngày, như vậy là nàng đã đủ yêu đan cho hai mươi năm. Hơn nữa, nàng còn lấy được từ tay Lý Y mười chuỗi nữa, lại thêm mười năm, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không lo đói bụng nữa.

Nhưng nếu Kim Phi Dao muốn bế quan tu luyện thì số yêu đan này còn lâu mới đủ, vậy nên nàng nghĩ tới một chỗ, mỏ linh thạch thượng phẩm. Đưa thư của Đông Ngọc Hoàng phái, sau đó đi lấy linh thạch, lại dùng linh thạch thượng phẩm mua nho yêu đan, lấy vài năm là được.

Mang theo cõi lòng tràn đầy hi vọng, Kim Phi Dao đi tới mỏ linh quặng Tam Chi.

Mỏ linh quặng Tam Chi nằm ngay trung tâm thành Tam Chi, bị vây quanh bởi hơn mười tầng pháp trận, ngoài pháp trận còn có hai mươi thủ vệ Kết Đan kỳ. Quặng mỏ kia nằm trong hơn mười đạo cấm chế cho nên người ngoài không thể nhìn ra nó có bộ dáng gì.

Hơn nữa, hai cái cây bên cạnh pháp trận bị đào ra không ít thụ động, trông cứ như chòi canh, trên thân cây đầy những pháp chú rườm rà khiến cho hai cái cây không còn giống cây nữa mà ngân quang lóng lánh như hai cái mũi tên thẳng tắp.

Kim Phi Dao vừa xuất hiện đã bị thủ vệ ngăn lại. Nàng giao ngọc phù ra, nói là tới tìm Vương Du Lăng mà vẫn bị tra hỏi nửa ngày mới được dẫn tới một trong hai cái cây.

Ở cái động dưới cùng, Kim Phi Dao gặp được Vương Du Lăng, người có vẻ mặt lạnh lẽo, nhìn ai cũng như thiếu hắn linh thạch chưa trả.

Sau khi Vương Du Lăng xem xong ngọc giản Kim Phi Dao đưa tới, sắc mặt hắn trở nên càng khó nhìn. Kim Phi Dao cũng hơi nhíu mày, chẳng lẽ trong ngọc giản nói ta ăn quá nhiều, bảo Vương Du Lăng tu vi đã Nguyên Anh trung kỳ này giết chết ta?

Ánh mắt hung tàn của Vương Du Lăng đánh giá nàng từ trên xuống dưới nửa ngày, đột nhiên hỏi; “Ngươi có bằng lòng ở lại đây lấy linh thạch không?”

“Hả?” Kim Phi Dao không ngờ hắn lại nói chuyện này, chẳng lẽ nội dung trong ngọc giản là bảo hắn để nàng ở lại đây lấy linh thạch? Là ai mà lại tri kỷ như vậy, lại lặng lẽ an bày cho bản thân thế chứ?

Thực ra trong ngọc giản không hề viết như vậy, chỉ bảo Vương Du Lăng nghĩ cách giữ Kim Phi Dao ở lại thần cấp giới, còn nhắc nhở là nàng ăn rất nhiều. Linh quặng Tam Chi này cũng có một phần của Đông Ngọc Hoàng phái, tuy không nói rõ nhưng cách duy nhất để giữ một người ở lại chính là đi đào linh thạch dưới quặng mỏ. Công việc kia vừa khổ vừa mệt, hơn nữa tu vi thấp còn không làm được, ai ai phải xuống đó cũng đều mang vẻ mặt đau khổ, muốn lấy cho đủ số rồi chạy lấy người.

Vương Du Lăng nhìn Kim Phi Dao nửa ngày cũng không cảm thấy một nữ tu sĩ như vậy có thể đồng ý đi lấy quặng, nhưng hắn lại không có cách nào để giữ người lại thần cấp giới, cũng chỉ có thể kiên trì hỏi.

“Ta nguyện ý, ta thích nhất là lấy linh thạch.” Không ngờ, hắn lại nghe Kim Phi Dao phấn khởi trả lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.