“Có thể không nói chuyện này được không? Mau cứu ta ra. Ngươi phá cái lồng, như vậy sẽ không coi như không đi cửa chính.” Hải Lam Âm nhíu mày, có vẻ lại sắp khóc.
Kim Phi Dao câm nín. Nếu cứu nàng, dọc đường đi chắc chắn sẽ phiền toái không ngừng, nhưng chỉ cần cứu nàng thì kiếm mấy trăm yêu đan làm cơm ăn hẳn là không thành vấn đề.
Không quản là ăn yêu đan hay ăn cơm, Kim Phi Dao phát hiện bản thân càng ăn càng nghèo, càng nghèo lại càng ăn nhiều. Nếu cứ tiếp tục như thế, một ngày nào đó nàng hẳn phải chết vì chuyện ăn, hơn nữa là chết đói chứ không phải chết no.
“Đưa ngươi rời đi cũng được, nhưng ta có ưu việt gì không?” Kim Phi Dao suy nghĩ, cảm thấy nói chuyện với người như vậy vẫn nên nói thẳng ra thì hơn. Nếu đầu óc nàng ta không tốt, nói vòng vo nàng nghe không hiểu thì vừa xấu hổ lại vô ích.
“A?” Hải Lam Âm sửng sốt, nhất thời cảm thấy không quen.
Bình thường những người tìm nàng muốn thứ gì đó đều nói đủ lời hay, tất cả đều rất uyển chuyển, chỉ sợ nói rõ ràng quá sẽ khiến nàng mất hứng, cuối cùng lại không kiếm được ưu việt gì. Tình huống thẳng thắn như nói chuyện làm ăn thế này thật đúng là hiếm thấy.
Ta là ai chứ? Là Hải Lam Âm, cái gì cũng không có, chỉ có linh thạch bảo vật là nhiều, Hải Lam Âm đột nhiên tìm lại được chút cảm giác kiêu ngạo trước kia, đắc ý nói; “Ngươi ra giá đi, chỉ cần có thể giúp ta bình an đến thành Tam Chi, ngươi muốn cái gì ta cũng cho.”
Quả nhiên là giống trong truyền thuyết, người ngốc tiền nhiều rất dễ lừa. Kim Phi Dao vuốt cằm nghĩ nghĩ, dê béo như vậy, nếu nàng đòi ít thì hẳn là nàng ta còn cảm thấy mình xem thường nàng. Vì thế, Kim Phi Dao ra công phu sư tử ngoạm: “Năm trăm chuỗi nho yêu đan, một ngàn linh thạch thượng phẩm, cộng thêm một pháp bảo cực phẩm.”
“Điều đó là không có khả năng. Ngươi thực coi ta là tài chủ sao? Mấy thứ này ta làm sao có thể lấy ra được?” Hải Lam Âm hô lên, bộ dáng như bị khoét thịt.
Không ngờ Hải Lam Âm lại từ chối, chuyện này nằm ngoài dự kiến của Kim Phi Dao, nàng khó hiểu hỏi: “Ngươi cũng quá keo kiệt, bình thường không phải luôn tùy tiện ném pháp bảo cho người khác sao? Hiện tại là đổi mạng của ngươi, chút vật ấy mà ngươi cũng tiếc, còn xứng với danh hào tán kim tiên nữ sao?”
Lời chất vấn của Kim Phi Dao nhất thời khiến nàng nói không ra lời, đành phải giải thích: “Tài sản của ta là ở linh cấp giới, hiện tại ở thần cấp giới ta căn bản không thể lấy ra được nhiều thứ như thế. Ngươi không nhìn xem những thứ mình đòi là gì, năm trăm chuỗi nho yêu đan, ta một năm cũng chỉ có một chuỗi để tập luyện đan. Thượng phẩm linh thạch bình thường cũng chỉ dự trữ hơn mười khối, không đủ số lượng ngươi đề cập. Pháp bảo cực phẩm lại càng khoa trương, bản thân ta mới có hơn mười cái, còn bị thiên lôi hủy diệt mất một kiện, không có nhiều hơn cho ngươi đâu.”
Lời giải thích của nàng căn bản không thuyết phục được Kim Phi Dao mà lại khiến cho Kim Phi Dao sinh ra cảm giác muốn đánh nàng. Bất kể là thời đại nào, ghét kẻ giàu luôn là việc mà người nghèo thích làm nhất.
“Vậy ngươi có gì trao đổi?” Kim Phi Dao đột nhiên có chút mất kiên nhẫn, mặc cả đúng là việc đáng ghét, nếu điều kiện không tốt nàng sẽ dứt khoát rời đi một mình, dù sao đưa nàng ta theo chắc chắn sẽ gặp rắc rối, ảnh hưởng nghiêm trọng đến lộ trình của mình.
Ngữ điệu Kim Phi Dao đột nhiên biến lạnh, Hải Lam Âm vội vàng nói: “Đạo hữu xin đợi, tuy ở thần cấp giới ta không thể lấy ra nhiều thứ như thế nhưng ngươi hãy để ta nghĩ xem, ta còn có rất nhiều thứ, ngươi đừng nóng vội.”
“Hừm, động tác nên nhanh chút, khó nói tên Độc Nhãn Cự Nhân kia lại đang đi bắt một con sâu khác về.”
“Sâu?” Hải Lam Âm kinh hoảng che mặt, nhất thời cảm thấy toàn thân run lên, vì thế không chút suy nghĩ nói: “Sư huynh ta có một ít Kim Triền ti, ta có thể cho ngươi. Còn yêu đan thì mấy trăm viên bình thường hẳn là có, linh thạch thượng phẩm thì chỉ còn cách tìm sư huynh ta hỏi.”
“Ngươi có Kim Triền ti?” Kim Phi Dao sáng mắt, Kim Triền ti là thứ tốt, sinh ra trong Nguyệt Hoa kim thạch, cứng cỏi vô cùng, không thể bẻ gãy. Nếu thêm nó vào trong Thông Thiên Như Ý thì sau này sẽ không dễ bị hỏng như vậy nữa. Hiện tại Thông Thiên Như Ý đã có công năng biến ảo nhưng độ dẻo dai lại không cao, cảm giác có chút yếu ớt.
“Có, thật sự có, là mấy năm trước ta tìm được đưa cho sư huynh. Hắn nói hắn không cần, định luyện chế một bộ hộ giáp cho ta nhưng số lượng không đủ cho nên vẫn chưa luyện chế.” Hải Lam Âm vội vàng nói.
Định luyện Kim Triền ti thành hộ giáp? Không sợ mặc ra ngoài bị người ta dùng nước miếng dìm chết đuối sao? Kim Phi Dao lắc đầu, trong số các pháp bảo của loại bại gia tử này, nhiều nhất chính là hộ giáp. Hộ giáp độ biến ảo không lớn, để đảm bảo độ phòng ngự cũng chỉ có thể dùng nhiều tài liệu để luyện chế.
Cho nên luyện chế một cái thì ít nhất cũng phải dùng số tài liệu bằng một phần ba bộ giáp lúc mặc vào người, mà tốt nhất là vừa khít với người, như vậy thì khả năng phòng ngự mới là cao nhất, mới cam đoan được sự an toàn của tu sĩ. Nếu dùng Kim Triền ti để luyện giáp thì số lượng đó đủ để người khác luyện mười cái pháp bảo bản mạng.
“Vậy ngươi lui về sau một chút, ta phải chặt cái lồng. Ngươi hiện tại là tài chủ của ta, ta không hy vọng ngươi bị ta chém nhầm mà chết.” Kim Phi Dao liền quyết định, chỉ cần Kim Triền ti cũng đã đủ để đổi mạng người này.
“Được.” Hải Lam Âm vui mừng lên tiếng, vội vàng lui ra sau, dán mình vào song gỗ phía sau.
Kim Phi Dao nhìn trái nhìn phải, không thấy có Độc Nhãn Cự Nhân nào chú ý tới bên này, nhấc tay lên điều khiển Thông Thiên Như Ý chém vào cái lồng.
Rầm một tiếng, Thông Thiên Như Ý chém một nhát, thế mà lại không chém đứt được cái lồng đơn sơ này. Kim Phi Dao sửng sốt một cái, chẳng lẽ đây là loại gỗ đặc biệt sao?
Nghĩ vậy, Kim Phi Dao rót linh lực vào, Thông Thiên Như Ý hóa thành búa, điên cuồng phóng to tới năm, sáu trượng mới dừng lại, sau đó chém vào lồng. Cái búa lớn như thế mà còn không nhìn thấy thì Độc Nhãn Cự Nhân kia không phải là độc nhãn nữa mà là người mù.
“Ngao”, một Độc Nhãn Cự Nhân gần đó nhất hô to một tiếng, sau đó lớn tiếng ồn ào cái gì đó mà nàng nghe không hiểu, rồi cầm một cây gậy cực lớn vọt nhanh lại. Những Độc Nhãn Cự Nhân khác nghe thấy tiếng ồn ào của hắn cũng nhanh chóng vọt lại.
Ầm một tiếng, cái lồng vỡ toác ra, Hải Lam Âm mặc bộ đồ lụa mỏng hoa lệ xuất hiện. Nhìn thấy Độc Nhãn Cự Nhân vọt tới, trong mắt nàng tràn đầy kinh hoảng. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng một mình gặp phải nguy hiểm, không đúng, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng đi qua chỗ nào nguy hiểm, ngoại trừ lúc này đây.
Đột nhiên, Hải Lam Âm cảm thấy có người giữ chặt nàng, sau đó có cái gì đó vỗ vào ngực nàng, nàng nhất thời đỏ mặt, tuy trước đó nghe giọng người nói chuyện với nàng là nữ tu sĩ nhưng người sờ ngực nàng này có phải là đồng bạn của nàng ta không?
Không đợi nàng tiếp tục miên man suy nghĩ, Hải Lam Âm nhìn thấy thân mình mình tiêu thất, sau đó bị người kéo mạnh, vèo một cái nhảy vào không trung. Nàng cảm thấy gió thổi vù vù bên tai, chỉ mấy giây nữa là hai nàng sẽ vọt qua đám Độc Nhãn Cự Nhân này, bay lên không trung.
Kim Phi Dao lại không dám buông lỏng tâm tình như vậy. Trong ngọc phù có ghi chép lại, Độc Nhãn Cự Nhân có pháp thuật, chúng nó có thể dùng mắt nhìn xuyên các loại thuật ẩn nấp. An toàn nhất là phải nhanh chóng lao ra khỏi hố sâu, tiến vào trong khu rừng rậm đầy yêu thú.
Quả nhiên, đúng như Kim Phi Dao nghĩ, một đường bạch quang đảo qua nàng và tài chủ Hải Lam Âm. Bạch quang chợt lóe mà qua, hiệu quả Ẩn Thân phù lập tức biến mất, thân hình của nàng và Hải Lam Âm hoàn toàn hiển lộ.
Vừa thấy đúng là nữ nhân, Hải Lam Âm nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Đa tạ đạo hữu cứu giúp, thấy ngươi là nữ nhân là ta an tâm, vừa rồi ngươi còn vỗ vào nơi này, nếu để sư huynh ta biết…”
“Câm miệng! Còn nói đến sư huynh ngươi là ta ném ngươi xuống.” vào thời khắc khẩn yếu quan đầu này mà còn nói loại lời vô nghĩa này, Kim Phi Dao tức giận mắng.
“Ngươi lại mắng ta!” Hải Lam Âm ủy khuất nhìn Kim Phi Dao.
Độc Nhãn Cự Nhân vừa bắn bạch quang ra bốn phía qua con mắt to vừa cầm cây gậy gỗ dài mấy trượng vụt vào tất cả các chỗ khả nghi. Mà bạch quang này vừa đảo qua, hai người trong không trung lập tức bị phát hiện. Độc Nhãn Cự Nhân cầm gậy gỗ liền đánh tới.
“A, lại đến, lại đến!” tay phải của Hải Lam Âm bị Kim Phi Dao giữ chặt, nàng ta liền dùng tay trái ra sức vuốt lưng nàng, sốt ruột nói.
Thông Thiên Như Ý đang dẫm dưới chân, không rảnh để đối phó với Độc Nhãn Cự Nhân cấp tám này. Lại một Độc Nhãn Cự Nhân vọt lại, nhảy lên một cái đã cao hơn cả Kim Phi Dao đang bay, Hải Lam Âm sợ tới mức kéo loạn quần áo Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao không kịp mắng nàng, nhanh chóng lấy Mê Thần hồ lô ra chiếu vào tên Độc Nhãn Cự Nhân vừa nhảy ra chặn đường. Một đường lục quang phun ra, vừa vặn chiếu lên người Độc Nhãn Cự Nhân, thân mình vừa nhảy lên không trung của nó lập tức không thể di động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Phi Dao kéo Hải Lam Âm bay qua hai chân nó.
“A, kia là cái gì?” đúng lúc này, Hải Lam Âm bên cạnh the thé kêu lên.
Kim Phi Dao bị nàng kêu cho phát hoảng, hung hăng mắng: “Kêu cái gì mà kêu. Ngươi cũng không phải không biết đó là Độc Nhãn Cự Nhân!”
Nhưng Hải Lam Âm lắc đầu như trống bỏi, chỉ tay vào một chỗ, hoảng sợ vạn phần nói: “Phía dưới lớp da thú của người khổng lồ đó, có rắn, một con rắn rất dài rất to.”
Kim Phi Dao nhìn theo ngón tay nàng, nhất thời gân xanh nổi lên, giơ tay đánh nàng một cái, ngoa mồm mắng: “Ngươi đủ chưa? Đã là lúc nào rồi mà ngươi còn đem lực chú ý đặt trên đại khố của yêu thú giống đực? Lúc trở về bảo sư huynh ngươi cởi quần cho ngươi nhìn đủ đi, còn chuyện bé xé ra to nữa thì ta đánh chết ngươi.”
Hải Lam Âm mở lớn mắt nhìn Kim Phi Dao, tựa hồ bị kích thích rất lớn, môi run lên nửa ngày mới nói năng lộn xộn: “Ngươi nói cái gì đó là… đó là cái kia? Xong rồi, ta không gả được cho sư huynh nữa rồi. Sư huynh sẽ không muốn ta nữa, sư phụ giáo dưỡng ta chắc chắn cũng sẽ nói ta là nữ nhân không biết liêm sỉ.”
“Ta bảo ngươi câm miệng!” Kim Phi Dao đột nhiên quay đầu, tung một quyền vào mặt Hải Lam Âm.
Hải Lam Âm không kịp tránh, bị một quyền của Kim Phi Dao đánh trúng quai hàm, ba cái răng nanh bay ra, đầu quay quay rồi hôn mê bất tỉnh. Sau đó Kim Phi Dao khiêng nàng lên, tránh khỏi công kích của Độc Nhãn Cự Nhân, lao ra hố sâu, liều mạng chui vào trong rừng rậm.