Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 147: Nấm đỉnh núi




“Ta chờ ngươi quá lâu rồi, động tác nhanh chút, mau tới, đi lên mau chút nữa.”

Trong đầu Kim Phi Dao không ngừng truyền tới tiếng thúc giục làm nàng nghe mà phiền chán muốn chết, nhịn không được mắng to lên: “Kêu la cái gì, ta đang vội muốn chết, còn nói nữa ta sẽ không lên.”

“A, cứu mạng!”

Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm, Kim Phi Dao nhìn lại, hóa ra là lão tam trong bốn huynh đệ kia đã bị huyết yêu bắt được. Vô số huyết yêu bám lên, lập tức bao phủ cả người hắn.

“Lão tam!” Ba người còn lại bi phẫn kêu lên, lão nhị đã bước chân đi, muốn cứu lão tam ra khỏi đám huyết yêu.

Hắn bị lão đại giữ chặt, “Lão nhị, không thể tới đó. Lão tam đã không còn nữa, mau chạy đi, nếu không tất cả đều phải chết ở đây.”

Bốn người bọn họ kết làm huynh đệ đã ba mươi mấy năm, sớm chiều ở chung, tình cảm sâu nặng, hiện tại trơ mắt nhìn lão tam bị huyết yêu cắn nuốt, ba người lòng đau như dao cắt, thống khổ vạn phần.

“Đi mau!” lão đại lôi kéo lão nhị, xoay người chạy về phía trước, nhưng vừa mới ngoảnh mặt đã nhìn thấy lão tứ vốn đứng ở tiền phương ngăn trở huyết yêu cho bọn họ bị huyết yêu cắn mất một nửa đầu.

“Ta liều mạng với các ngươi!” lão nhị giật ra khỏi lão đại, ném một chồng phù chú lên, sau đó cầm Hổ Chấn Thiên chùy vọt vào đàn huyết yêu.

Lão đại cũng không chú ý tới gì nữa, thét dài một tiếng, chui vào trong đám huyết yêu.

“Oa, đây là chỉ cầu cùng chết cùng ngày cùng tháng cùng năm nha, thật là nghĩa khí.” Kim Phi Dao nhìn bọn họ bị bao phủ trong huyết yêu, tán thưởng một tiếng, sau đó lại dấn thân vào con đường giết huyết yêu.

Ra sức bước đi trên thảo nguyên, cuối cùng Kim Phi Dao cũng tới được chỗ thang đá lên nấm sơn. Ngẩng đầu nhìn đám huyết yêu dày đặc trên thang đá, Kim Phi Dao thở dài một tiếng, dùng sức lắc lắc đầu, muốn ném thanh âm chán ghét kia ra khỏi não, sau đó hô to một tiếng, vung Thông Thiên Như Ý lên bắt đầu đánh giết.

Huyết yêu bị đánh rớt trùng trùng, đám huyết yêu ở đây dễ đối phó hơn ở dưới chân núi. Dưới núi, huyết yêu sau khi bị đánh thành toái khối thì không cần bao lâu sẽ lại tụ lại thành huyết yêu mới, con nọ nối tiếp con kia xông lên, giết không xuể. Còn ở trên thang đá này thì chỉ cần đánh vỡ chúng nó, nếu chúng muốn tấn công nàng thì sẽ phải trèo lên trên.

Kim Phi Dao biến một cái Thông Thiên Như Ý thành một bức tường rộng hai trượng cao ba trượng, che toàn bộ thang đá lại, đám huyết yêu chỉ có thể nhảy cao một trượng, lại không thể bay nên toàn bộ bị chặn ở phía sau Thông Thiên Như Ý.

Theo từng bước mở đường của Kim Phi Dao, huyết yêu trên những bậc thang phía sau càng lúc càng nhiều, chúng dùng sức đẩy Thông Thiên Như Ý, muốn tiến lên.

Để ngăn chặn huyết yêu, ngay cả Mập Mạp cũng phải biến lớn gấp hai lần bình thường, cả người dán vào Thông Thiên Như Ý để đẩy lại đám huyết yêu.

Huyết yêu thấy không thể đẩy đổ được Thông Thiên Như Ý liền bắt đầu xếp chồng lên nhau, muốn leo qua bức tường.

Lúc này Kim Phi Dao đã tới tầng thứ nhất của nấm sơn, nàng đánh đám huyết yêu trên này xuống dưới rồi truyền âm cho Mập Mạp, “Mập Mạp, mau tới đây.”

Mập Mạp buông Thông Thiên Như Ý ra, nhảy vài bước, nhanh chóng tới bên người Kim Phi Dao.

‘Biến!” Kim Phi Dao quát một tiếng, Thông Thiên Như Ý lập tức hóa thành một cây gậy, đám huyết yêu chồng chất như núi đột nhiên bị mất chỗ bám, đổ ập xuống, Thông Thiên Như Ý lại vung lên cuồng mãnh, hơn một ngàn con huyết yêu trên thang đá bị đánh rơi xuống dưới.

Thang đá lập tức thoáng đãng hơn, đám huyết yêu bên dưới muốn xông lên còn cần một chút thời gian, Kim Phi Dao liền nhân lúc đó mà kéo Mập Mạp vội vàng chạy lên trên.

Hai nàng dùng chiến thuật này lên từng tầng nấm sơn. Ngay lúc Kim Phi Dao bước chân lên tầng trên cùng, đám huyết yêu phía sau đột nhiên ngừng truy đuổi, dừng lại một chút rồi tất cả quay đầu bỏ chạy.

Tầng trên cùng là một bình đài nhỏ chừng năm trượng, so sánh với phía dưới đầy rẫy huyết yêu thì nơi này có vẻ an bình hơn.

Toàn bộ bình đài được làm từ đá bạch ngọc, do thời gian đã lâu mà mặt đá trắng đã phủ đầy rêu xanh, không ít cỏ dại mọc ra từ các khe hở tiếp giáp giữa các phiến đá, có vài cây còn nở hoa trắng muốt, khi có gió nhẹ thổi qua lại rời ra bay đi.

Trong không gian hài hòa này lại có một vật ảnh hưởng nghiêm trọng tới không khí nơi đây.

Chính giữa bình đài có một cái ao chứa đầy máu tươi, trong ao có một nam nhân. Lưng và cánh tay hắn bị những cái móc đen bóng đâm thủng. Phía trên đầu hắn là một viên tinh thạch màu đen, vài sợi dây vươn ra từ tinh thạch, nối chặt với mấy cái móc, giữ người này chìm trong ao máu.

Nửa người trên của hắn trần trụi, nửa người dưới ngâm trong máu, không biết có mặc quần hay không. Đầu gục xuống, tóc dài đen bóng che hết khuôn mặt, đuôi tóc nhúng vào máu. Kỳ lạ là trên đầu hắn có hai cái sừng dài một thước.

“Người ma tộc?” Từ lúc Kim Phi Dao bước lên đây thì tiếng kêu gọi trong đầu nàng liền biến mất. Nàng chưa từng gặp qua người ma tộc nên rất hiếu kỳ với nam nhân này.

Nàng muốn dùng thần thức xem xét xem người này còn sống hay đã chết nhưng thần thức vừa tiến vào phạm vi ao máu liền bị cản lại, xem ra lại có cấm chế.

Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao không từ bỏ ý định, biến Thông Thiên Như Ý thành một cây côn dài, tới gần ao máu, định dùng Thông Thiên Như Ý nâng đầu người ma tộc kia lên để nhìn.

Kim Phi Dao nghe nói người ma tộc chỉ có thân mình là giống người, còn mặt lại là dạng thú, họ là một đám thú nhân, cho nên nếu không thể nhìn được mặt của kẻ này thì nàng không cam tâm.

Thần thức không vào được trong ao máu nhưng Thông Thiên Như Ý lại rất thuận lợi tiến vào. Không biết người này còn sống hay đã chết, nàng nhẹ nhàng chọc chọc Thông Thiên Như Ý vào người hắn, phát hiện hắn không có động tĩnh mới lớn mật dùng Thông Thiên Như Ý nâng cằm người đó lên.

“Đúng là lừa đảo. Quả nhiên là những lời nghe được trên phố phần lớn đều là giả.” Lúc đầu của người ma tộc được Kim Phi Dao nâng lên, một gương mặt vô cùng anh tuấn lại nam tính xuất hiện.

Nếu như xóa hình xăm trên mặt đi, lại cắt cái sừng trên đầu, rồi ném người này vào giữa đám tu sĩ thì chắc chắn sẽ làm ngàn vạn nữ tu sĩ chết mê.

Đúng lúc này, hai mắt vẫn nhắm của hắn đột nhiên mở bừng, một trận hàn quang bắn ra từ đôi con ngươi đen bóng.

Kim Phi Dao sợ tới mức co giò bỏ chạy, tới tận mép bình đài mới dừng lại, vạn phần cảnh giác theo dõi hắn.

“Tu sĩ nhân tộc các ngươi đúng là vô dụng, lên đỉnh núi mà cũng mất nhiều thời gian như vậy, ta đợi đến mức ngủ quên.” Nam tử Ma tộc ngẩng đầu, lộ vẻ mặt khinh bỉ với Kim Phi Dao.

Dù thấy hắn chìm trong ao máu hẳn không phải là đang tu luyện công pháp gì đó mà là bị nhốt, nhưng Kim Phi Dao vẫn cảm thấy kinh hãi. Nguyên nhân lớn nhất là nàng không nhìn ra tu vi của người này, dùng linh thuật lên người hắn giống như rơi vào biển sâu vô tận, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không có cảm giác khiến người khác run rẩy như thế.

Mà Mập Mạp lúc này đã chủ động nhảy vào túi linh thú, bỏ Kim Phi Dao ở bên ngoài mà lủi vào túi linh thú không dám cử động.

“Tới đây!” Nam tử ma tộc lạnh lùng nói với nàng.

Kim Phi Dao thấy lạnh ngắt từ lưng tới sau đầu, nàng dùng sức lắc đầu: “Không!”

“…” Nam tử Ma tộc trầm mặc một lát, tìm một khẩu khí tự cho là tương đối hòa ái, nói: “Ngươi tới đây, chúng ta làm bút giao dịch được không?”

“Giao dịch?” nghe có vẻ có lợi, ánh mắt Kim Phi Dao sáng lên, lá gan cũng to ra, người Ma tộc kia tựa hồ cũng trở nên không có gì đáng sợ nữa.

“Ta có thể cho ngươi một thứ tốt, sau đó ngươi chỉ cần làm một việc như nhấc tay chi lao thôi. Sau khi sự thành, ta còn có thể trả ngươi trở lại biển.” Tuy khẩu khí nam tử Ma tộc đã tận lực hòa ái nhưng Kim Phi Dao nghe được vẫn cảm thấy đáng sợ như trước.

Kim Phi Dao như không muốn sống hỏi: “Ngươi muốn ta làm gì? Không phải là làm điểm tâm cho ngươi chứ?”

“Đừng có cợt nhả với ta, có phải trên người ngươi có Minh hỏa không?” nam tử Ma tộc đột nhiên trầm mặt, lạnh giọng hỏi.

Kim Phi Dao kinh ngạc trả lời: “Bảo sao từ lúc đến đây thì Minh hỏa không nghe sai sử, có phải là do ngươi giở trò không? Rốt cục ngươi muốn làm gì? Nếu quả thật là chuyện tốt thì ta sẽ làm, ta từ trước tới giờ vẫn không thích hỏi lai lịch xuất thân của đối phương.”

“Ngươi cũng thật may mắn, lại vớ được Minh hỏa. Tới gần một chút, để ta xem xem phẩm chất Minh hỏa của ngươi như thế nào, sau khi xem xong mới có thể nói chuyện được.” nam tử Ma tộc liếc mắt đánh giá nàng rồi bảo nàng tới gần.

Kim Phi Dao khoanh tay, rụt vai né tránh, nói: “Không! Ai biết được ngươi có làm gì bất lợi cho ta không mà tới gần. Có chuyện gì thì nói trước đã, ta muốn nghe xem rốt cục là chuyện tốt gì rồi mới nghĩ xem có nên giúp ngươi hay không.”

Nàng cảm thấy nam nhân Ma tộc này luôn tỏa ra một luồng không khí nguy hiểm, nhưng nghĩ rằng hắn còn đang ở trong ao máu, hẳn là không thể uy hiếp gì tới mình cho nên không nghe theo lời hắn.

“Hiện tại ngay cả một con kiến cũng không biết nghe lời…” nam tử Ma tộc lạnh lẽo thốt lên, hai mắt trợn to.

Kim Phi Dao đột nhiên cảm thẩy cổ như bị cái gì đó bóp chặt, sau đó cả người bị nhấc lên. Nàng bị bóp cổ, há miệng thở hổn hển, vung hai tay lên sờ loạn chung quanh, muốn tìm xem cái gì đang tập kích mình.

Nhưng lại không sờ thấy cái gì, cổ vẫn bị bóp đau nhói, nàng bị lực lượng đó lôi kéo tới ao máu.

Kim Phi Dao hoảng sợ trừng mắt nhìn ao máu, trong yết hầu phát ra tiếng cầu cứu trầm thấp: “Đừng… Cứu mạng!”

Giãy dụa vô dụng, Kim Phi Dao vẫn bị đưa tới bên cạnh ao máu mới dừng lại, thấy mình vẫn chưa bị ném vào trong ao nàng mới yên tâm một nửa.

Không đợi nàng nói thêm câu cầu xin nào, hai mắt nam tử Ma tộc đột nhiên bắn ra hai luồng sáng đen, trực tiếp chui vào trong cơ thể Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao cảm thấy trong cơ thể có một luồng khí lạnh đang chạy về phía thức hải, toàn thân phát run. Sau đó trong thức hải đột nhiên rét lạnh đến cực độ, luồng khí lạnh đã tới thức hải, đúng lúc này, Kim Phi Dao chớp mắt, ngất lịm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.