Edit: Ladybjrd
Thật không tình nguyện, Kim Phi Dao triệu phi thảm trở về, mang theo hai con ếch đi theo Nhâm Ngạn vòng qua bên cạnh sóng xung kích, đi về phía trước.
Kim Phi Dao nghiêm mặt nhìn phi thảm, đột nhiên chú ý, sao phi thảm lại có hoa văn lạ thế nhỉ? Cẩn thận nhìn lại, lại dùng móng tay cào cào, lúc này mới hiểu được. Đây nào có phải là hoa văn gì mà là do nàng nhiều năm ăn uống trên phi thảm mà ra, nước đường cặn thịt, và cả dấu vết của rượu, của canh… Có vài chỗ còn loang những vết lớn nước hoa quả.
“Đại Nữu, mấy thứ này… có thể giặt đi chứ?” Kim Phi Dao có chút ngượng ngùng, không ngờ pháp bảo phi hành lại ô uế như thế. Nghĩ đến việc quần áo mình hằng ngày đều do Đại Nữu giặt, quần áo cũng là luyện chế ra, nói vậy thì phi thảm này hẳn là cũng có thể giặt.
Đại Nữu nghe xong cúi đầu đánh giá cẩn thận phi thảm. Đột nhiên, biểu cảm của Đại Nữu biến đổi, một luồng yêu khí phun trào ra.
“Sao vậy?” Kim Phi Dao ngạc nhiên nhìn nó, sao đột nhiên lại tức giận, chẳng lẽ ngộ địch?
“Ộp ộp ộp ộp!” Đại Nữu dậm bình bịch lên phi thảm mà kêu, thoạt nhìn phi thường tức giận.
Kim Phi Dao làm sao nghe hiểu được ý tứ của nó, bình thường đối với ngôn hành cử chỉ của Mập Mạp cũng chỉ là đoán. Lúc này chỉ có thể chớp chớp mắt nhìn Đại Nữu tức giận tận trời, không rõ vì sao.
Đúng lúc này, Mập Mạp bên cạnh chỉ vào phi thảm dơ bẩn, nhìn Kim Phi Dao, còn cười một nụ cười vui sướng khi người gặp họa.
“Khiết phích?” Kim Phi Dao linh quang chợt lóe, nhất thời hiểu ra nguyên nhân khiến Đại Nữu phát hỏa, con ếch này lại còn khiết phích, tức giận vì phi thảm bẩn.
“Thật là, phi thảm là của ta, ta là chủ nhân của ngươi. Ngươi hiện tại phẩm giai cao tính khí khó chiều, cũng dám mắng ta, hơn nữa phi thảm này ngày nào ngươi chẳng ngồi, nếu ngươi thật sự ngại bẩn thì sao ngồi cả trăm năm cũng không biết? Lại nói, điều này có gì lớn đâu, chỉ là hơn một trăm năm chưa từng giặt thôi, ai mà biết được pháp bảo phi hành còn cần giặt.” Kim Phi Dao ngoáy ngoáy lỗ tai, chẳng hề để ý nói.
Tiếng nói vừa dứt, Đại Nữu liền xoay người đánh cho Mập Mạp đang vui sướng khi người gặp họa một chưởng, sau đó lao tới đá Kim Phi Dao mấy đá khiến nàng trở tay không kịp.
“Ngươi làm gì vậy? Điên rồi à?” Kim Phi Dao một quyền đánh ngã Đại Nữu, sau đó dẫm lên bụng nó, hổn hển mắng.
Đại Nữu vẫn vỗ phi thảm kêu la như trước, thừa dịp Kim Phi Dao chưa chuẩn bị, lưỡi ếch liền bay ra như tia chớp, cuốn lấy cổ Kim Phi Dao.
Nhâm Ngạn nhìn bọn họ đánh nhau, lại quay sang bên cạnh quan sát, thanh âm đánh nhau của tu sĩ Nguyên Anh ngày càng lớn hơn, xem ra cách đây không xa. Người này thế mà còn có thời gian rỗi đánh nhau với linh thú, thật đúng là ngu ngốc.
“Được rồi, đừng náo loạn nữa, muốn ồn ào thì các ngươi đến thần cấp giới rồi đánh, đánh cho long trời lở đất cũng không có ai quản. Còn giờ nếu tiếp tục đánh thì ta sẽ không khách khí đâu.” Nhâm Ngạn nổi giận đùng đùng, lớn tiếng quát.
Kim Phi Dao một cước đá văng Đại Nữu, thở hổn hển nói: “Đù rồi, cứ ngồi tạm đi, vài ngày nữa ta sẽ luyện chế lại nó, tẩy hết những vết bẩn đi, thật là…”
Nghe Kim Phi Dao nói xong, Đại Nữu mới miễn cưỡng hừ hừ, sau đó lấy từ trong túi trữ vật mà Kim Phi Dao cho nó ra một cái khăn tay, đặt dưới mông rồi mới ngồi xuống.
Nhâm Ngạn kinh ngạc nhìn động tác của Đại Nữu, không rõ đây là yêu thú gì, tám phần là một đại thẩm khoác bộ da ếch!
“Vì pháp bảo bẩn mà bị linh thú đánh cũng chỉ có ta thôi.” Kim Phi Dao vặn vặn cổ, bất đắc dĩ thở dài, Đại Nữu càng ngày càng giống một bà vú già hoặc một lão ma ma nghiêm khắc.
“Nhanh đi thôi.” Nhâm Ngạn lạnh giọng nói, thầm muốn sớm đến Kỳ Thiên các, nhanh chóng tống tiễn ba tên điên này lên thuyền, cút đi càng xa càng tốt.
“Đã biết, ngươi không nói ta cũng đi.” Kim Phi Dao chẹp miệng, bất mãn lên tiếng, lấy ra một viên yêu đan, nghiêng mặt tránh tầm mắt Nhâm Ngạn, ném vào trong miệng.
Một yêu đan cấp sáu chỉ chống đỡ được từ ba đến năm ngày, giờ phút này Kim Phi Dao thật hoài niệm trăm vạn viên yêu đan của mình bị Lang ma đầu cướp đi. Trong đầu nàng luôn xuất hiện hình ảnh Lang ma đầu cầm một cái bát lớn, bên trong đựng đầy yêu đan, sau đó hắn cầm đũa, và yêu đan như và cơm mà ăn.
Chắc chắn là như thế, nếu không thì sao hắn phải trốn ở trong phòng mà không phải ở bên ngoài? Kim Phi Dao thở phì phì nghĩ, hung hắn cắn yêu đan.
Yêu đan bằng hạch đào ngậm trong miệng rất khó ăn, kể cả Kim Phi Dao là tu sĩ, nàng cũng không muốn bị yêu đan làm nghẹn chết.
Nhâm Ngạn cũng chỉ cho rằng nàng đang ăn thứ gì đó, kể cả hắn sống mấy trăm năm, kiến thức rộng rãi cũng sẽ không nghĩ đến việc có người lấy phương thức này để tiêu thụ yêu đan mà không phải là luyện chế đan dược.
Vừa ăn yêu đan Kim Phi Dao vừa theo chân Nhâm Ngạn chậm rãi đến gần nơi đánh nhau. Kể cả là đi vòng qua thì dựa vào thị lực của bọn họ vẫn có thể nhìn thấy có hai gã tu sĩ Nguyên Anh bé bằng ngón tay phía xa xa.
Hai người đánh nhau bảo quang lóe ra, tiếng pháp bảo va chạm ầm vang không ngừng bên tai. Uy áp cường đại cũng không ngừng đập ra bốn phía, cây cỏ trong vòng trăm dặm bị hủy rối tinh rối mù, trên mặt đất là vô số hố to và vết kiếm, thật sự là một mảnh hỗn độn.
Cách khá xa, mặt thì không nhìn rõ nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra, một người là nữ tu sĩ mặc trường bào màu trắng, mà tên còn lại là một nam tu sĩ mặc đồ ánh vàng rực rỡ. Vì nguyên nhân vương gia mặt rỗ mà Kim Phi Dao rất không có hảo cảm với tu sĩ mặc đồ màu vàng, nàng coi rẻ nói: “Ăn mặc như đội một núi vàng vậy, chắc chắn là trông không khác gì vương gia mặt rỗ.”
“Ngươi muốn chết thì cũng đừng có liên lụy ta được không hả? Nếu bị bọn họ nghe được thì ngươi đừng có nghĩ đi.” Ánh mắt Nhâm Ngạn nghiêm nghị nhìn nàng.
Kim Phi Dao vẫy vẫy tay với hắn: “Đừng lo, bọn họ đánh thành như vậy thì dù có nghe được cũng không rảnh xuất thủ với chúng ta. Hơn nữa, kể cả có ra tay thì còn có Nhâm sư huynh mà.”
“Ngươi!” Nhâm Ngạn thiếu chút nữa thì động thủ. Nhớ tới lời dặn của sư phụ, hắn chỉ có thể nhịn xuống.
“Ầm!” lại một tiếng nổ, lúc này Kim Phi Dao và Nhâm Ngạn đã có chuẩn bị, lập tức tế ra pháp bảo chặn sóng xung kích và kiếm khí lại. Sau đó liền nhìn thấy một bông hoa cúc nở rộ phía sau nữ tu sĩ kia, sát khí bức người, ngay cả Kim Phi Dao và Nhâm Ngạn ở xa cũng suýt không chịu nổi mà hộc máu.
“Đây là… không thể nào…” Nhìn bông hoa cúc phía sau tu sĩ Nguyên Anh kia, Kim Phi Dao chỉ nghĩ tới một người, sửng sốt một cái, nàng đột nhiên bay tới chỗ hai tu sĩ đang đánh nhau.
“Ngươi làm gì vậy?” Nhâm Ngạn thấy nàng tiến thẳng tới chỗ tu sĩ Nguyên Anh kịch chiến thì vội vàng lên tiếng định ngăn lại, nhưng Kim Phi Dao cũng không để ý đến hắn, tăng tốc bay qua.
Nhâm Ngạn khẽ cắn môi, do dự một chút vẫn quyết định không đi theo, nhìn chằm chằm theo Kim Phi Dao, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Hắn thầm nghĩ, đây là Kim Phi Dao tự đi qua, nếu bị tu sĩ Nguyên Anh giết chết, bản thân hắn chỉ cần có thể sống trở về kể lại thì Trúc sư thúc cũng không có cách nào. Trên người ta có Truy Hồn chú, hai tu sĩ Nguyên Anh kia thế nào cũng sẽ nể mặt Đông Ngọc Hoàng phái mà không đuổi tận giết tuyệt ta.
Ngay lúc Nhâm Ngạn đang do dự, Kim Phi Dao đã phi gần tới chỗ hai tu sĩ Nguyên Anh, chỉ cách hai người này khoảng trăm trượng. Đến khoảng cách này thì nàng cũng không dám đi tiếp nữa, chỉ đứng ở đó nhìn chằm chằm bọn họ.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, người thoạt nhìn tựa như nữ tử kia đúng là Hùng Thiên Khôn.
Trường bào màu trắng phi thường mộc mạc nhưng theo mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân của hắn lại hiện ra một luồng linh khí bức người. Tóc dài đen nhanh dùng hai cây trâm đơn giản cắm lên, đơn giản đến mức cứ như không có, đa phần mái tóc là tùy ý tung bay. Làn da trắng noãn như trước, ngũ quan xinh đẹp khiến Kim Phi Dao nổi lên cảm giác ghen tị.
Người này sao vẫn xinh đẹp như vậy chứ, đúng là không để cho nữ nhân một con đường sống mà.
Đối thủ của hắn là một mĩ nam mắt phượng, tuy mặc đồ hoàng kim chói mắt nhưng quả thực rất anh tuấn, duy chỉ có ánh mắt thoạt nhìn như mang theo tà khí, như một nam nhân lang thang.
Nam nhân này cầm một cây gậy như ý trắng muốt, bên trên khảm không ít những hạt châu hoặc tinh thạch đủ màu đủ dạng. Theo từng cái huy gạt của tay hắn, những tinh thạch khác nhau sẽ phun ra pháp thuật khác nhau.
Hắn vừa mới huơ một cái, một tinh thạch màu đỏ liền thả ra ba con hỏa điểu to ba trượng, nhiệt khí nóng rực liền ập vào mặt. Kim Phi Dao đứng ngoài trăm trượng vẫn thấy tóc mình xèo một cái, đã bị lửa lan đến đốt mất một ít, khiến nàng sợ tới mức vội vàng thả ra linh quang che phủ, tạm thời tránh né.
Hùng Thiên Khôn vẫn cầm kiếm Cúc Sát như trước, tuy nhiên đã không phải là một thanh mà là hai mươi bốn thanh. Lúc hỏa điểu vọt tới, hắn không chút hoang mang bày kiếm trận. Trong kiếm trận bay lên một đóa cúc hoa, trong nháy mắt đã bao bọc lấy hỏa điểu, cả hỏa điểu và cúc hoa đều biến thành hư vô, cùng nhau tiêu thất.
Tu sĩ mắt phượng thấy hỏa điểu bị kiếm trận phá giải lại tiếp tục huy gạt cây gậy, bảo châu lục sắc lóe lên, một mảng ánh sáng xanh lục hóa thành lá cây bay ra khỏi cây gậy, nhìn thì vô hại nhưng lại mang theo linh khí bức người đánh hướng Hùng Thiên Khôn.
Hắn còn cười nói: “Quả nhiên lạnh nhạt, ta rất thích nữ nhân như ngươi, không cần biết ngươi thuộc môn phái nào, hôm nay ta chắc chắn phải có được ngươi.”
Hử? Kim Phi Dao nhìn hắn, lại nhìn Hùng Thiên Khôn, không biết phải nói gì. Chẳng lẽ người này tưởng Hùng Thiên Khôn là nữ nhân, nhất kiến chung tình cho nên muốn bá vương ngạnh thượng cung, cường thưởng lương phái nữ tử?
Còn tưởng rằng Hùng Thiên Khôn sẽ phản bác, nhưng không ngờ hắn chỉ nhếch môi, không rên một tiếng. Thần thức khống chế Cúc Sát kiếm trận nghênh đón bích diệp.
Vì sao lại không nói? Trực tiếp nói cho đối phương biết ta là nam, đừng có dây dưa ta nữa là được. Kim Phi Dao càng nhìn càng sốt ruột, chỉ cần hiển lộ thân phận nam nhân là có thể khiến đối phương ngừng tay rồi, dù sao người thích nam giới cũng là số ít, nhìn bộ dạng háo nữ sắc của người kia thì hẳn là không có hứng thú lớn như vậy với nam nhân được.
Đúng lúc này, Hùng Thiên Khôn liếc mắt sang nhìn tên tu sĩ Kết Đan lớn mật không sợ chết dám chạy tới xem náo nhiệt kia một cái, sắc mặt đột nhiên thay đổi.