*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Con biết mà”, Thượng Quan Ngọc Nhi và Bích Du cũng không thể kiềm chế nổi cảm xúc vì đó chính là người thương trong lòng bọn họ.
“Đúng là kì tài cái thế, kì tài cái thế”, vài trưởng lão ở Đan Thành kích động đến mức run cả người.
“Sau này Đan Thành có người kế thừa rồi”, kể cả là Đan Thần cũng không khỏi bất ngờ mà hít vào một hơi thật sâu.
“Không thể nào, không thể”, Huyết Đồng nhìn vào không trung bằng con mắt không sao tin nổi.
“Ngươi bình tĩnh đi, ai thắng ai thua cũng chưa biết được”, Thị Huyết Đạo Nhân truyền âm cho hắn, mặc dù sắc mặt ông ta tôi độc nhưng cũng không thể che đi nổi sự kinh ngạc của mình.
“Hắn…hắn có thể luyện ra được hai viên linh đan bốn vân”, trên vân đài, Huyền Nữ thẫn thờ nhìn hai viên linh đan một tím một xanh, mặc dù nhỏ nhưng trong con mắt của cô hai viên linh đan đó lại vô cùng to lớn, vào giây phút này, sự cao ngạo của Huyền Nữ cũng không còn tồn tại.
Tất cả mọi người đều cùng nhìn về một hướng.
Lúc này, ai nấy đều biết rằng cho dù phẩm giới của hai viên linh đan mà Diệp Thành luyện ra không bằng Huyết Đồng thì hắn cũng là đan khôi không có gì phải hổ thèn, vì linh hồn của hắn mới chỉ ở cấp Huyền nhưng lại có thể luyện ra được hai viên linh đan bốn vân, phá đi kì tích mà Đan Vương lập nên năm xưa và tạo ra một truyền kì mới.
Phụt!
Trong tiếng trầm trồ kinh ngạc, Diệp Thành phun ra một ngụm máu, hắn lảo đảo, cơ thể nhuốm máu tươi, trông bộ dạng Diệp Thành lúc này có vẻ như có thể ngã ra bất cứ lúc nào, hắn đã trụ tới giới hạn của bản thân rồi.
Có điều hắn biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc vì tiên hoả của hắn vẫn bao lấy hai viên linh đan kia.
Diệp Thành lảo đảo nhìn về phía Huyền Nữ cách đó hai mươi trượng: “Hai viên linh đan bốn vân này của ta có có thể đánh bại Huyết Đồng không?”
Huyền Nữ còn đang thẫn thờ, khi nghe Diệp Thành nói vậy thì bất giác giật mình.
“Không thể”, Huyền Nữ tỉnh táo lại, cô vội giải thích: “Chỉ có thể lựa chọn một trong hai viên, mặc dù ngươi có thể luyện ra được hai viên linh đan bốn vân nhưng cấp bậc của mỗi một viên lại không bằng một viên của Huyết Đồng, cái cần trong đấu đan chính là phẩm giới của đan dược chứ không phải số lượng linh đan, nếu đấu riêng từng linh đan thì ngươi vẫn thua hắn”.
Lời của Huyền Nữ vang vọng khiến rất nhiều luyện đan sư thở dài.
Quả thực, đây chính là quy định của đại hội đấu đan, cái mà đại hội đấu đan cần chính là phẩm giới của đan dược chứ không phải là số lượng linh đan, nếu vậy thì mặc dù Diệp Thành tạo ra kì tích nhưng vẫn thua Huyết Đồng.
“Vậy phải liều thôi”, đương lúc mọi người thở dài thì Diệp Thành trên vân đài gằn lên.
Chỉ thấy hắn đem tiên hoả phân thành hai đạo, một tay kiểm soát một đạo tiên hoả, một đạo tiên hoả còn lại bao lấy viên linh đan Tục Mệnh Đan bốn vân, một đạo tiên hoả bao lấy Thọ Nguyên Đan bốn vân.
“Ngươi muốn làm gì?”, lúc này, tất cả mọi người đều tỏ ra bất ngờ, đến cả Đan Thần cũng không hiểu Diệp Thành định làm gì.
“Dù có vùng vẫy thì ngươi vẫn thua thôi”, Huyết Đồng nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt cay nghiệt, hắn không thể nhẫn nhịn, không thể nhẫn nhịn một tên hậu bỗi lại hơn mình, đó là sự sỉ nhục đối với hắn.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành kiểm soát Tục Mệnh Đan bốn vân và Thọ Nguyên Đan bốn vân, cho cả hai viên lại gần nhau, cuối cùng hai viên linh đan tiếp xúc nhau nhưng rất nhanh chóng đã đẩy nhau.
“Hắn…hắn muốn dung hoà hai viên đan dược với nhau?”, nghe tiếng gào thét của Diệp Thành, rất nhiều trưởng lão sững người đưa mắt nhìn nhau, và họ có thể nhìn ra được sự ngỡ ngàng trong mắt đối phương.
.