Trúc Hư Vô phi thường hiếu kỳ hỏi: “Nàng cười cái gì?”
“Không biết…” thanh âm Bạch Giản Trúc nhỏ đến cơ hồ không nghe thấy.
“Vì sao ngươi không hỏi xem, đã vài chục năm rồi, người không có trí nhớ tốt sẽ quên mất. Tức chết ta, đầu gỗ ngu ngốc.” Trúc Hư Vô đột nhiên nổi giận, giọng trẻ con rồng lên, sau đó hắn nhảy xuống khỏi ngôi báu, đi đi lại lại trong đại điện, sự tức giận thể hiện rõ trên mặt.
Bạch Giản Trúc cúi đầu, mặt trắng bệch, không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Chẳng phải bởi vì Trúc Hư Vô đột nhiên tức giận mà là hắn có dự cảm bất hảo, chắc chắn sắp xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ.
Quả nhiên, Trúc Hư Vô đi được vài vòng thì đột nhiên dừng lại, đi tới chỗ Bạch Giản Trúc.
Hắn ngồi xổm trước mặt Bạch Giản Trúc, sau đó nghiêm trang nói: “Cở quần ra cho ta nhìn một cái.”
“Sư phụ, sư phụ đừng như vậy a.” Trúc Vô lập tức xông lên, ôm lấy Trúc Hư Vô kéo ra xa.
Trúc Hữu thì vội vàng ra hiệu bằng mắt với Bạch Giản Trúc, nói hắn mau lui xuống trước.
“Các ngươi làm gì vậy? Ta chỉ liếc mắt một cái thôi. Ta rất tò mò nha, chẳng lẽ các ngươi cũng không muốn nhìn, không hiếu kỳ sao?” Trúc Hư Vô nhìn hai tên phản đồ, bất mãn la lớn.
Trúc Vô ôm chặt thắt lưng hắn, vừa kéo ra vừa nói: “Sư phụ, Bạch Giản Trúc là do ta nuôi từ nhỏ đến lớn, hồi nhỏ đều do một tay ta tắm rửa cho, khẳng định không có vấn đề gì. Không tin thì người cứ hỏi Trúc Hữu sư huynh. Hơn nữa những đệ tử kia đều thường xuyên tắm rửa cùng nhau, nếu quả có chỗ nào buồn cười thì chắc chắn đã sớm nói ra rồi.”
Trúc Hữu cũng che chắn phía trước Bạch Giản Trúc, vội vàng khuyên nhủ: “Sư phụ, đó là thật, tuyệt đối không có vấn đề. Nếu người bắt buộc Giản Trúc làm như vậy thì sau này hắn làm gì còn thể diện ở trong môn phái nữa? Người làm vậy không phải là bức hắn đi vào tử lộ sao?”
“Nghiêm trọng như vậy sao? Ta chỉ liếc mắt một cái thôi, các ngươi cũng đều nhìn rồi, sao ta không thể nhìn? Không nhìn được thì trong lòng ta rất khó chịu, chỉ sợ mấy trăm năm đều không ngủ được.” Trúc Hư Vô bất mãn xoay đến xoay đi, bô dáng không xem được thì không sống nổi.
“Sư tổ…” Bạch Giản Trúc đột nhiên dập đầu với Trúc Hư Vô, lớn tiếng nói: “Nếu sư tổ nhất định phải nhìn, xin tha cho đệ tử bất kính, sau khi sư tổ nhìn rồi đệ tử sẽ tự tuyệt. Sư phụ, sư bá, đệ tử xin từ biệt.”
Nói xong, Bạch Giản Trúc đứng lên bắt đầu giơ tay cởi quần.
“Sư phụ, tính tình hắn trời sinh khô khan, chắc chắn là sẽ bức tử hắn mất.” Trúc Vô nóng nảy, hắn đã nhìn người này từ nhỏ lớn lên, nếu bắt hắn làm chuyện này thì chắc chắn hắn sẽ tự tuyệt.
“Được rồi, toàn bộ dừng tay cho ta.” Trúc Hư Vô hét lớn một tiếng rồi bất mãn nói thầm: “Không cần cởi nữa. Không xem thì không xem, đòi sống đòi chết cái gì chứ, thực không có ý tứ.”
Bạch Giản Trúc nhanh chóng dừng tay, quỳ sụp xuống, “Đa tạ sư tổ.”
Kỳ thực hắn không định cởi thật, nếu không với loại quần này của hắn thì chỉ cần cởi sợi dây lưng bên trong ra là được, nhưng hắn lại đi cởi từ dải đai lưng bên ngoài, suy nghĩ cả nửa ngày mới cởi xong, còn quần bên trong còn chưa đụng tới. Chỉ vì bình thường mọi người cởi áo đều bắt đầu cởi từ đai lưng, cộng thêm hắn luôn làm người thành thật mà đã lừa gạt được ba lão nhân sống mấy trăm năm này.
Thấy Trúc Hư Vô buông tha, Bạch Giản Trúc đột nhiên phát hiện, khóe bịp người đáng khinh của Kim Phi Dao thật là thực dụng. Có lẽ, khi gặp phải người biến thái thì không thể thành thật đối đãi được.
Trúc Hư Vô không thú vị ngồi trở lại ngai vàng, rầu rĩ không vui, ba người khác cũng không dám trêu chọc hắn, cứ thể lẳng lặng, không ai hé răng.
Một lát sau, Trúc Hư Vô đột nhiên hỏi: “Trúc Vô, hiện tại trong hàng đệ tử có bao nhiêu Kết Đan?”
“Sư phụ, trong hai mươi bảy đệ tử thì chỉ có ba người Kết Đan.” Trúc Vô không cần nghĩ đã lập tức trả lời.
“Sao lại ít như vậy? Tư chất bọn họ đều là số một số hai, sao lại mới có ba người Kết Đan?” Trúc Hư Vô rất không vừa lòng với đáp án này, hắn bình thường luôn sống phóng túng, căn bản chưa từng dạy dỗ đệ tử bên dưới, không ngờ lại không có tiến bộ như vậy.
Trúc Hữu nghiêng người trả lời: “Sư phụ, chủ yếu là vì từ sau khi tới nơi này vẫn không ra ngoài lịch lãm, cả ngày làm chuyện trong môn phái đã hết thời gian, rất khó gặp kỳ ngộ đột phá Kết Đan.”
“Cho nên ta mới nói phương pháp tu luyện như nuôi lợn thế này là không được, sao các ngươi không đuổi hết bọn chúng đi? Nếu tu luyện không gặp phải nguy hiểm thì sao có thể tiến giai được?” Trúc Hư Vô bất mãn nhìn hai đệ tử.
Hai người Trúc Vô không biết nói gì, nếu đuổi hết đệ tử ra ngoài du lịch, người lại cả ngày chạy đi chơi không thấy bóng dáng, chẳng lẽ toàn bộ Hư Thanh phong chỉ có bộ xương già này sao?
Lúc ở thành Lạc Tiên thì bọn họ ít đệ tử, việc ai người nấy quản, chỉ thỉnh thoảng vài năm mới đi tham gia hội nghị một lần, hai người thật sự rất thoải mái. Nhưng từ sau khi vào Đông Ngọc Hoàng phái thì khác. Phái này quá lớn, có tới mười mấy phân điện, ngoại trừ bọn họ chỉ có hơn ba mươi người, những phân điện khác ít thì có mấy trăm, nhiều thì mấy ngàn người. Tuy là người của phân điện khác nhưng cũng có không ít việc liên quan tới bọn họ.
Phải rút người đi tuần sơn theo phân công, rồi người của điện này làm tiệc kết thân, người điện kia sinh con. Nhàn rỗi không có việc gì còn phải đi hỗ trợ bố trí quảng trường, một hồi lại lục tung khắp chốn tìm quà tặng, môn hạ đệ tử vội tới mức hai chân bốc khói, nào có phải không đi ra ngoài?
Trúc Vô và Trúc Hữu đã từng nói những việc vặt vãnh này với Trúc Hư Vô một lần, chỉ nghe đáp lại bằng tiếng kêu gào của hắn.
“Sư phụ, không phải chúng ta không muốn thả bọn họ ra ngoài mà là chúng ta vốn không đủ người làm những việc vặt vãnh. Hay là chúng ta cũng tuyển thêm một ít đệ tử, nếu không chúng ta căn bản không rảnh để tu luyện, cuộc sống đóng cửa nhàn nhã qua ngày trước kia cũng không còn nữa.” Trúc Vô cẩn thận thương lượng.
Trúc Hư Vô không kiên nhẫn ngoáy lỗ tai, tựa hồ muốn ngoáy ra hết những việc vặt vãnh vừa nghe ra, hắn hiếm khi thở dài một tiếng, nói: “Tuyển đồ đệ đâu có dễ dàng như vậy, tư chất như thế nào cũng không nhắc lại, mà Đông Ngọc Hoàng phái cũng không cho các phân điện tự ý chiêu đệ tử, ta thì ra ngoài kiến điện thu đệ tử coi như là ngoại lệ. Mỗi năm toàn phái chỉ thu mười đệ tử, ngươi xem, có nhiều điện như vậy, một người một điện cũng không đủ để phân, đợi chiêu đủ người thì biết đến khi nào? Ở Nam Sơn giới tự tại đã quen, ta thật đúng đã quên mất chuyện này, lúc trước chính là ta cảm thấy việc vặt vãnh quá nhiều, cơ bản mỗi ngày đều phải đi uống rượu mừng của các sư huynh đệ cho nên mới bỏ chạy sáu trăm năm không về.”
Nghe xong hắn nói, Trúc Vô và Trúc Hữu thầm muốn trợn mắt, nếu không phải người quá nhàn, cứ một mực làm cho địa cấp giới đại loạn thì hiện tại chúng ta vẫn còn đang ở thành Lạc Tiên sống nhàn nhã qua ngày. Tự làm bậy cuối cùng lại để chúng ta phải quan tâm.
“Sư phụ, Bạch Giản Trúc còn đang quỳ, nếu không còn chuyện của hắn thì có nên để hắn đi ra không?” Trúc Vô nhìn thoáng qua Bạch Giản Trúc đang quỳ, nghĩ rằng sư phụ tám phần đã quên mất hắn liền nói.
Trúc Hư Vô nhìn Bạch Giản Trúc, nói: “Không được, nếu ta để hắn đi ra ngoài thì sợ là tin đồn này sẽ càng truyền nhanh hơn.”
“Vậy ý sư phụ là… muốn đuổi hắn khỏi sư môn?” Trúc Vô kinh ngạc hỏi.
“Ngươi có bệnh à? Mấy tên trẻ tuổi đúng là đầu óc không đủ dùng, ta đuổi hắn làm gì?” Trúc Hư Vô lườm.
Trúc Hư Vô lấy ra một cái gương đen thùi lùi, ném vào khoảng không trong đại điện, sau đó hắn bắt pháp quyết, gương liền phóng to bằng hai người, đứng sừng sững giữa không trung trong đại điện.
“Đây là Tứ Tượng Ưu Phiền kính, bên trong bao gồm bốn loại tình cảm: hỉ, nộ, ái, ố, chuyên môn dùng để tu luyện tâm trí. Năm xưa ta đã Kết Đan ở trong đó, chỉ cần có thể chịu được ảo giác bên trong, tâm trí đạt tới mức không gì địch nổi thì ngươi sẽ không còn bị bất luận việc gì quấy nhiễu nữa. Nếu tâm trí không chịu nổi dụ hoặc bên trong sẽ bị Tứ Tượng kính đuổi ra, tuy nhiên lần sau lại có thể vào. Ta cảm thấy hiện tại ngươi cứ vào khoảng trăm năm đi, Bạch Giản Trúc.” Trúc Hư Vô không chút để ý nói.
“Đa tạ sư tổ.” đây chính là thiên đại phúc khí, Bạch Giản Trúc vội vàng bái tạ. Một tu sĩ muốn Kết Đan được thì tâm trí phải kiên cố, nếu chỉ vì một việc nhỏ mà ảnh hưởng đến tâm cảnh thì không thể kết ra Kim Đan.
Hắn vừa mới tạ xong lại nghe Trúc Hư Vô nói với Trúc Vô: “Trúc Vô, ngươi đi an bày một chút, ngoại trừ Bạch Giản Trúc luôn ở bên trong thì những đệ tử khác cũng thay phiên nhau đi vào, dù sao cũng chỉ có hai mươi tư người, luân phiên một vòng cũng không cần bao nhiêu thời gian. Các điện khác đều có mấy chục tu sĩ Kết Đan, chúng ta thì có thêm hai ngươi cũng mới có năm, như vậy sao được.”
“Đúng rồi, ba tên Kết Đan kia giao cho ngươi, phân cho bọn họ chút việc mà tu sĩ Kết Đan thường làm, ví như tổng quản nghi trượng gì gì đó, có thể chia sẻ giúp các ngươi, dù sao Kết Đan rồi cũng vẫn là đệ tử của ngươi. Việc này giao cho ngươi đấy, ta có việc phải ra ngoài một chuyến, chờ khi ta trở lại, tốt nhất là có thêm vài tu sĩ Kết Đan giao cho ta, bằng không ta sẽ cạo sạch râu các ngươi.” Trúc Hư Vô nhanh nhẹn bàn giao xong liền đứng dậy, tựa hồ đang định ra ngoài luôn.
Nghe khẩu khí của hắn không giống định đi bế quan mà là đi xa nhà. Trúc Vô nóng nảy, nếu hắn lại chạy tới một giới khác, lại phải đợi một phen sáu trăm năm nữa thì phải làm sao?
“Sư phụ, lão nhân gia người định đi đâu vậy?”
Trúc Hư Vô vuốt vuốt mũi giống như tiểu hài tử ăn vụng bị bắt, “Ta đi tìm tu sĩ tên Kim Phi Dao kia, có chút việc muốn xác nhận lại.”
“Sư phụ, không phải người mới vừa nói người Kết Đan trong Tứ Tượng Ưu Phiền kính sao, còn nói cái gì mà tâm như bàn thạch, bất luận việc gì đều không thể dao động sao? Hiện tại người lại muốn ném chúng ta ở lại để đi tìm tu sĩ kia, chắc hẳn là người đi hỏi vì sao lúc đó nàng lại cười chứ gì? Người làm như vậy thì chúng ta làm sao còn tin tưởng vào Tứ Tượng kính này nữa?” Trúc Vô chỉ vào Tứ Tượng kính vô tội kia, không nhịn được mắng sư phụ.
“Ngươi quá khoa trương rồi, ta đây là vì cởi bỏ khúc mắc cho hắn, ta thoải mái lắm sao? Bắc Thần Linh giới to như thế, muốn tìm một tu sĩ bé nhỏ không biết phải tốn của ta bao nhiêu thời gian. Các ngươi cứ yên tâm, ta sẽ về sớm thôi, đến lúc đó khúc mắc của Bạch Giản Trúc sẽ được rũ bỏ, một lần liền Kết Đan thành công, thật tốt.” Trúc Hư Vô vỗ vỗ khuôn mặt già nua của Trúc Vô, nói lời thấm thía.
Lúc này, Trúc Hữu ở bên cạnh nói: “Sư phụ, lòng hiếu kỳ hại chết miêu.”
“Phi, miệng quạ đen.”