*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Khí tức mạnh quá”, Gia Cát Vũ như nhìn thấu được điều gì đó, vừa rồi một luồng khí tức mặc dù mới chỉ thoáng qua nhưng ông ta vẫn nắm bắt được, vả lại điều khiến ông ta kinh ngạc đó là người phát ra khí tức đó chính là một người cùng đẳng cấp với mình và Ân Trụ.
“Sao? Sợ rồi à?”, thấy Gia Cát Vũ thu lại khí thế, Ân Trụ trong không trung cười gian giảo.
“Sau này còn nhiều cơ hội”, Gia Cát Vũ nhìn Ân Trụ một cái sau đó quay người dẫn theo Bích Du đạp lên thần hồng biến mất trong không trung.
Gia Cát Vũ đột nhiên rời đi khiến tứ phương kinh ngạc, bọn họ thầm nghĩ tác phong rút lui không phải của Gia Cát Vũ, ấy vậy mà ông ta rời đi như vậy nhất định có điều gì đó khiến ông ta phải kiêng dè Chính Dương Tông.
“Các vị, kịch hay kết thúc rồi”, khi tất cả mọi người còn đang ngỡ ngàng thì Thành Côn đã đảo mắt xuống bên dưới.
!Nghe vậy, các thế gia tu luyện vội di chuyển, đến cả Gia Cát Vũ ở cảnh giới Chuẩn Thiên còn sợ hãi mà chạy mất huống chi là bọn họ.
Có điều mặc dù bọn họ đi nhưng miệng vẫn xuýt xoa và kinh ngạc.
Cuộc so tài tam tông lần này đặc sắc hơn so với tưởng tượng của bọn họ rất nhiều, Huyền Linh Chi Thể thật sự nổi bật nhưng còn có người nổi bật hơn cả cô ta.
Nghĩ tới Diệp Thành, e rằng sau ngày hôm nay, sự việc diễn ra trong cuộc so tài tam tông sẽ được đồn khắp Đại Sở nhanh thôi.
Cái tên của hắn được định là sẽ có rất nhiều người biết tới, một tên tiểu tử ở cảnh giới Nhân Nguyên lại đánh bại được truyền thuyết bất bại.
Thế nhưng, kỳ tài có một không hai như vậy lại bị Chính Dương Tông hãm hại khiến tu vi tiêu tán sạch sẽ, không còn cơ duyên tu tiên, và lại một lần nữa trở thành kẻ bỏ đi không hơn không kém.
Việc này khiến quá nhiều người cảm thấy nuối tiếc.
Không biết là nhân quả hay số phận trời xanh an bài, hôm đó Diệp Thành vì vùng đan điền bị phế bỏ nên bị đuổi ra khỏi Chính Dương Tông, thế rồi trong trận so tài tam tông, chính hắn đã tạo nên cả một giai thoại truyền kì mới, có điều khi rời đi lại trở thành một phế nhân.
Có quá nhiều người khi thở dài cũng đều nghĩ rằng khi trước vùng đan điền của Diệp Thành bị phế bỏ nhưng hắn vẫn có thể tiếp tục con đường tu luyện, không biết lần này hắn có thể nghịch thiên cải mệnh một lần nữa và tạo nên truyền kỳ hay không.
Có điều, tất cả mọi người đều biết rằng lần này có lẽ không thể.
Vùng đan điền bị phế bỏ còn có thể khôi phục nhưng tu vi căn cơ bị huỷ hoại và người ra tay lại là kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh thì cũng chẳng còn nước cứu vãn.
Thực Cốt Đan, một loại đan dược bá đạo và lại còn là đan dược năm vân.
Thực Cốt Đan năm vân đủ khiến một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tiêu tán tu vi huống hồ Diệp Thành mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên.
Gia Cát Vũ nói không sai, Diệp Thành có thể giữ lại được cái mạng đã là may mắn lắm rồi.
Ngay sau đó, phía hội trường huyên náo, tất cả kẻ mạnh đều rời đi không sót một người.
Nơi này chỉ còn lại chiến đài tan hoang và người của Chính Dương Tông đang cười sảng khoái.
Phía sau ông là Sở Huyên đang ôm Diệp Thành, cô gọi hắn rất nhiều lần nhưng hắn vẫn không có động tĩnh gì, sắc mặt tái nhợt, từ lúc hắn hôn mê đến giờ chưa tỉnh lại lấy một lần.
Mọi người đều đồng loạt truyền tinh nguyên vào cơ thể Diệp Thành.
.