Đêm khuya, Diệp Thành và Hùng Nhị lại lần nữa ra sau núi Hằng Nhạc Tông.
Vẫn tại sơn động lần trước, cả hai lúc này đang đếm số lượng Tuyết Ngọc Lan Hoa hái được.
“Hơn chín trăm cây, sắp phát tài rồi”.
“Luyện hết thành Ngọc Linh Dịch, chia mỗi bên một nửa, thế nào?”
“Đồng ý”.
Thế rồi cả hai tên tìm kiếm một lượt ở sau núi.
Những Linh Thảo cần cho việc luyện chế Ngọc Linh Dịch không chỉ có mình Tuyết Ngọc Lan Hoa mà còn có vài Linh Thảo khác, cũng may chúng đều sinh trưởng ở sau núi.
Gần tới sáng, cả hai tên mới quay về sơn động trong trạng thái mệt nhoài.
Bận rộn cả đêm, chúng cũng thu hoạch được đủ năm trăm phần dược thảo cần có để luyện chế Ngọc Linh Dịch.
“Bắt đầu”, Diệp Thành cố gắng tập trung, triệu gọi chân hoả, hoá thành hình thái cái lư.
Ở bên, Hùng Nhị cũng lấy lại tinh thần làm trợ thủ cho Diệp Thành, lần lượt cho Linh Thảo vào lư lửa theo lời dặn của Diệp Thành.
Một ngày mới lại đến, một sự khởi đầu mới bắt đầu.
Đệ tử của tam đại chủ phong vẫn chiến đấu nảy lửa trên Phong Vân Đài, có điều những việc này không thể ảnh hưởng tới Diệp Thành và Hùng Nhị.
Hai tên hiện giờ đang dốc sức luyện chế Ngọc Linh Dịch, mùi dược thảo thơm nồng trong hang động làm người ta mát lòng mát dạ.
Hết ngày này qua ngày khác, trong chín ngày này, cả hai tên cứ cách một lúc lại nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục luyện chế.
Lại là một đêm đầy sao, Diệp Thành và Hùng Nhị mệt mỏi nằm vật ra đất.
Tiếng thở hổn hển vang lên.
Sự nỗ lực của cả hai cũng không phải uồng phí, vài trăm bình Ngọc Linh Dịch đặt bên cạnh, trông mà hồ hởi trong lòng.
“Có một vấn đề ta rất muốn hỏi”, Hùng Nhị nhìn Diệp Thành với ánh mắt nghi hoặc.
“Ngươi có chân hoả, đối với một tông môn mà nói là một món hời, sao ngươi lại chỉ là một đệ tử thực tập?”
“Ta không muốn liên can tới ai”, Diệp Thành nhướng vai.
“Nếu trách thì trách chân hoả khiến người ta nhìn mà nóng mắt, người muốn có nó quá nhiều, ta lại không muốn vì sự tồn tại của nó mà chuốc thêm phiền phức”.
“Nói cũng có lý”.
.
Ngôn Tình Ngược
“Trước khi phe cánh của ta chưa được mạnh thì ta không định để lộ chân hoả trước mặt người khác”.
“Một tháng sau sẽ diễn ra cuộc so tài của ngoại môn, nếu ngươi muốn vào nội môn mà không dùng đến chân hoả thì ta thấy viển vông đấy”, Hùng Nhị xoa xoa cái cằm ngấn mỡ của mình.
“Trận so tài ngoại môn?”, Diệp Thành hạ giọng.
Hằng Nhạc Tông có lẽ giống với Chính Dương Tông, cứ ba năm một lần lại tổ chức cuộc so tài ngoại môn, người đánh được tới cuối cùng mới đủ tư cách vào nội môn.
Nghĩ tới cuộc so tài này, Diệp Thành lại có phần thất vọng, mới đó mà hắn đã bị đuổi khỏi Chính Dương Tông hơn một tháng rồi.
Nếu lúc này hắn còn ở Chính Dương Tông thì có lẽ đã vào nội môn rồi.
Mọi việc trên đời quả biến hoá vô thường.
Diệp Thành lại không khỏi cảm khái về cơ duyên của mình.
Môn phái bỏ đồ đệ, hắn phải chịu sự tủi nhục nhưng trời cao lại công bằng, cho hắn cơ hội lần thứ hai, để hắn được toả sáng ở Hằng Nhạc Tông một lần nữa.
“Ta đi đây”, Hùng Nhị vỗ mông đứng dậy, hắn gại gại mũi: “Nói không chừng giờ cha ta đang truy bắt ta khắp nơi cũng nên?”
Nói rồi, Hùng Nhị nhảy ra khỏi sơn động.
Sau khi hắn đi, Diệp Thành mới bế quan sơn động sau đó ngồi khoanh chân.
Chẳng mấy chốc, ba mươi bình Ngọc Linh Dịch đã được hắn trút vào cơ thể, chân hoả lập lức xoay chuyển, giúp hắn luyện hoá chân khí trở nên tinh tuý hơn.
Cùng với luồng chân khí dồi dào chảy vào đan hải, biển chân khí trong vùng đan hải bắt đầu sôi sục trào dâng, một vùng mang theo ánh sáng vàng kim cứ thế tăng lên theo số lượng chân khí.
Tu vi của Diệp Thành cũng được đẩy lên tầng ngưng khí Đỉnh Phong thứ tư.
Lúc này, các lỗ chân lông trên cơ thể hắn mở rộng, hút trọn linh khí của đất trời.
Hự…!
Không biết từ bao giờ, cơ thể hắn vang lên âm thanh này, hắn đã đột phá lên tầng ngưng khí thứ năm.
Phù!
Diệp Thành thở ra một hơi mang theo tàn khí, hắn cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Quan sát bên trong cơ thể, Diệp Thành phát hiện ra các kinh mạch của mình dẻo dai và to hơn, xương cốt cũng rắn rỏi hơn nhờ quá trình dùng chân hoả tôi luyện, vả lại trên kinh mạch và xương cốt đều có ánh vàng kim rực rỡ.
Vì tu vi tiến giới nên dung lượng đan hải lại càng to thêm.
“Lần tới đột phá, ít nhất cần một trăm bình Ngọc Linh Dịch”, Diệp Thành tự ước chừng số lượng chân khí cần có cho cảnh giới tiếp theo.
Hắn biết ngưng khí tầng thứ năm chính là một thử thách đầy gian khổ.
Bốn tầng ngưng khí trước hắn đột phá không quá khó, nhưng từ tầng thứ năm trở đi lại là sự thay đổi vô cùng lớn khiến mỗi một tầng cảnh giới đột phá đều khó khăn hơn gấp nhiều lần, đặc biệt là vùng đan hải mà hắn có càng như khó khăn chồng chất khó khăn.
“Cũng may chân hoả có thể luyện chế Ngọc Linh Dịch, nếu không thì chỉ dựa vào việc hấp thu linh khí của đất trời, có trời mới biết được bao giờ hắn mới có thể đột phá”.
Nghĩ vậy, hắn lại nhảy bật dậy, vặn thân hình cứng ngắc của mình.
Haiz!
Đương lúc hắn xoay hông thì một vật bên trong túi đựng đồ di chuyển.
Diệp Thành mở túi đựng đồ ra nhìn, vật khẽ động đậy kia chính là tiểu hồ lô Tử Kim mà hắn mua được ở Vạn Bảo Các.
Từ khi có nó, nó chưa từng lay động.
Diệp Thành lấy làm lạ, hắn lấy bình hồ lô ra.
Bình hồ lô có sự thay đổi khác thường, những ánh sáng tím lấp lánh trên bề mặt nó như ẩn như hiện, các phù văn khắc trên đó cũng quay vòng theo.
“Lẽ nào vì ta đột phá cảnh giới nên khiến nó thức tỉnh?”, Diệp Thành thầm nhủ sau đó khẽ mở nắp bình ra.
Không chỉ có vậy, hắn dốc cả vài bình Ngọc Linh Dịch vào bên trong và nhận ra Ngọc Linh Dịch với Linh Khí Dịch Thể dung hợp lại với nhau, vả lại còn trông rất thuần tuý khiến đôi mắt Diệp Thành càng như có ngọn lửa rạo rực thiêu đốt.
Diệp Thành tiếp tục đổ hết những bình Ngọc Linh Dịch mình có bên trong túi đựng đồ vào bình hồ lô.
“Tuyệt quá”, Diệp Thành khẽ vuốt ve bình hồ lô, hắn thầm nghĩ bỏ ra một nghìn ba trăm tệ mua cái bình này quả không phung phí.
Sau này chỉ cần lấy bình hồ lô Tử Kim ra, đặt ở nơi có linh khí dày đặc là nó sẽ tự động hút linh khí rồi chuyển hoá thành Linh Khí Dịch Thể.
Mặc dù bình hồ lô này chuyển hoá linh khí của đất trời có hơi chậm nhưng dù sao thì nó cũng không ngừng hấp thu, lâu dần nhất định tích tiểu thành đài, và quan trọng nhật chính là nó không làm mất thời gian của Diệp Thành.
“Bảo bối, đúng là bảo bối”, Diệp Thành cười khúc khích, hắn cất bình hồ lô Tử Kim đi rồi đi ra khỏi núi..