Edit: Ladybjrd
“Hùng ca, không phải huynh dựng một quốc gia tu tiên ở địa cấp giới sao? Nghe nói địa bàn cũng không nhỏ, chiếm tới một phần ba địa giới, rốt cục là bao nhiêu giới?” ngồi bên một dòng suối nhỏ trong sơn cốc, Kim Phi Dao tò mò hỏi Hùng Thiên Khôn.
Hùng Thiên Khôn ôn nhu cười cười: “Địa bàn cũng lớn, theo như cách tính của địa giới thì hiện tại ta có hơn một trăm hai mươi địa giới. Nếu muội nguyện ý theo ta trở về, ta sẽ tặng cho muội phần địa giới của ta.”
“Trước kia Nam Sơn giới còn lớn như vậy, nếu là một trăm hai mươi giới thì sao mà quản được chứ?” Kim Phi Dao xòe ngón tay ra đếm, phát hiện địa bàn này thật lớn.
Đột nhiên, nàng cảm thấy không thích hợp, “Hùng ca, huynh đã sớm có địa bàn lớn như vậy, vì sao còn nghèo tới mức phải chạy tới linh cấp giới sắc dụ cướp bóc chứ?”
Hùng Thiên Khôn nở nụ cười, một hồi lâu mới nói: “Chính vì địa bàn quá lớn cho nên ta mới nghèo thành như vậy.”
“Ta không hiểu ý huynh.” Kim Phi Dao nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu.
“Nếu muốn biết vì sao ta có nhiều địa bàn như vậy mà còn có thể nghèo thế thì hãy nói từ lúc tu vi ta bắt đầu tiến nhanh.” Hùng Thiên Khôn cười nói.
Đây cũng là chỗ Kim Phi Dao không nghĩ ra, Hoa Uyển Ti có thể cắn nuốt người của Quỷ Mị sơn trang để đề cao tu vi nhưng hậu quả cũng là chết sớm. Không biết Hùng Thiên Khôn dùng cách gì mà có thể sớm tiến giai đến Nguyên Anh kỳ, hơn nữa có thể thấy đã là tu vi trung kỳ.
Hùng Thiên Khôn bắt đầu kể từ lúc chia tay với Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao nghe, lúc thì nhíu mày, lúc lại kinh hỉ, có khi lại ghen tỵ lẫn hâm mộ.
Hóa ra đúng là Hùng Thiên Khôn đã tìm được đồng môn ở Vạn Khô thành nhưng phụ thân hắn thì đã chết trận, hắn liền cùng mọi người gia nhập chiến tranh.
Vốn là cuộc hỗn chiến giữa hai giới nhưng hắn lại thường xuyên đánh phải ma nhân. Hắn cảm thấy việc này không hề đơn giản, trong loạn thế phải không từ thủ đoạn để sinh tồn, những tu sĩ chết dưới tay hắn nhiều không đếm xuể.
Tiền tài không có ai cung cấp, mọi người phải tranh đoạt cướp bóc mà sống, đồng thời dể tăng thực lực của mình lên. Giết được càng nhiều người thì càng đoạt được nhiều thứ, Hùng Thiên Khôn ở dưới hoàn cảnh đó mà kiếm được không ít tiền.
Cảnh cá lớn nuốt cá bé diễn ra chân thật ở địa cấp giới. Hùng Thiên Khôn sau cơn huyết tẩy đã tu mị thuật, dựa vào khuôn mặt có thể khiến người khác lạc phách kia khiến cho nhiều nam tu sĩ ngoan ngoãn chịu chết dưới kiếm mình. Hắn có danh hào Ma Nhan Ác Quỷ. Trong giới tu sĩ ở địa cấp giới có truyền lưu một câu nói, nói nếu ngươi yêu phải một nam nhân mỹ mạo, đó chính là thời khắc ngươi phải chết.
“Huynh còn tu mị thuật! Hiệu quả thế nào?” Kim Phi Dao giật mình, người này sao lại trở nên thông minh như vậy, đã biết sử dụng sở trường của mình.
Hùng Thiên Khôn biết là Kim Phi Dao sẽ không giễu cợt hắn là một nam nhân lại đi tu mị thuật để sắc dụ nam nhân khác, cho nên hắn mới kể lại cho nàng không chút giấu diếm.
“Muội muốn xem hiệu quả?” Hùng Thiên Khôn cười nói.
“Dùng hắn để thử nghiệm đi.” Kim Phi Dao chỉ vào Nhâm ngạn đang ngất dưới đất, hưng trí bừng bừng nói.
“Được!” Hùng Thiên Khôn đồng ý, đứng dậy đi đến bên cạnh Nhâm Ngạn. Hắn đưa tay rót linh lực vào người Nhâm Ngạn để hắn tỉnh lại. Dù mị thuật của hắn có cao minh cỡ nào cũng không thể hữu dụng với người đang hôn mê được.
“Uhm.” Nhâm Ngạn cảm thấy thân thể nóng lên, rên một tiếng rồi mở mắt, lập tức nhìn thấy một gương mặt tuyệt mĩ xuất hiện trước mắt, trong khoảnh khắc hắn liền ngây ngẩn cả người.
Hùng Thiên Khôn thấy Nhâm Ngạn tỉnh lại liền đưa tay ra vuốt mặt hắn, ánh mắt đầy u buồn, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi cảm thấy còn đau không? Ta đả thương ngươi, chắc chắn trong lòng ngươi đang trách ta.”
Quá ái muội… Kim Phi Dao cảm thấy người toát mồ hôi, thân thể run run. Ánh mắt Hùng Thiên Khôn quá ôn nhu, quá đau thương, giống như cái bánh chưng Nhâm Ngạn chính là người hắn yêu nhất vậy.
Nhâm Ngạn vừa thất thần, tim đã như bị cái gì đó đâm trúng. Hắn nhìn vào mắt Hùng Thiên Khôn, dịu dàng đáp: “Ta không trách ngươi, kể cả ngươi muốn giết ta ta cũng không hận ngươi. Có thể chết dưới tay ngươi, ta cam tâm tình nguyện.”
Kim Phi Dao cơ hồ lệ rơi đầy mặt, đẹp mã thì giỏi lắm sao, phương thức giết địch như vậy cũng làm được, huynh bảo những nữ nhân có diện mạo phổ thông như ta làm sao có thể diện mà gặp người đây?
“Ngươi đang nói mê sảng gì vậy, đừng lộn xộn, hãy ngủ một giấc đi đã.” Hùng Thiên Khôn tựa hồ rất cảm động, trong mắt tràn ý cười, nhẹ nhàng sờ sờ mặt Nhâm Ngạn.
Nhâm Ngạn gật đầu, nói một câu “Được” rồi lại hôn mê.
Sau đó Hùng Thiên Khôn đứng dậy nhìn về phía Kim Phi Dao, trong mắt tràn đầy tình cảm yêu thương, lưu quang dao động, chậm rãi tới gần Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao nắm chặt hai tay, áp chế dục vọng đang muốn trào ra trong lòng, nàng liếm môi nhìn Hùng Thiên Khôn càng ngày càng gần.
“Đi theo ta đi, chúng ta về địa cấp giới, ở cùng với ta, vĩnh viễn không chia lìa.” Hùng Thiên Khôn vươn tay, chậm rãi tới gần Kim Phi Dao.
Đột nhiên, hắn dừng lại, nhìn Kim Phi Dao phía trước lộ ra biểu cảm khó nói thành lời.
“AAAAAA” Kim Phi Dao gầm lên một tiếng, nàng đột nhiên nhảy lên, đè Hùng Thiên Khôn xuống đất.
Kim Phi Dao cưỡi lên người Hùng Thiên Khôn, một luồng yêu khí màu đen khởi động khắp người nàng, ép cho Hùng Thiên Khôn không thể động đậy. Kim Phi Dao há miệng, bốn cái răng như răng hổ nhô ra, nước miếng nhỏ giọt xuống cổ hắn.
Sau đó chợt nghe Kim Phi Dao nói: “Để ta ăn ngươi đi, đưa Nguyên Anh của ngươi cho ta.”
Hùng Thiên Khôn bị tình huống bất ngờ này làm cho choáng váng, nhất thời không biết phải nói gì.
Kim Phi Dao không nói gì nhìn hắn, vươn đầu lưỡi liếm cổ hắn, sau đó sát khí bức người nói: “Ngươi dùng Nguyên Anh mỹ vị như vậy dụ dỗ ta, không phải la để ta ăn luôn ngươi sao? Nếu Trúc Hư Vô là hoa quả chua chua ngọt ngọt, Bạch Giản Trúc là bữa ăn chính thì ngươi chính là món điểm tâm ngọt. Nguyên Anh tươi ngọt như thế, để ta ăn luôn đi.”
“Cho ngươi!” Hùng Thiên Khôn lăng lăng nói.
Kim Phi Dao lập tức không nói hai lời, há miệng cắn vào cổ hắn, răng nanh lạnh lẽo vừa chạm vào làn da Hùng Thiên Khôn, đột nhiên bên tai hai người truyền đến một tiếng rống giận trầm thấp: “Tỉnh!”
Kim Phi Dao và Hùng Thiên Khôn đồng thời sửng sốt, lập tức tỉnh táo lại. Hùng Thiên Khôn thu hồi mị thuật, yêu khí màu đen sau lưng Kim Phi Dao cũng lùi lại về trong cơ thể.
Nhìn tư thế của mình, Kim Phi Dao nhất thời nhớ ra vừa rồi suýt nữa thì mình không khống chế được, trí nhớ không biến mất, nàng vẫn nhớ nhất thanh nhị sở chuyện vừa xảy ra.
Sao lại thế này? Vừa rồi ta suýt nữa đã ăn Hùng ca, mà lại chuẩn bị ăn cả thịt chứ không chỉ là Nguyên Anh. Kim Phi Dao sau một lúc rối loạn liền đánh mắt sang nhìn Hùng Thiên Khôn.
Hùng Thiên Khôn đang nằm ngửa trên đất cũng phản ứng lại, lúc này mới ý thức được khi nãy mình đã gặp nguy cơ lớn thế nào. Hắn chỉ thử dùng chút mị thuật với Kim Phi Dao, tại sao lại làm nàng xảy ra dị biến như vậy? Hơn nữa, sát khí làm người ta không thể động đậy vừa rồi rốt cục là gì? Hắn không tự chủ sờ sờ lên chỗ vừa bị răng nanh của Kim Phi Dao chạm vào, trên tay lập tức ẩm ướt, hắn giơ tay ra, cả tay toàn là máu.
Chỉ nhẹ nhàng chạm vào mà thân thể Nguyên Anh kỳ của hắn đã bị nàng dễ dàng cắn rách. Phi Dao… rốt cục là thế nào? Trên tay Hùng Thiên Khôn ướt đẫm máu, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Kim Phi Dao, hai người nhất thời không ai nói gì.
Không khí này quá ngượng ngập, Kim Phi Dao đột nhiên bĩu môi nói: “Hùng ca, huynh lại dám dùng mị thuật với ta, thật sự quá xấu xa. Vốn định cắn huynh một cái coi như trừng phạt, hừ.”
Thấy Hùng Thiên Khôn vẫn không phản ứng, Kim Phi Dao rời khỏi người hắn, khoanh tay hung dữ nói: “Nếu huynh dạy ta mị thuật đó thì ta sẽ tha thứ cho huynh.”
“Phụt!” Hùng Thiên Khôn ngồi dưới đất, che miệng mà cười. Sau khi cười xong mới phát hiện bàn tay hắn dùng để che miệng chính là bàn tay dính máu kia, lúc này máu đã dính cả lên mặt.
“Là ta không tốt, không kịp thời thu hồi mị thuật, muội cắn ta là đúng. Có điều, mị thuật mà ta tu luyện có yêu cầu rất cao, muội không học được đâu.” Hùng Thiên Khôn thở phào một hơi trong lòng, thật tốt quá, không khí xấu hổ cứ như thế bị hóa giải.
Kim Phi Dao nhướng mày, không phục nói: “Vì sao không được? Ta học cái gì cũng nhanh, không gì là không học được cả.”
Hùng Thiên Khôn ngượng ngùng nói: “Tướng mạo, yêu cầu rất cao.”
“… Huynh nói ta xấu xí, ngay cả mị thuật cũng không học được?” Kim Phi Dao nhìn hắn, đây là cách giải thích gì chứ, thật là đáng đánh.
“Không phải, ta không có ý đó. Nếu không có điều kiện gì thì ai ai cũng có thể học, vậy không phải là việc giết người sẽ vô cùng dễ dàng sao?” Hùng Thiên Khôn đứng lên, phủi bụi trên người, cười nói.
“Xì, ta không quá hứng thú với mị thuật này, không dạy thì thôi.” Kim Phi Dao mất hứng hừ một tiếng, không khí xấu hổ giữa hai người cứ thế biến mất.
Kim Phi Dao âm thầm cảm thấy may mắn, Hùng Thiên Khôn vẫn là người dễ bị đánh lạc hướng, nếu không việc bản thân ăn người thật khó mà nói cho rõ. Đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì? Nếu cứ tiếp tục như vậy, bản thân sẽ có ngày lục thân không nhận, gặp cái gì ăn cái đó mất.
Hùng Thiên Khôn mỉm cười, lại nhỏ giọng lầu bầu, “Đa tạ, nếu không phải nhờ tiếng quát vừa rồi của ngươi, có thể ta đã chết rồi.”
Tạm dừng một lát, hắn lại nói: “Ta biết, chỉ là nhất thời sơ sẩy, sau này sẽ không xảy ra nữa.”
Không biết Hùng Thiên Khôn đang nói chuyện với ai, hắn lặng lẽ như thế nửa ngày, đột nhiên biến sắc, thanh âm tự nhiên cao lên: “Ngươi nói thật?”
“Hử?” Kim Phi Dao đang ngồi trên một tảng đá, để làm cho trái tim thoải mái một chút, dù không đói bụng nàng vẫn lấy một yêu đan cho vào miệng. Nghe thấy tiếng Hùng Thiên Khôn, nàng tò mò nhìn hắn hỏi: “Hùng ca, ta từ nãy không nói gì nha, huynh hỏi cái gì?”
“Không có gì.” Hùng Thiên Khôn vội vàng lắc đầu.
“Uh.” Kim Phi Dao lên tiếng, lại tiếp tục cắn yêu đan.
Hùng Thiên Khôn do dự một chút, đột nhiên hỏi: “Phi Dao, muội có từng luyện công pháp kỳ quái gì, hoặc là gặp phải yêu thú quái dị gì không?”
“Khụ!” hắn vừa nói xong, Kim Phi Dao suýt chút nữa thì nuốt chửng yêu đan.